Con Thích Một Người Đàn Ông. Sau cơn điên loạn, hai người đều mệt không nhẹ, ôm nhau mà ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Khi tỉnh lại, chẳng biết tại sao Hoa Kì và Trang Hào đều có chút thẹn thùng, ai cũng không dám nhìn đối phương một cái, hai người đều ở trong chăn giả bộ ngủ. Vừa nằm liền đến buổi trưa, hai người đói bụng kêu rột rột không chịu được nhưng vẫn không ai dám mở mắt nhìn đối phương.
Mãi cho đến khi cửa lớn bị người gõ loạn, hai người mới thoát khỏi ngượng ngùng.
“Con trai, mở cửa cho mẹ.”
Trang Hào chợt ngồi dậy: “Vợ, mẹ anh tới.”
Hoa Kì ngồi dậy theo, con ngươi loạn chuyển, nói: “Vậy anh tính nói à?”
Trang Hào vô cùng kiên định nói: “Nói, nhưng em ở đây thì không được, em về nhà trước đi, anh nói với mẹ anh.” Trang Hào ném quần áo của Hoa Kì tới, Hoa Kì lấy tốc độ nhanh nhất mặc vào còn Trang Hào mặc quần lửng rộng đi ra khỏi phòng.
Mẹ Trang Hào xuyên thấu qua khe cửa thấy Trang Hào thì oán giận nói: “Sao chậm như vậy.”
“Mới tỉnh ngủ.” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc mở cửa, tiếp đó nháy mắt ra hiệu với Hoa Kì ở trong phòng. Hoa Kì vội vàng từ trong nhà chạy ra, khi đi đến cửa thì mẹ Trang Hào rõ ràng sững sờ, tiếp đó cười nói: “Hoa Kì cũng ở đây à?”
Hoa Kì vội vàng gật đầu: “Dì tới, vậy cháu đi về trước.”
“Sao vừa thấy dì đã về?” Mẹ Trang Hào quơ quơ túi trong tay, nói: “Dì mang theo đồ ăn ngon này.”
Hoa Kì lúng túng nói: “Nhà cháu có chút chuyện, rất vội.”
“Vậy sao, vậy dì cũng không giữ cháu nữa.”
Hoa Kì ừ một tiếng, len lén nhìn Trang Hào liền chạy đi ra ngoài.
“Chậm một chút.” Trang Hào nhìn Hoa Kì vội vàng chạy ra ngoài, còn có một chút lảo đảo, không nhịn được dặn dò một tiếng.
Hoa Kì không quay đầu lại cứ như vậy chạy, Trang Hào nhìn mà muốn cười.
Hoa Kì không phải không muốn quay đầu lại đáp lời, mà là thật khẩn trương, như một làn khói chạy tới lối đi bộ mới dám thở nhẹ ra một hơi, ôm bụng thở gấp: “Ai mẹ ơi......”
Hoa Kì dứng nguyên tại chỗ nghỉ ngơi một lát mới vội vã chạy về nhà của mình.
Ngày này, trời xanh mây trắng, trên bầu trời mây bay bay, thỉnh thoảng còn có mấy con chuồn chuồn bay qua trước mặt, mà hai cây bạch dương lớn trước cửa nhà Hoa Kì lại có rất nhiều con sâu lông bò lổm nhổm, đen thùi lùi. Hồi nhỏ Hoa Kì thích bắt chúng nó, bắt bằng tay không. Trong ấn tượng, Hoa Kì luôn gọi chúng nó là ớt bạch dương.
Lúc đi qua cây bạch dương, Hoa Kì nhìn ớt bạch dương trên cây mấy lần, vẫn to như cũ, nếu không phải là đã trưởng thành, cậu thật sự có ý tưởng muốn bắt mấy con này để chơi.
“Mẹ, con đã trở về.” Hoa Kì đẩy cửa vào, lão thái thái đúng lúc ngồi ở trong sân cầm cây kéo cắt đậu cô-ve.
Thấy Hoa Kì vào cửa, bà vội vã buông cây kéo xuống, vui mừng nói: “Trở về lúc nào?”
“Vừa trở về.” Hoa Kì không dám nói cho bà biết là ngày hôm qua, thật sợ lão thái thái nổi giận đánh cậu đến mức bà cũng không nhận ra.
Lão thái thái vui mừng nhướng mày nhìn Hoa Kì, nói tiếp: “Hành lý của con đâu? Lúc đi mang theo nhiều quần áo như thế, sao trở lại thì không có gì?”
Hoa Kì gãi gãi đầu: “Hành lý để chỗ bạn rồi, hai ngày nữa......”
“Con còn muốn đi à?” Lão thái thái nóng nảy.
Hoa Kì không dám lên tiếng, chỉ cười khúc khích.
“Mẹ nói cho con này, lần này con muốn đi phải nói với ba con, lần trước vì mẹ cho con ba ngàn đồng liền để con chạy, ông ấy mắng mẹ cả một tuần.” Lão thái thái tức giận khó nhịn nói: “Đàng hoàng ở nhà không tốt sao? Nhất định phải ra ngoài làm gì, con cho rằng đi ra ngoài dễ sống lắm à?”
Hoa Kì không phản bác được, lão thái thái nói không sai, đi ra ngoài sống quả thật không tốt như trong tưởng tượng. Nhưng vấn đề mấu chốt không ở chỗ này, mà là......
“Mẹ nói đứa bé này, mẹ đang nói chuyện với con đấy.”
Hoa Kì lấy lại tinh thần, cười đùa nói: “Con nghe đây.”
“Mẹ thấy con trở lại cứ không yên lòng, có chuyện gì sao?” lão thái thái nghi hoặc nhìn chằm chằm Hoa Kì, nói.
Hoa Kì vội vàng nói: “Nào có, con đói bụng, đang nghĩ buổi tối ăn gì thôi.”
Lão thái thái chậc một tiếng: “Cả ngày chỉ biết ăn, ở bên ngoài ăn không ngon chứ gì?”
Hoa Kì cợt nhã nói: “Không phải vậy sao, ở bên ngoài ngay cả thịt cũng không được ăn, con thèm sắp ૮ɦếƭ rồi.”
“Vậy con chờ, mẹ đi chợ mua chút sườn, buổi tối vừa lúc hầm cùng đậu cô-ve.” Lão thái thái ném cái kéo vào trong rổ đậu cô-ve, vỗ tay một cái nói: “Ba con chắc sắp trở lại, con đi vào đợi trước, trên bàn còn có dưa hấu đấy.”
“Biết.”
Lão thái thái cầm túi vải lên đi ra cửa, Hoa Kì nhìn bóng lưng bà đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rốt cuộc nên mở miệng thế nào, nghĩ đến đó, Hoa Kì lại sợ hãi trước nay chưa từng có.
Vào nhà rồi, Hoa Kì ngồi ở trước bàn gặm hai lát dưa hấu, mặc dù không ăn quá ngon, nhưng cậu vẫn gặm không còn chút xác, ném vỏ dưa hấu đi, cậu lại ngồi tựa lưng vào ghế bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Người này, vô tâm vô phế thật đúng là rất đáng sợ, Hoa Kì nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất, mãi cho đến lúc có người kêu cậu tỉnh, cậu dụi dụi con mắt, thấy cha mình liền duỗi lưng một cái.
“Đi đâu?”
“Hả?” Hoa Kì sửng sốt: “Đi đâu gì?”
“Ba hỏi con, đi đến thành phố nào làm việc.” cha Hoa Kì không hoà nhã nhìn chằm chằm cậu, sau đó ngồi vào mép giường cởi giày nói: “Ở bên ngoài lăn lộn thế nào?”
Hoa Kì thở dài nói: “Giống vậy, cho nên trở lại.”
“Ba biết ngay con chịu không được lâu mà.” cha Hoa Kì ngồi xếp bằng ở trên giường, đưa tay đem hộp gỗ thả lên trên đùi, bên trong tràn đầy vụn thuốc lá, ông vê một nắm đặt ở cuốn giấy, từ từ cuốn chắc, sau đó ngậm lên môi đốt nhìn Hoa Kì, khói mù lượn lờ, ông mở miệng nói: “Lần này trở về còn đi sao?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không đi.”
“Vậy thì thành thực ở nhà đi.”
Hoa Kì gật đầu một cái, thuận miệng bịa lý do chạy ra ngoài, bởi vì trong lòng có chuyện cất giấu nên không dám đối mặt ba mẹ của mình.
Hoa Kì chạy trốn đến lúc sắp ăn cơm mới về, nhìn đầy bàn thức ăn thì nhất thời có loại cảm giác khẩu vị đại khai, rửa tay xong trực tiếp bắt cái bánh bao liền ăn.
“A, đứa nhỏ này ở bên ngoài chịu tội đến mức nào?” Lão thái thái nhìn con mình ăn như hổ đói, trong lòng phải nói là thương.
Cha Hoa Kì thuận thế nhìn, nháy nháy mắt nói: “Tự chuốc lấy phiền, không có chuyện gì đi ra ngoài lêu lổng.” Nói xong, cha Hoa Kì xuống giường, lê giày đi ra ngoài.
“Ông đi đâu vậy?”
“Đi tới nhà ông Lưu, chẳng phải con trai ông ấy thi đậu đại học sao, tôi đi sang gửi tiền mừng.”
Lão thái thái vội vàng nói: “Ông đừng có tiết tiền, cho nhiều chút, 300 đi.”
Hì hì...... Hoa Kì đang cầm chén cơm liền cười.
“Cười gì đaasy?” Lão thái thái trừng mắt nói.
Hoa Kì đang cầm chén cơm nói: “Cho nhiều một chút là cho người ta 300 á? Thiệt là keo kiệt.”
“300 mà còn ít á? Vậy cho bao nhiêu? Một vạn? Chúng ta cũng phải có mới được.” Lão thái thái nghĩ thầm, đúng là không quản việc nhà không biết chủ nhà khó xử, tên phá của điển hình.
Hoa Kì cười cười, dần dần thu lại nụ cười, buông chén đũa xuống sau cúi đầu, lo lắng đề phòng nói: “Mẹ, con nói với mẹ một chuyện.”
Lão thái thái khó gặp Hoa Kì nghiêm túc như vậy, chính mình cũng nghiêm túc lên: “Chuyện gì, con nói.”
Hoa Kì do dự một hồi lâu, nuốt một ngụm nước bọt vẫn cúi đầu như cũ, nói: “Mẹ, con muốn dọn đi ra, ở cùng một người.”
Mắt lão thái thái sáng lên, hỏi theo “Có người yêu rồi à?”
Hoa Kì a a ô ô không biết trả lời làm sao.
“Nói chuyện đi.” Lão thái thái gấp.
Hoa Kì cắn răng dậm chân một cái, nghĩ thầm ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ: “Mẹ, con có đối tượng, nhưng là một người đàn ông.”