Chơi Em Cả Đời. Hoa Kì đã sớm đói khát khó nhịn, nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng như ý nguyện.
Lúc cậu ngồi chồm hổm xuống, Trang Hào cố ý lui về phía sau hai bước, cúi đầu hỏi “Muốn ăn không?”
“Muốn.” Hoa Kì nói chém đinh chặt sắt.
“Muốn đến mức nào?” Trang Hào tiếp tục trêu cợt cậu.
Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Mãi nghĩ đến.”
“Gọi dễ nghe chút coi.” Trang Hào giễu giễu nói.
Hoa Kì bật thốt lên: “Ông xã, em muốn.”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Không được, quá bình thường, bình thường em cũng gọi anh như vậy, không phải sao? Đặc biệt một chút.”
Hoa Kì nhất thời có chút mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng kêu lên: “Ba ba.”
Trang Hào muốn nghe Hoa Kì gọi vài tiếng dễ nghe, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới hai tiếng ba ba này, khi Hoa Kì bật thốt lên, Trang Hào có chút đau lòng cậu, bàn tay đặt trên đầu cậu vuốt vuốt. Nhưng anh không thể không thừa nhận, khi Hoa Kì gọi anh như vậy, cảm giác kích thích khiến cho từng lỗ chân lông đều muốn kêu gào.
“Cứ gọi như vậy được không?” Hoa Kì ngẩng đầu lên, cợt nhã nói.
Trang Hào rất muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào nói lời từ chối ra khỏi miệng, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc cho Hoa Kì gọi.
Hoa Kì thấy Trang Hào cúi đầu nhìn mình, trong mắt mang theo dịu dàng, cậu khẽ mỉm cười sáp tới, chủ động há mồm nhét nhị đệ của anh vào.
“Hix......” Trang Hào thoải mái run rẩy toàn thân.
Hoa Kì và Trang Hào đã thật lâu không làm chuyện đó rồi, cho nên, Hoa Kì nhất định phải chơi cho đã một lần.
Hoa Kì dường như xuất hết tất cả vốn liếng, biến hóa đa dạng không ngừng, dùng đầu lưỡi liếm cây gậy của anh càng sâu, đầu lưỡi từ từ dời xuống. Lúc cậu muốn chạm vào phía sau của Trang Hào thì Trang Hào ôm lấy đầu cậu, cười híp mắt nói: “Chỗ đó không cần.”
“Anh sợ nhột à?” Hoa Kì nhe răng cười nói.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Không phải sợ nhột, là vì chỗ đó không sạch sẽ.”
Hoa Kì chu môi không nói lời nào, chỉ dùng chóp mũi cọ nhị đệ của anh.
Lúc này, Trang Hào lôi Hoa Kì dậy, tiếp đó giúp Hoa Kì tắm một chút. Hai người yên lặng hành động lại nhiều hơn một phần ăn ý. Trong ấn tượng của Hoa Kì, đây là lần đầu tiên Trang Hào tắm cho cậu, bàn tay bôi xà bông thơm của anh chạy trên người cậu, từ từ dời xuống, cuối cùng nắm lấy phía dưới của Hoa Kì.
Trang Hào nhẹ nhàng chậm rãi hoạt động lên xuống, trên mặt mang theo nụ cười.
“Cái đó...... tự em làm được rồi.” Hoa Kì nắm tay anh.
Trang Hào đẩy tay của cậu ra, nhỏ giọng nói: “Không sao, đây là lần đầu anh sờ của em, cũng không nhỏ ha.” Trang Hào trêu đùa cậu, sau đó mở vòi hoa sen, khi nước cọ rửa hết bọt trên người Hoa Kì thì Trang Hào đột nhiên ngồi xổm xuống, không chút do dự ngậm cái đó của Hoa Kì vào.
Hoa Kì bị khoái cảm thình lình đánh úp có chút mềm nhũn, vội vàng tựa vào tường, cúi đầu nhìn Trang Hào ở dưới thân mình ra sức phun ra nuốt vào.
“Anh......” Hoa Kì đưa tay sờ sờ mặt của anh.
Trang Hào ừ một tiếng, sau đó lại liếm một lát mới thả miệng, cố ý làm bộ chán ghét nói: “Thao, sao em lại thích ăn thứ này, một chút cảm giác cũng không có.”
Hoa Kì có chút thẹn thùng, chận lại nói: “Không có cảm giác thì đứng lên đi, em giúp anh.”
Trang Hào nhếch khóe miệng đứng lên, đưa tay kéo Hoa Kì, nói: “Trước kia đều là em làm cho anh, anh chỉ muốn thử một chút, xem ra thất bại.”
Hoa Kì ôm hông của anh, cười láo lĩnh nói: “Không có gì.”
Trang Hào ngước đầu, cười nói: “Đồ vô tâm vô phế.”
Hoa Kì chống trán lên bả vai của anh, nhỏ giọng hỏi “Anh, anh thích em không?”
Trang Hào buộc chặt cánh tay, ôm Hoa Kì càng chặt: “Thích.”
“Thích kiểu nào?” Hoa Kì cẩn thận hỏi.
Trang Hào suy nghĩ một chút, cười nói: “Là kiểu thích rất muốn thao em đó.”
Nghe vậy, Hoa Kì mỉm cười, nhịp tim mới cuồng loạn vừa rồi rốt cuộc cũng bình phục, không biết thế nào, Hoa Kì cảm thấy lỗ mũi rất chua xót, kích động rất muốn khóc lớn một hồi.
Lúc này, Trang Hào buông lỏng Hoa Kì ra, đôi tay ôm lấy Hoa Kì, mặt đối mặt nói: “Hoa tiểu cẩu, từ nay về sau, anh với em ở trong thành phố nhỏ này...... sống cả đời.”
Hoa Kì liền gật đầu: “Được, chỉ cần anh nguyện ý.”
“Anh đương nhiên nguyện ý.” Trang Hào kéo Hoa Kì lần nữa, nhỏ giọng nói: “Đời anh, ngoại trừ cha mẹ anh ra, sẽ không có một người nào đối xử tốt với anh giống như em vậy.” Trang Hào dừng một chút, tiếp tục nói: “Hoa tiểu cẩu, đời này em chỉ được làm vợ anh thôi.”
Hoa Kì kiên định gật đầu, sau đó nói: “Vậy anh có định nói với người trong nhà không? Em tính gạt ba mẹ em.”
“Em tính gạt ba mẹ em?” Trang Hào đột nhiên buông lỏng Hoa Kì ra, không dám tin nhìn cậu.
Hoa Kì ừ một tiếng: “Nếu không thì làm thế nào? Trực tiếp nói cho bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ em.”
Trang Hào lạnh mặt: “Thao, ông đây đang tính thẳng thắn với người trong nhà, em thế mà lại tính gạt? Em chơi anh đúng không? Nếu là vậy, chúng ta liền......”
“Đừng” Hoa Kì chợt ôm lấy Trang Hào, ngắt lời anh định nói phía sau: “Em nói được chưa? Sống hay ૮ɦếƭ mặc kệ, bằng bất cứ giá nào.”
Trang Hào thật sự có chút tức giận, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Hoa Kì lo lắng không phải không có đạo lý, nhưng anh vẫn không thoải mái cho được. Trước kia Hoa Kì luôn dũng cảm tiến tới, ở trước mặt mình chưa bao giờ so đo cái gì, chỉ biết mặt dày kề cận mình, nhưng khi mình đã nghĩ thông, tính toán thẳng thắn với người trong nhà thì cậu thế mà lại muốn gạt. Nghĩ như vậy, Trang Hào càng tức giận, nắm tay Hoa Kì lật người cậu lại, dùng sức tát một phát lên ௱ôЛƓ cậu, nói: “Chổng ௱ôЛƓ, ông đây hôm nay phải làm ૮ɦếƭ em.”
Hoa Kì không nói hai lời vịn cái ghế vểnh ௱ôЛƓ lên, khi cảm giác có đồ vật chui vào liền vội vàng nói một câu: “Anh đừng dùng quá sức.”
“Thao, làm chuyện này thì phải mãnh liệt.” Nói xong, Trang Hào ôm lấy hông của Hoa Kì liền thọc vào.
“A......” Hoa Kì hô to một tiếng, mồ hôi lạnh theo sống lưng toát ra, thở hổn hển mấy hơi mới cắn răng nói: “Má ơi, anh ghê gớm thật, muốn làm ૮ɦếƭ em à?”
“Đúng, làm ૮ɦếƭ em, anh trực tiếp đi tìm cô gái khác kết hôn.” Nói xong, Trang Hào ra sức vọt mạnh, tốc độ tương đối kinh người, hận không thể xỏ xuyên qua Hoa Kì.
Hoa Kì không ngừng kêu, trừ đau đớn còn cảm thấy được khoái cảm trước nay chưa từng có.
“Thao như vậy em thoải mái không?” Trang Hào bảo trì tốc độ kinh người ra sức chạy nước rút.
Hoa Kì cảm giác mặt nóng lên, không chút do dự nói: “Thoải mái, lại dùng sức.”
“Thao, sau khi ông đây làm với em liền linh hoạt hơn trước kia.” Nói xong, Trang Hào một tay chống lên bắp đùi Hoa Kì, thuận thế sờ soạng chỗ kết hợp của hai người một cái, cười nói: “Gọi lớn tiếng một chút.”
“A...... Dùng sức.” Hoa Kì đã tiến vào cảnh giới vong ngã, hận không thể la rách cổ họng.
“Đúng, cứ gọi như vậy, lẳng lơ một chút.” Trang Hào càng dùng sức, tiếng vang bành bạch khiến cho anh không có cách nào dừng lại: “Gọi ông xã.”
“Ông xã.”
Trang Hào hài lòng nói: “Ông xã chơi em có thoải mái không?”
“Ừ, thoải mái.” Hoa Kì mím đôi môi khô khốc.
Trang Hào cười nói: “Sau này ngày ngày chơi em, thế nào?”
“Cầu còn không được.”
Trang Hào cúi đầu, nhìn nhị đệ của mình nhanh chóng ra vào ở phía dưới Hoa Kì, cảnh này khiến máu anh càng thêm sôi trào: “Vợ, một hồi bắn vào miệng em nhé.”
“Được.”
“Tất cả đều uống, hàng tích trữ không ít đâu, lãng phí đáng tiếc.” Trang Hào độc ác nói.
“Được.”
“Chuẩn bị.” Trang Hào không nói thêm gì nữa, mà chuyên chú dùng lực độ cùng tốc độ, khi hai người kết hợp chung một chỗ, Trang Hào rốt cuộc không nhịn được, trước khi bắn, anh vội vàng rút ra tiện tay kéo Hoa Kì qua đè cậu xuống dưới thân, tay phải triệt động nói: “Há mồm, tới.”
Hoa Kì há miệng vô cùng lớn, tiếp đó một dòng nhiệt nóng phun vào trong miệng cậu.
“A......” Trang Hào rống một tiếng, cắn chặt hàm răng, bụng co giật lại co giật, cho đến khi không còn bất kỳ vật gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Trang Hào cúi đầu nhìn Hoa Kì, chỉ thấy cổ họng cậu hoạt động lên xuống, hỏi “Uống hết đi?”
Hoa Kì chép chép miệng: “Ừ, có chút đắng.”
Trang Hào cười đùa nói: “Nghẹn quá lâu.”
Hoa Kì không có hơi sức, đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất, mềm yếu vô lực nói: “Vậy anh còn tức giận không?”
Trang Hào khẽ mỉm cười, ngồi chồm hổm nói: “Cũng phát tiết ra rồi.”
Hoa Kì yên tâm, khôi phục tâm tình vốn có: “Ai mẹ ơi, em bị anh hù ૮ɦếƭ, em còn tưởng rằng anh không cần em đấy.”
“Sẽ không.” Trang Hào đứng dậy mở vòi hoa sen, tắm qua cho Hoa Kì một cái, sau đó lau khô thân thể của cậu, ôm cậu đi ra ngoài.