Cầu Cũng Không Được. Lúc Hoa Kì và Trang Hào đang lăn cùng một chỗ, trong đầu cậu chợt hiện lên giai điệu của một bài vè, đại khái là như thế này… Một một một, cười hì hì, nhàn rỗi nhàn rỗi đi thọt ௱ôЛƓ con lừa, con lừa ngã, xe lật, một một một JB áp cong, đi bệnh viện, chữa hết, về nhà lại bị chó cắn rồi.
Hình dung này không khác gì hoàn cảnh của Hoa Kì bây giờ cả.
Trang Hào đẩy Hoa Kì vào hầm xi măng, thở hổn hển không nói, xi măng dính trên đầu từ từ chảy xuống che tầm mắt, Trang Hào giơ tay lên lau mặt, thở hổn hển nói: “Xem ra thực sự em rất muốn bị ăn đòn, đúng là nhờn chó chó liếm mặt.”
Hoa Kì sặc nước miếng, cười đùa nói: “Chồng à, em sai rồi, thả em ra đi.”
“Thả em? Nghĩ đơn giản quá nhỉ.” Trang Hào xoay vòng cánh tay, bốp một cái vỗ thật kêu vào ௱ôЛƓ Hoa Kì: “Xem em còn dám đắc ý nữa không?”
“Em không dám, không dám nữa.” Hoa Kì khô quắt nói: “Chẳng qua không có việc gì làm nên trêu một anh một chút thôi mà.”
Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ nói: “Dám lấy tay chọt ௱ôЛƓ anh? Anh thấy em muốn ăn đòn lắm rồi, giờ chắc khó chịu lắm ha?… Mà anh cũng ngứa lắm rồi đây.” Nói xong, Trang Hào đưa tay phải ra, vòng qua bắp đùi Hoa Kì, nắm chặt lấy nhị đệ của cậu, tuy không quá mạnh nhưng cũng khiến Hoa Kì không dám động đậy.
“Chồng ơi, em sai rồi mà, anh đừng dùng sức, ngộ nhỡ gãy mất thì biết làm sao bây giờ.” Hoa Kì trưng ra bộ mặt rất đáng thương nhìn Trang Hào
Trong trường hợp này Trang Hào không thể tha cho Hoa Kì được, nhíu mày cười đùa, một bên còn dùng tay vuốt ve nhị đệ của Hoa Kì, ngón tay còn đặc biệt chăm sóc hai quả cầu của cậu.
“A......” Hoa Kì đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt mất hồn, không kìm được tiếng ngâm khẽ, nói: “Nhẹ thôi, thoải mái quá…”
Trang Hào thật là hối hận, biết trước đã không làm thế này rồi, cảm giác cục thịt trong tay đang dần dần cứng lên, mà lúc này Trang Hào lại không nỡ bỏ tay ra, lại xoa nhẹ bên ngoài quần Hoa Kì. Cho đến khi Hoa Kì hoàn toàn cứng, nụ cười trên mặt Trang Hào hoàn toàn tắt ngấm.
Hoa Kì nằm trong hầm xi măng, ánh mắt sáng ngời ngước nhìn Trang Hào, hơi mím chặt đôi môi, từ từ ngồi dậy, đến gần anh thì Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu: “Ca, em cứng rồi.” Nói xong, Hoa Kì cong miệng lên cười, dán lên môi anh.
Trang Hào vội vàng quay đầu đi, hô hấp rối loạn nói: “Em không thấy bẩn à? Toàn thân đều dính đầy xi măng.”
Hoa Kì lộ ra hàm răng trắng noãn cười: “Không ngại, chỉ cần được làm cùng anh, cái gì em cũng không ngại.” Nói xong, Hoa Kì giữ lấy đầu Trang Hào, không chút do dự hôn lên.
Trải qua trận vuốt ve vừa rồi, bản thân Trang Hào cũng sinh ra Dụς ∀ọηg, phía dưới cũng cứng lên, khi đầu lưỡi chạm đầu lưỡi thì Trang Hào cũng không thèm để ý cái gì nữa, ôm Hoa Kì không chút kiêng kị, mãnh liệt hôn, ở nơi đầy bùn lầy xi măng lại lộ ra chân tình nồng cháy.
Hai người hôn đến kịch liệt thì Hoa Kì chợt từ dang chân gác lên đùi Trang Hào. Hai người tiếp tục ôm nhau hôn hít, Hoa Kì ôm anh thật chặt dù tay dính đầy xi măng, trên người Trang Hào bây giờ cũng chẳng kém cậu là bao, vô cùng nhếch nhác, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, mạnh mẽ quấn chặt lấy cậu.
Hoa Kì trượt theo Ⱡồ₦g иgự¢ Trang Hào một đường đi xuống, khi sờ tới nhị đệ của anh, Trang Hào nhanh tay nắm chặt lấy tay Hoa Kì, thở hổn hển nói: “Vợ, chẳng lẽ em thật sự muốn giải quyết ở nơi này sao?”
Trên mặt Hoa Kì dính đầy xi măng, hoàn toàn không nhìn ra cậu có chút ngượng ngùng gì, ngược lại cảm thấy tự nhiên vô cùng, chỉ thấy cậu nhếch miệng cười một tiếng: “Em không chờ được nữa rồi, khó chịu quá.”
Trang Hào hô hấp phả trên khuôn mặt Hoa Kì, thở dốc nói: “Anh cũng không kém gì em, nhưng chịu khó một lúc đi, chúng ta về nhà làm.”
Hoa Kì cố gắng kìm chế, uất ức gật đầu.
Trang Hào giơ tay lên xoa nhẹ khuôn mặt của Hoa Kì, nói: “Về nhà nhất định sẽ bù đắp đủ cho em.”
Hoa Kì cười nhe răng: “Cầu còn không được.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt vang lên tiếng của một nhóm người, Hoa Kì sợ quá, vội vàng từ trên người Trang Hào lui ra, đang lúc này, ba Trang Hào cùng bác cả đã đẩy xe gạch đi tới, lúc bọn họ thấy Trang Hào và Hoa Kì, mặt tràn đầy hoảng sợ, kinh ngạc mà nói không nên lời nói.
Qua một lúc lâu, cha Trang Hào mới phản ảnh lại: “Sao thế này? Sao hai con lại dính đầy xi măng như thế?”
Trang Hào từ trong hầm xi măng đi ra, vẩy vẩy tay, cười nói: “Không có gì, tại con và Hoa Kì đùa nhau nên ngã vào đống xi măng thôi.”
“Hai con thật là, đùa giỡn cũng phải tùy chỗ chứ.” Bác cả Trang Hào đẩy xe vào gọn một chỗ, lại nói: “Nơi này có rất nhiều nguy hiểm, xi măng, cốt thép,… chẳng may không cẩn thận gặp họa thì sao.”
Trang Hào cười cười: “Không có chuyện gì đâu ạ, bọn con tự biết chừng mực.”
“Thế này mà gọi là biết chừng mực à? Có mà không biết điều thì có, lớn tướng ra rồi, có phải con nít 2 – 3 tuổi đâu.” Cha Trang Hào nói thế, nhưng quả thật rất lo, lại nói: “Được rồi, mau về nhà tắm đi, nếu không xi măng mà khô lại, biến thành tượng đất luôn đấy, đến lúc đó chắc ba phải dùng chùy mới cứu được con ra.”
Trang Hào cười khanh khách không ngừng: “Biết rồi, vậy bọn con về trước đây.” Nói xong, Trang Hào quay đầu lại nhìn Hoa Kì vẫy vẫy tay, lúc này mới đi ra phía ngoài.
Hoa Kì vội vàng đuổi theo Trang Hào, mới vừa đi được mấy bước, chỉ nghe thấy cha Trang Hào ở phía sau nói: “Con trai, Chương Thỉ tới, nói đợi con ở Hồ Đồng Khẩu đấy.”
Nghe thấy cái tên Chương Thỉ thì Trang Hào và Hoa Kì đều cảm thấy nội tâm vô cùng bất an, không biết phải làm gì bây giờ. Nhưng mà đối mặt có lẽ cũng tốt.
“Biết rồi ạ.” Trang Hào đáp một tiếng, nhanh chóng đi về phía Hồ Đồng Khẩu.
Gặp lại Chương Thỉ, Trang Hào hoàn toàn không có chút vui mừng gì. Ở trong lòng của anh, người anh em cũ này đã sớm ૮ɦếƭ rồi, có lẽ cũng kể từ ngày mất đi đoàn xe, bọn họ thực sự đã không còn là anh em nữa.
Chương Thỉ tựa vào con xe mà mình mới mua được không lâu trước, thấy Trang Hào từ Hồ Đồng Khẩu đi ra ít nhiều có chút kinh ngạc, phía sau còn có cả Hoa Kì, trên người hai người đều dính đầy xi măng, bộ dáng kia thật đúng là đủ nghèo túng.
“Nhìn cái gì chứ? Không nhận ra tôi à?” Trang Hào cười nhạo nói.
Chương Thỉ lấy lại tinh thần, lễ phép cười cười: “Không phải không nhận ra, nhưng không ngờ lần gặp mặt này lại kì lạ như thế.”
Trang Hào cảm thấy vô vị nhún nhún vai, cười hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gặp cậu sao?” Chương Thỉ rất muốn giống như trước kia, có thể khoác vai bá cổ Trang Hào mỗi khi gặp mặt, nhưng mà lần này, tay y dừng ở giữa không trung một lúc lâu nhưng không tiếp tục vươn ra, cuối cùng chỉ có thể nắm thành nắm đấm, đè xuống chút bi thương, lúng túng nói: “Chúng ta… còn là anh em không?”
Đối mặt với câu hỏi đầy do dự của Chương Thỉ, Trang Hào cũng đã hiểu, ngay cả chính y còn không xác định hai người bọn họ rốt cuộc có còn là anh em nữa hay không!
“Anh cảm thấy thế nào?” Lời nói của Trang Hào giống như trả lại vấn đề cho Chương Thỉ.
Chương Thỉ tiếc nuối, gãi gãi đầu, cười nói: “Tôi nghe nói cậu ở bên kia gặp chuyện, bị chôn dưới giếng? Là thật hay giả?”
“Thật.” Trang Hào dứt khoát trả lời vấn đề của y, sau đó lại nói một câu: “Tôi có thể nhặt về cái mạng này cũng là nhờ có Hoa Kì, nên mới có thể sống sót đến bây giờ.”
Chương Thỉ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Qua khỏi là tốt rồi, uhm…” Chương Thỉ do dự một chút, lại nói: “Nếu không tôi sẽ rất áy náy.”
“Cũng chẳng liên quan gì đến anh.” Trang Hào nói đùa: “Dù sao cũng do đầu óc kinh doanh của tôi không bằng anh, thua là thua không cần truy cứu thủ đoạn, đó là bản lĩnh của anh, về phần áy náy này thì không cần thiết, nhưng có một người, tôi cảm thấy anh sẽ phải áy náy cả đời.”
Sắc mặt của Chương Thỉ thay đổi liên tục, cuối cùng nói ra một câu: “Ừ.”
“Dù sao anh cũng hiểu rồi, vậy thì không còn chuyện gì nữa, tôi và Hoa Kì đi trước đây.” Trang Hào xoay người lại ra hiệu cho Hoa Kì, sau đó hai người đi về phía ngõ nhỏ bên kia.
Chương Thỉ đứng ở đó nhìn hai người rời đi rất lâu, cho đến khi Trang Hào và Hoa Kì biến mất trong tầm mắt y, y mới lái xe rời đi.
Hoa Kì và Trang Hào đành đi bộ về nhà, bây giờ mà muốn bắt xe cũng chẳng ai dám chở bọn họ. Trên đường trở về, Hoa Kì thận trọng quan sát Trang Hào, do dự một hồi lâu mới mở miệng hỏi “Anh à, người vừa rồi anh muốn nhắc đến là Chương Viễn phải không?”
“Ừ, trừ cậu ấy ra còn có thể là ai?” Trang Hào hơi ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời bao la rộng lớn.
Hoa Kì đành im lặng đi theo Trang Hào, không hề nhắc đến chuyện liên quan đến Chương Viễn và Chương Thỉ nữa.
Tâm tình khẩn trương vẫn duy trì đến khi về nhà bên kia, Trang Hào mở cửa ra, Hoa Kì đứng bên cạnh nhìn xung quanh mấy lần, đây là một khu nhà trệt khá cũ, trong sân trồng rất nhiều hành tây, xanh trắng xen kẽ, lượn lờ xung quanh còn có mấy con bươm bướm, nhìn qua còn rất có cảnh sắc.
Trang Hào kéo cửa phòng ra đi vào, Hoa Kì vội vàng đuổi theo, mới vừa vào cửa, đột nhiên bị một cỗ cường lực lượng lôi đến một căn phòng nhỏ bên trong, bị ấn xuống bồn nước, làm ướt hết cả người, thấm ướt xi măng hơi khô dính trên người.
Trang Hào đứng trước mặt Hoa Kì, thở ra một hơi thật sâu, híp mắt cười nói: “Vợ à, vừa nãy em biết, lúc trên đường về anh muốn làm gì không?”
“Làm gì?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào cúi đầu, tiến tới bên tai Hoa Kì nói: “Chính là muốn dùng tư thế này để thao em.”
Hoa Kì rất thích nghe cái này, không che giấu chút nào nói: “Lão gia ~, nếu không phải tiên nữ ta rơi vào tình huống khó xử này thì ~ ta còn biết rất nhiều tư thế khác ~”
Sắc mặt Trang Hào trầm xuống: “Học của ai vậy?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Học trên phim heo, dùng để đối phó anh.”
Trang Hào nở nụ cười lần nữa: “Vậy còn chờ gì nữa, mau làm thôi”
“Đi.” Hoa Kì nhướng mày.
Tiếng nói vừa dứt, Trang Hào và Hoa Kì liền ૮ởเ φµầɳ áo ra, chỉ chốc lát sau liền dính chặt lấy nhau, điên cuồng gặm cắn môi của đối phương, hai cây súng trên người thỉnh thoảng lại ᴆụng chạm ma sát.
Vừa hôn xong, tách ra thì Trang Hào nhẹ giọng nói: “Vợ à, ngồi chồm hổm xuống cho anh thỏa mãn một chút nào.”