Bốn Người Đàn Ông. Lúc Trang Hào và Bàng Suất tranh chấp vì cá chép kho tàu hay sốt chua ngọt thì Hoa Kì đã ra quyết định, đó là ai cũng không nghe, liền nghe theo chính mình, hấp cá chép.
Từ lúc Hoa Kì học được nấu cơm, thật có mấy món làm rất được: hấp cá chép, sườn kho, thịt kho tàu, phổi heo xào lăn, có thể nói là ăn ngon. Theo cha Hoa Kì nói, con trai tôi không được cái gì nhưng lại rất biết cách sống qua ngày, sau này cô gái nhà ai theo nó, bảo đảm sẽ hạnh phúc.
Hoa Kì nhớ tới lời cha đã từng nói, đứng ở trước bếp len lén cười, vợ thì cưới không được rồi, ngược lại đi theo người khác làm con dâu.
Hoa Kì làm tổng cộng hai món một canh, nấu thêm nồi cơm. Lúc ăn cơm, Trang Hào và Bàng Suất ai cũng không giúp một tay, hai người cứ vậy ngồi đối mặt nhau, anh xem tôi, tôi nhìn anh mà cười.
Hoa Kì hết cách rồi, không thể làm gì khác đi phục vụ hai đại gia bưng cơm thả vào trước mặt hai người.
Lúc ăn cơm, Bàng Suất đề nghị uống một chút, Trang Hào bày tỏ đồng ý.
Góc tường để nửa két bia, mua lúc Giang Hạo và Cao Quân tới trước kia. Hai người một người mở một chai, nốc một lần gần nửa chai.
“Ơ, uống đấy à?”
Ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa sổ, Quách Tĩnh nằm trên bệ cửa sổ cười hì hì nói: “Ở trên hành lang nhìn thấy còn tưởng rằng mình hoa mắt chứ, Báo ca và Tứ gia có thể ở chung một mái nhà uống bia là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới đâu.”
Trang Hào liếc hắn một cái: “!@#$%$@, thằng nhóc cậu gần đây chạy phát điên rồi đi?”
Quách Tĩnh thở dài, quay người lại đi vài bước vào cửa, bất đắc dĩ nói: “Theo vợ em về nhà mẹ đẻ, anh nói, mẹ vợ bây giờ sao khó lấy lòng như vậy chứ, làm gì cũng sai.” Quách Tĩnh ở tại cửa cởi giày, lúc đi vào đặt ௱ôЛƓ ngồi bên cạnh Bàng Suất, trêu ghẹo nói: “Bàng Tứ gia sao cũng tới nơi này? Còn có thể dùng cơm với đối thủ nữa chứ?”
Bàng Suất cười nói: “Lúc này không giống ngày xưa, bây giờ tôi và Trang Hào là anh em cùng gặp xui xẻo.”
“Bớt mẹ nó vô nghĩa đi, ông đây là anh em cùng gặp xui xẻo với cậu khi nào?” Trang Hào cười mắng.
Bàng Suất xem thường nói: “Nếu không phải thì có thể ngồi cùng bàn uống rượu sao? Quách Tĩnh, cậu nói đúng không?”
Quách Tĩnh chép chép miệng: “Tôi thấy có thể lắm.” Quách Tĩnh xoa xoa bàn tay, nhìn chằm chằm cá hấp trên bàn nói: “Hoa Kì, cho anh chén đũa ha? Anh đây cả ngày chưa ăn gì rồi.”
Hoa Kì vội vàng lấy bát đũa cho Quách Tĩnh, nhân tiện lại lấy cho Quách Tĩnh một chai bia.
Quách Tĩnh dùng răng mở chai bia ngửa đầu uống một hớp lớn: “Thật là sảng khoái.”
Trang Hào cười nói: “Cậu cẩn thận nghẹn đấy, cửa mẹ vợ này qua không dễ hả?”
Nhắc tới chuyện này Quách Tĩnh liền oán giận nói: “Không phải vậy sao, em cùng vợ về nhà, mẹ vợ dù nhìn ngang hay nhìn thẳng đều không vừa mắt em, còn vụng trộm thọc gậy bánh xe chèn ép ta, nói em không tiền, không nhà, không có học vấn, dù sao ở trong mắt bà ta, em là thanh niên bốn không.”
“Điều này tôi rất thấm thía.” Bàng Suất vỗ bả vai Quách Tĩnh nói: “Thời gian trước tôi cũng tính kết hôn, nhà cô gái kia ra điều kiện cho tôi không phải cao bình thường a, nói thật, nếu không phải cô gái kia đối xử rất tốt với tôi, tôi đã sớm cuốn gói rồi, aiz......” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Mắt thấy sắp kết hôn rồi, lại thành ra cái gì cũng không có, cô gái kia là một cô gái tốt, tôi lại không đành lòng để cô ấy đi theo tôi sống cuộc sống khổ cực, cuối cùng vẫn chia tay.”
Quách Tĩnh cười khan nói: “Cô gái tốt sẽ không để ý sống khổ cực với cậu.”
“Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn không chịu được.” Bàng Suất cầm chai bia lên uống một ngụm, thở dài nói: “Chẳng qua bây giờ tôi lại hối hận.”
“Trên thế giới này không bán thuốc hối hận.” Quách Tĩnh đưa tay gắp thức ăn nhưng lại không ăn, trên đường lại bỏ vào trong chén, nói: “Bây giờ cô gái kia đã cùng người khác rồi sao?”
“Không có, xuất ngoại với mẹ cô ấy.” Bàng Suất nhăn mày lại nhìn Trang Hào nói: “Anh đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
Bàng Suất vừa hỏi, không chỉ Trang Hào sững sờ mà ngay cả Hoa Kì buồn đầu ăn cơm bên cạnh đều cứng đờ toàn thân. Hai từ kết hôn này đối với bọn họ mà nói quá nhạy cảm, có cảm giác cấm kỵ không thể ᴆụng vào.
Trang Hào ngây người một chút, len lén liếc Hoa Kì một cái, sau đó mỉm cười nói: “Tạm thời không nghĩ tới, hơn nữa, tôi còn có Hoa tiểu cẩu, hơn cậu nhiều rồi.”
Bàng Suất khinh thường bĩu môi một cái: “Đây là anh quen biết Hoa Kì sớm, nếu chậm một chút không chừng anh không có cơ hội đâu.”
Trang Hào nhíu mày, nụ cười mang theo ý vị sâu xa nói: “Ý của cậu là, nếu cậu biết Hoa Kì trước, cậu ấy sẽ cùng cậu?”
Trang Hào nói toạc ra như thế nhưng Bàng Suất cũng không lúng túng, không che giấu nói: “Không phải vậy sao, tôi mà biết Hoa Kì trước, bây giờ người cậu ấy theo là tôi chứ không phải anh.”
Trang Hào muốn nói lại thôi, lúc này Quách Tĩnh đột nhiên cười hì hì, nhìn Trang Hào nói: “Anh, anh xem em đoán chính xác không, trước kia em đã nói với anh Bàng Suất coi trọng Hoa Kì rồi mà.”
“!@#$%$@, chú nói càn gì đấy?” Bàng Suất đỏ mặt, lúng túng nói: “Ông đây thích con gái, tôi chỉ đang tranh cãi với Trang Hào thôi.”
“Đúng, cậu thích con gái, điều này chúng tôi đều biết.” Quách Tĩnh cợt nhã cầm chai bia lên nói: “Tất cả không cần nói, ba anh em chúng ta có thể ngồi uống với nhau, đây cũng là một loại duyên phận a.”
Trang Hào tán thưởng liếc nhìn Quách Tĩnh, mỉm cười giơ chai bia lên, sau khi ba người cụng chén, Quách Tĩnh híp mắt cười nói: “Hôm nay tôi nghe được một chuyện, mọi người muốn nghe không?”
“Có lời thì nói, có rắm thì phóng.” Trang Hào cười ha hả nói.
Quách Tĩnh chép chép miệng: “Chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta, nếu bây giờ Bàng Suất ngồi cùng bàn rượu với chúng ta, vậy thì xem như của mình đi, tôi cũng không che giấu, chuyện này có liên quan tới cậu.” Quách Tĩnh nhìn chằm chằm Bàng Suất nói.
Bàng Suất sững sờ, sau đó sáng tỏ nói: “Thằng tôn tử Chương Thỉ cuỗm Ngũ Hành rồi?”
Quách Tĩnh vội vàng 乃úng tay cái tách: “Anh em đủ thông minh ha, không sai, mấy ngày trước Chương Thỉ mua lại Ngũ Hành, giờ đổi tên là Khu Giải Trí Kim Đế, thấy không, người ta như thế mới gọi là lợi hại, không biến sắc liền trở thành nhân vật có mặt mũi của khu chúng ta.”
“Thao, liền hắn?” Bàng Suất khinh thường nói: “Không phải là tôi nói, Chương Thỉ coi như chèn ép tôi và Trang Hào sụp đổ, hắn ở bên kia cũng đừng hòng sống yên, mặc dù xã hội này có tiền dễ nói chuyện, nhưng cũng ngại không những người kia dạy cho hắn một bài học sau lưng, một khi gặp phải chuyện, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.”
Quách Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Người ta bây giờ phong cảnh vô hạn, nào là mua nhà lầu cho ông ngoại ở khu Hướng Dương, còn mua cho ba mẹ Chương Viễn một căn nhà mới, nhà chung cư cũ cũng để hắn bán đi, lúc này ba mẹ Chương Viễn cảm kích hắn vô cùng.”
Trang Hào cẩn thận nghe, gật đầu một cái nói: “Đó cũng là hắn có bản lãnh thôi.”
“Bản lãnh cái rắm.” Bàng Suất âm trầm nói: “Không sợ nói thật với các người, hắn là kẻ rất có tâm kế, chuyện Chương Viễn tôi không sợ nói rõ, chắc Chương Thỉ không ngờ rằng tôi sẽ biết, đây cũng là nguyên nhân tôi đề phòng hắn.”
Quách Tĩnh cả kinh, hiếu kỳ nói: “Chuyện gì? Mau nói đi.”
Bàng Suất liếc Hoa Kì, do dự một lát nói: “Lúc ấy Chương Viễn dồn tiền đầu tư vào mảnh đất ở vùng ngoại ô, vốn muốn đầu tư khai phá xây một khu siêu thị với Hồng Ngũ, sau đó không biết vì sao mà kế hoạch lại thay đổi, xây siêu chuyển thành đầu tư mở trường trung học cơ sở tư nhân. Hồng Ngũ lấy danh nghĩa hiệu trưởng, tìm thầy giáo là do Chương Viễn phụ trách, về phần chia tiền thế nào tôi không biết, nhưng ngày ký hợp đồng đó, Hồng Ngũ không tới, Chương Viễn liền phát hiện hợp đồng sở hữu đất là giả. Lúc gửi tiền người nọ vẫn còn ở đây, ai ngờ ba ngày sau người nọ liền cầm tiền chạy, nói trắng ra là, mảnh đất trống kia vốn thuộc về nhà nước, Chương Viễn mắc bẫy của người khác, hơn nữa trước đó Hồng Ngũ cũng biết bên trong có mờ ám, nhưng hắn chẳng những không nhắc nhở Chương Viễn lại còn hùa theo, mấy người nói chuyện như vậy có thể đơn giản được không?”
Lời Bàng Suất làm ba người khi*p sợ, nghe rợn cả tóc gáy.
“Con mẹ nó chứ, đây là lừa đảo.” Quách Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, còn nói: “Người cầm tiền chạy là Chương Thỉ an bài?”
Bàng Suất lập tức giơ ngón tay cái lên: “Không sai, chính là Chương Thỉ an bài.” Bàng Suất lại nhìn về phía Trang Hào: “Còn nhớ rõ chuyện chúng ta bị đánh không? Trần Hổ bị Văn Đào đánh ấy.”
Trang Hào gật đầu: “Nhớ, Trần Hổ đó bây giờ không phải cũng ở trong tù sao?”
Bàng Suất ừ một tiếng, nói: “Thằng cháu nội Trần Hổ này cũng có dính líu tới Chương Thỉ, hai người trước kia cùng ngồi chung phòng giam, hình như Chương Thỉ có giúp gã một việc gì đó, lúc này Trần Hổ mới khăng khăng một mực giúp hắn. Văn Đào coi như là người vào ngục chịu tội thay anh và tôi.” Bàng Suất nói miệng đắng lưỡi khô, cầm chai bia uống vài hớp, lại đốt cho mình một điếu thuốc, nói tiếp: “Nhưng Chương Thỉ tính sai một chỗ, đó là Chương Viễn gánh không được mà nhảy lầu, tôi nghĩ, lúc đầu Chương Thỉ ra khỏi tù muốn làm chút gì đó, kết quả về nhà thấy, không chỉ anh, ngay cả Chương Viễn đều sống tốt như vậy, nhất thời trong lòng không cân bằng. Lại nói, thằng nhãi này cũng thông minh, trước tiên xuống tay với em họ mình để cậu ta mắc nợ sụp đổ, sau đó ra mặt giải quyết, cứ như vậy, vừa được cái danh người tốt, còn có thể chính thức đón nhận đoàn xe của Chương Viễn.”
Quách Tĩnh cẩn thận phân tích: “Theo như cậu nói, là do trong lòng hắn không cân bằng mới làm thế? Nhưng nếu Chương Viễn không nhảy lầu, vậy hắn làm sao mà ra mặt giải quyết được? Hắn là người mới ra tù, từ đâu có nhiều tiền như vậy?”
“Các người không biết sao?” Bàng Suất cười nhẹ nói: “Trần Hổ là thân thích của Hồng Ngũ, Chương Thỉ và Hồng Ngũ quen biết cũng là nhờ Trần Hổ, tôi đoán Chương Thỉ nói kế hoạch của mình cho Hồng Ngũ, Hồng Ngũ nghe có hy vọng lúc này mới quyết định giúp hắn, sau này ngoài mặt làm bộ khẩn cầu Hồng Ngũ ra mặt giúp đỡ, khi đó Hồng Ngũ đồng ý, món nợ của Chương Viễn dĩ nhiên có thể kéo dài, từ đó, số tiền này sẽ được bổ vào một cách đương nhiên.”
“Tôi thật sự không thể tin được Chương Thỉ có thể làm ra chuyện như vậy.” Quách Tĩnh khi*p sợ nhìn Trang Hào, Trang Hào lại thờ ơ, ánh mắt sâu thẳm giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Lòng người khó dò aiz.” Bàng Suất thở dài nói: “Nhưng Chương Thỉ cũng có một chút nhân tính, sau khi Chương Viễn nhảy lầu, hắn cũng khó chịu một thời gian, nhìn hắn như vậy cũng biết, hắn không có ý định chỉnh ૮ɦếƭ bỏ Chương Viễn, chỉ tiếc Chương Viễn gánh không được.”
Vừa dứt lời, Trang Hào giương mắt nhìn chăm chú vào Bàng Suất: “Làm sao cậu biết những điều này?”
“Còn có thể từ đâu mà biết, vụng trộm điều tra chứ sao, nhớ có câu, không có tường nào không lọt gió.” Bàng Suất hung hăng hít một hơi thuốc, còn nói: “Khi đó chúng ta là đối thủ, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy Chương Thỉ nhắm đầu thương vào tôi nên phải phòng bị trước.” Bàng Suất càng nói sắc mặt càng khó nhìn: “Chỉ tiếc, tôi không chịu được sự hấp dẫn của tiền tài, nếu không phải vì kết hôn thiếu tiền, tôi sẽ không đồng ý để Chương Thỉ nhập cổ, bây giờ nghĩ lại cũng là do mình trượt chân thành thiên cổ hận.”
“Hắn làm như vậy không sợ có một ngày bị người vạch trần, đến lúc đó lại trở về ăn cơm tù sao?” Quách Tĩnh hỏi ngược lại.
Bàng Suất bình tĩnh nói: “Hắn đương nhiên sợ, cho nên mới đẩy Trần Hổ vào tù lần nữa, tôi đoán Hồng Ngũ cũng ra mặt yêu cầu Trần Hổ không nói chuyện này ra.”
“Không phải cậu cũng biết chuyện này sao?” Trang Hào thình lình nói một câu.
Bàng Suất liếc anh: “Thao, ông đây mà một thân trong sạch thì anh nghĩ tôi không cắn ngược hắn một phát sao? Lúc đầu ông đây mở Ngũ Hành cũng không trong sạch gì, một khi cắn hắn, ngộ nhỡ hắn chó cùng rứt giậu tôi cũng đi vào thì sao.”
Trang Hào thở dài một tiếng: “Được rồi, chuyện như vậy đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Nói xong, Trang Hào đưa chén cơm cho Hoa Kì vẫn trầm mặc một bên: “Vợ, cho anh nửa chén cơm.”
Bầu không khí nhất thời nhẹ nhõm không ít, Hoa Kì vội vàng cười ha hả bới nửa chén cơm cho Trang Hào, lúc đưa tới, Trang Hào cầm chén cơm nói với Quách Tĩnh: “Tối nay cậu ở đâu?”
Quách Tĩnh sửng sốt: “Dĩ nhiên là chỗ của anh.”
“Không có chỗ.” Trang Hào rất đương nhiên nói ra ba chữ này.
Bàng Suất nhân cơ hội phụ họa: “Không sai, không có chỗ cho cậu ngủ đâu.”
Quách Tĩnh khổ sở nói: “Tôi cũng không còn nơi để đi rồi, mọi người đều là đàn ông, chen một chút là được thôi.”
“Vậy cậu ngủ gần cửa đi.” Trang Hào không đuổi Quách Tĩnh đi: “Vợ tôi ngủ trong cùng, tôi ngủ ở giữa, Bàng Suất ngủ bên cạnh tôi.”
Bàng Suất không cam lòng: “Vậy cũng không được, tôi phải nằm cạnh Hoa tiểu cẩu mới ngủ được.”