Tôi Là Ba Cậu Ấy. Cao Quân âm thầm đồng ý Hoa Kì nhờ vả, đó là tìm giúp cậu một chàng trai đẹp, sau đó tới theo đuổi Hoa Kì để ép Trang Hào đi vào khuôn khổ, nói mấy lời ở dưới đáy lòng ra.
Nguyên nhân Cao Quân đồng ý Hoa Kì rất đơn giản, hoặc giả là hắn chợt thông suốt, cảm thấy quá trình Hoa Kì theo đuổi Trang Hào quá cực khổ, dầu gì bọn họ cũng coi như là bạn bè, chuyện này không giúp thì quá vô nhân đạo rồi.
Nhưng trên thực tế, Hoa Kì hoàn toàn nhờ sai người, khi trai đẹp trong truyền thuyết đứng ở cửa nhà mình thì Hoa Kì nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, việc đã đến nước này Hoa Kì hoàn toàn không có đường lui, chỉ đành phải nhắm mắt mà lên. [Đầm: Ha hả]
“Hoa Kì, không phải anh hẹn em đi xem phim ư, em nhanh lên một chút đi a.”
Hoa Kì bị giọng của gã chấn cho hơi lui bước đi không được, trong lòng đã mắng Cao Quân vô số lần, đây là trai đẹp trong truyền thuyết? Nói chuyện cứ như gà gáy còn chưa tính, lúc nói chuyện có cần phải cứ vặn vặn xòe xòe Hoa Lan Chỉ hay không hả? Đừng nói Trang Hào, ngay cả mình cũng không tin nữa là.
[Đây là hoa lan chỉ ợ]
Huống chi, người ở cửa đâu có cái gì là trai đẹp, khuôn mặt bình thường không có gì lạ còn chưa tính, mấu chốt là ở chỗ đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia, rõ ràng đang nói chuyện với Hoa Kì mà ánh mắt lại không ở trên người Hoa Kì, hoàn toàn không biết là đang nhìn nơi nào.
Trong lòng Hoa Kì chùn bước, hận không thể cứ vậy nói toạc ra, đỡ phải buồn bực trong lòng.
Nhưng mà còn không đợi Hoa Kì mở miệng nói chuyện, Quách Tĩnh ở bên cạnh bếp đã cười không thành tiếng, ôm bụng cất tiếng cười to.
Cứ như vậy, Hoa Kì càng thêm không đất dung thân.
Trang Hào lại không có phản ứng lớn gì, cười ha hả ngậm điếu thuốc lên môi, hít một hơi sau đó lấy tay kẹp, nhẹ giọng nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu chuẩn bị nhanh lên kìa, người ta hẹn cậu đi xem phim đấy.”
“A......” Hoa Kì từ trong phẫn nộ lấy lại tinh thần, đối mặt với Trang Hào khiêu khích, trong lòng càng thêm tức giận, nhắm mắt nói: “Tôi sẽ chuẩn bị, anh chờ tôi một lát.” Nói xong, Hoa Kì liếc Trang Hào một cái, trong ánh mắt đều là khiêu khích.
“Ai yêu, vậy em nhanh lên một chút, phim sắp chiếu rồi.” người đàn ông ở cửa lên tiếng lần nữa, động tác uốn éo cộng thêm giọng nói chói tai, giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh vậy, đánh cho Hoa Kì khét từ trong đến ngoài.
Không chỉ Hoa Kì chịu không nổi người ở cửa, Quách Tĩnh cũng thế, hắn vừa dứt lời, Quách Tĩnh lại không nhịn được cười ra tiếng một lần nữa, còn vừa cười vừa nói: “Hoa Kì, người này cậu tìm đâu ra vậy?”
Hoa Kì buồn bực không nói, làm bộ lật lật quần áo vừa mua về.
Đúng lúc này, Trang Hào đột nhiên đi tới cửa, lễ phép nói với người kia: “Anh em, hẹn Hoa Kì xem phim à?”
“Đúng vậy a~, tôi đã hẹn cậu ấy nhiều ngày rồi.”
“À, là vậy sao.” Trang Hào khẽ mỉm cười, còn nói: “Anh thích Hoa Kỳ?”
Người nọ thẳng thắn nói: “Đúng vậy, tôi theo đuổi cậu ấy mấy ngày rồi.”
“À, cũng theo đuổi mấy ngày rồi sao?” Trang Hào ho khan mấy tiếng, còn nói: “Vậy cậu biết tôi là ai của cậu ấy sao?”
Người nọ quan sát Trang Hào tỉ mỉ, đỏ mặt lên: “Nhìn dáng dấp của anh đẹp trai như vậy, hẳn là không có quan hệ gì với Hoa Kì đi?”
“Sai, mười phần sai.” Trang Hào cà lơ phất phơ cười cười: “Tôi là ba cậu ấy.”
“Ba?” Người nọ sững sờ, hoàn toàn không rõ sẽ có một màn kịch như vậy.
Trang Hào ho khan hai tiếng, cười nói: “Đúng, tôi là ba cậu ấy, tôi thấy cậu có vẻ thật sự thích Hoa Kì nhà tôi, đã như vậy tôi liền thay mặt Hoa Kì đồng ý cậu, nhưng mà, Hoa Kì đi theo cậu…cậu phải bày tỏ chút gì đi chứ?”
“Bày tỏ? bày tỏ cái gì?” Người nọ bị Trang Hào chơi liền sửng sốt.
Trang Hào chậc một tiếng: “Tiền thì không cần, không bằng kêu một tiếng ba nghe một chút, thế nào?” Trang Hào giơ tay lên móc móc lỗ tai, giống như đang chờ đợi.
Người nọ lộ ra vẻ mặt khổ sở, ánh mắt trên thực tế nhìn Trang Hào, nhưng hình như cũng không nhìn Trang Hào, do dự một lát nói: “Cao Quân không có nói cho tôi biết còn phải kêu ba?”
“Hả? Cao Quân không có nói cho cậu biết Hoa Kỳ còn có ba sao?” Trang Hào cười hoa rơi nước chảy.
“Dĩ nhiên, hắn mà sớm nói cho tôi biết còn phải kêu ba thì tôi sẽ không đến đây đâu.”
Trang Hào mỉm cười nói: “Vậy cậu có gọi hay không?”
“Gọi cái rắm, ba tôi còn sống đấy.”
Trang Hào lập tức trầm mặt, mắt lộ hung quang nói: “Vậy con mẹ mày sao còn chưa cút, đứng nơi này chờ đòn đúng không?”
Người nọ không ngờ Trang Hào đột nhiên trở mặt, khi*p sợ nói: “Cái người này sao lại mắng người ta hả?”
“Mắng mày còn nhẹ, mẹ nó tao còn đánh mày nữa kìa.” Trang Hào chợt nâng cánh tay lên, vung mạnh một quyền tới, sức rất nhẹ tốc độ cũng chậm, thật sự cho người nọ cơ hội tránh né.
Người nọ tránh thoát một quyền của Trang Hào, xoay thân chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa nói: “Tôi không biết Hoa Kì nhà anh, tôi chỉ tới giúp một tay.”
Người nọ điên khùng chạy, tiếng bước chân thùng thùng thùng vang lên trên hành lang, trong gió âm thanh truyền đến đều run rẩy, có thể thấy được lúc này bị Trang Hào dọa sợ không nhẹ.
[Đầm: Ha hả Hào ca nốc ao đối thủ một cú rất chi là đẹp mắt, xin dành tặng anh +100 (y) ạ:)]
Một vở kịch dàn dựng tốt cứ thế bị người phá tan, Hoa Kì hối hận đến nỗi ruột xanh lè rồi, sớm biết như vậy không bằng đi tìm Giang Hạo.
Hoa Kì đưa lưng về phía Trang Hào, cũng không biết mình nên làm gì, giả bộ đảo quần áo trong túi, tay lại đang run lẩy bẩy, không phải cậu sợ Trang Hào mắng cậu, mà là trong lòng có chút hư không.
Nhất thời trong nhà an tĩnh không ít, trừ tiếng cười của Quách Tĩnh ra.
“Tại sao không nói chuyện?” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, từ từ đi tới sau lưng Hoa Kì, dùng đầu gối ᴆụng ᴆụng vào lưng Hoa Kì mấy cái.
Hoa Kì có chút mất trọng tâm, hai tay chống trên mặt đất ngẩng đầu lên, cười láo lĩnh nói: “Nói gì, không phải anh đều biết cả rồi sao.”
Trang Hào cười ha hả nói: “Cậu đúng là rãnh rổi đi gây chuyện, Cao Quân tìm cho cậu một người như vậy đến chọc giận tôi?”
Hoa Kì lúng túng đứng lên, gãi đầu nói: “Em cũng không biết, em mà biết là một người như thế thì em đã không cho gã đến rồi.”
“Xem ra cậu còn chưa từ bỏ ý định.” Trang Hào híp mắt cười, tiếp vươn tay nói với Quách Tĩnh: “Quách Tử, đưa cây gậy bên cạnh bếp cho tôi.”
Quách Tĩnh vừa nghe liền cười: “Hả, nóng nảy vậy sao? Nàng dâu không nghe lời đánh hai bàn tay là được, lấy cây gậy làm gì.” Quách Tĩnh nói thì nói như thế, nhưng trên thực tế đã cầm cây gậy đưa tới.
Trang Hào nhận lấy cây gậy gõ gõ trong tay hai cái, cười nói: “Nói đi, nên đánh mấy cái đây?”
Hoa Kì lui về phía sau hai bước, nhe răng cười nói: “Anh, lần sau em không dám, đừng đánh em được không?”
“!@#$%$@, như vậy sao được, tôi mà không cho cậu một chút màu sắc để xem thì không chừng ngày mai cậu phá tung phòng này lên mất.” Trang Hào vừa nói vừa đi tới trước mặt Hoa Kì: “૮ởเ φµầɳ ra, chỉ đánh vào ௱ôЛƓ thôi.”
Hoa Kì dán tường nói: “Anh, em lớn thế này còn đánh ௱ôЛƓ cái gì nữa.”
“Vậy cậu nói nên đánh chỗ nào?”
Hoa Kì trái lo phải nghĩ nói: ”..... Thì..... không cho anh đánh” vừa dứt lời, Hoa Kì liền vọt ra ngoài, giày cũng không thèm mang, để chân trần chạy ra ngoài, chân rơi xuống mặt đất trơn trợt phát ra tiếng bồm bộp bồm bộp thật vang dội.
“Mẹ nó Hoa tiểu cẩu, cậu có gan chạy thì đừng có trở lại cho tôi.” Trang Hào cực kỳ tức giận đuổi theo, đứng ở cửa nhìn theo hướng Hoa Kì chạy, giận dữ hét: “Hoa tiểu cẩu, bây giờ cậu trở lại tôi bảo đảm không đánh cậu… nếu cậu lại chạy, tôi bảo đảm khiến cậu ngày mai không rời khỏi giường được.”
Hoa Kì buồn bực chỉ lo chạy, hoàn toàn đem lời Trang Hào nói trở thành gió bên tai, trở về? Trở về thật thì có mà là kẻ ngốc, không bị đánh cho tê người cũng bị chửi máu chó đầy đầu, cậu tình nguyện chạy đi tránh một chút còn hơn.
Hoa Kì như một làn khói chạy về phía trước, mắt nhìn thấy rẽ một cái liền đến cầu thang, ai ngờ cầu thang có một vũng nước lớn, Hoa Kì vội vàng không kịp chuẩn bị liền ngã xuống, chỉ nghe phịch một tiếng, Hoa Kì tứ chi ngửa ra hai tay chắp lại té xuống.
“Ai nha mẹ nha, đau ૮ɦếƭ mất......” Hoa Kì nằm trên mặt đất nửa ngày không động, quần áo sau lưng ướt hoàn toàn, mà lúc này, Trang Hào đã chậm rãi đi tới, cúi đầu cười nói: “Cậu không chạy nữa sao? Có gan cậu chạy tiếp đi xem nào?”
Hoa Kì nằm trên mặt đất, kêu rên nói: “Anh, lần sau em không dám, anh tha cho em đi.”
“!@#$%$@, tôi phát hiện cậu đúng là ngu vãi ra, tôi có thể đánh cậu thật sao?” Trang Hào vứt cây gậy trong tay, khom lưng bế Hoa Kì khỏi mặt đất, xoay người đi về nhà lại nói: “Hoa tiểu cẩu, em cứ đàng hoàng ở bên cạnh anh là tốt rồi, một câu nói hai câu thoại không nói cũng không có gì, em cứ muốn nghe thì lúc nào anh cũng có thể nói, nhưng anh không chắc chắn nó phát ra từ nội tâm của anh.”
Hoa Kì nhất thời trầm mặc, uất ức xông lên đầu, mặt mày sắp nhăn lại một chỗ.
Trang Hào liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Về sau ít nghe lời Quách Tĩnh càu nhàu đi, cậu ta không giống chúng ta, hiểu không?”
“À, biết.”
Sau khi về nhà, chuyện này đương nhiên không ai nhắc lại, Trang Hào thay quần áo cho Hoa Kì, lúc này mới cùng Quách Tĩnh đem bàn ra, hai người anh một ly tôi một ly uống chút rượu, không biết vì sao Hoa Kì cứ có cảm giác hôm nay tâm tình Trang Hào không tồi, đặc biệt là khuôn mặt tươi cười trên bàn cơm, bộ dáng đó cứ như trúng vé số độc đắc mấy triệu.
Sau khi ăn cơm xong, Quách Tĩnh nói muốn rời đi một lát, nói đi ra quán internet chat webcam với vợ hắn, buổi tối để cửa cho hắn là được, thật ra thì trong lòng Hoa Kì và Trang Hào đều hiểu, đây là cho bọn họ có không gian riêng.
Sau khi Quách Tĩnh đi, Trang Hào buồn đầu thu dọn bàn cơm, sau đó ngồi xếp bằng xuống dựa vào tường nói: “Hôm nay mua cái gì?”
Hoa Kì nằm ở trên chăn, lắc chân nói: “Thì một bộ quần áo, tốn hơn ba trăm, làm em đau lòng ૮ɦếƭ đi được.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Cũng được, không coi là nhiều, nhưng mà...... Em lấy tiền ở đâu? Lúc đi mang theo từ trong nhà sao?”
“Ừ, lúc tới em lấy ở chỗ mẹ em 3000, vốn tính toán để dành, chờ lúc anh cần dùng thì lấy ra, nhưng em nhịn không được.”
“!@#$%$@, người khác có tiền đều nghĩ tới mình, em lại la ó muốn để người khác dùng.” Trang Hào cười mắng.
Hoa Kì hất mặt, cười ha hả nói: “Cho người khác tiêu em đau lòng, cho anh em không đau lòng, ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
“Em đúng là đồ ngốc.” Trang Hào chợt vọt tới, đè ở trên người Hoa Kì, dính vào tai của cậu nói: “Chờ sau này anh có tiền, nhất định sẽ đối tốt với em.”
Hoa Kì ừ một tiếng: “Em chờ.”
Trang Hào há mồm cắn lỗ tai Hoa Kì liếm mấy cái, dịu dàng nói: “Hoa tiểu cẩu, em biết trong lòng anh nghĩ em thế nào không?”
“Không biết, nghĩ như thế nào?”
Trang Hào do dự một hồi lâu: “Vốn là vậy, anh tính khi mình lật người được sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng thằng nhóc em hình như không đợi được, nếu như vậy thì nói trước cho em biết thôi.”
“Rốt cuộc là gì?” Hoa Kì không thể chờ đợi nói.
Trang Hào cười cười, ngay sau đó cúi đầu, ở bên tai Hoa Kì nhỏ giọng nói ra ba chữ.