Tắm Cho Đại Ca - Chương 72

Tác giả: Suly

Đừng Cắn Chim Của Tôi.

Trang Hào bảo Hoa Kì, sao cứ đến việc này là em lại tích cực như thế. Hoa Kì trả lời tuổi trẻ thì được bao lâu. không tranh thủ bây giờ, về già lại trở lên vô dụng.
Trang Hào không nói hai lời ôm Hoa Kì lăn mấy vòng trên mặt đất, hai người ôm nhau thật chặt, miệng không rời miệng, điên cuồng gặm, nhị đệ phía dưới cách ҨЦầЛ ŁóŤ ma sát lẫn nhau, cảm giác đè ép càng làm cho hai người bất chấp tất cả, thở dốc. Hoa Kì khoác hai chân lên hông Trang Hào, lúc Trang Hào ngẩng đầu lên, Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu:”Ai za má ơi, nặng ૮ɦếƭ em mất.”
Trang Hào dùng chóp mũi chống đỡ ở trên trán Hoa Kì, nói “Tự mình tìm, kêu ca gì.”
“Nhanh tới đây đi, xong chuyện rồi ngủ ngon, sáng mai anh còn phải đi làm đấy.” Hoa Kì đẩy bả vai Trang Hào một cái.
Trang Hào cười nói: “Yên tâm, anh thà mất việc còn hơn để em ăn không no.” Trang Hào đứng dậy quỳ gối phía dưới Hoa Kì, hung khí trong ҨЦầЛ ŁóŤ đang chống lên kêu gào, anh thuận thế ૮ởเ φµầɳ lót, không đợi động tác kế tiếp, bầu trời liền đùng đùng chớp nhoáng sáng lên, sau đó là tiếng lách tách, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng mưa đập trên cửa sổ.
“Trời mưa?” Hoa Kì lắng tai nghe.
“Ừ.” Trang Hào đứng lên, ҨЦầЛ ŁóŤ vẫn còn ở trên đùi thế nhưng anh chẳng để ý, đi từng bước một đến bên cạnh lò bếp, sau đó lấy một cái chậu nuôi cá nhỏ từ phía dưới ngăn kéo, bên trong còn có hai con cá trích đang ngoe ngẩy bơi.
Hoa Kì nhìn ngây ngẩn: “Anh nuôi cá trích làm gì vậy?”
“Anh làm nào có rảnh nuôi cá chứ.” Trang Hào cầm chậu nhỏ về lại chỗ cũ rồi đặt chậu cá cách chân của Hoa Kì không xa, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: “Nơi này bị dột, chủ cho thuê nhà cũng không chịu tới đây sửa.”
Hoa Kì nằm im không động đậy: “Vậy anh lấy gì hứng phía dưới là được.”
Trang Hào cười nói: “Cứ như vậy đi, tiết kiệm chi phí.” Nói xong, Trang Hào quơ quơ bắp đùi, ҨЦầЛ ŁóŤ tự nhiên chảy xuống lòng bàn chân, sau đó nâng cao súng giạng chân ở Hoa Kì trên người nói: “Cho ca liếm liếm bảo bối nào.” (Snoo: ẹc)
Hoa Kì liếm môi, hình như rất tham.
“Tham nữa à?”
Hoa Kì cười ha hả nói: “A, lại muốn rồi.” Nói xong liền nhét vào tận gốc, Trang Hào thoải mái thở hổn hển, thân thể từ từ nghiêng tới trước, hai tay chống trên mặt đất, cứ như vậy dễ dàng ra vào trong miệng của Hoa Kì.
Hoa Kì bị anh đè ép như vậy có chút không thể dùng lực, chỉ có thể há mồm không nói lời nào, đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của Trang Hào, Trang Hào cúi đầu nhìn hai mắt Hoa Kì, hiểu được, Trang Hào lại bắt đầu cuồng đưa đẩy.
Hoa Kì vịn vào bắp đùi Trang Hào, bày tư thế càng thuận lợi cho Trang Hào, một lát sau, Hoa Kì tiết ra không ít nước miếng, hào trộn cùng chất lỏng Trang Hào tiết ra. Mỗi lúc Trang Hào rút ra cho vào sẽ kéo ra không ít nước miếng, theo khóe miệng Hoa Kì chảy dọc xuống, tí tách rơi xuống đất.
Trang Hào rất mê muội hình ảnh này, cúi đầu nhìn Hoa Kì, sắc mặt cậu ửng đỏ, mắt híp lại, đôi môi cũng biến sắc trước hành động của anh, càng như vậy lại càng kích thích Dụς ∀ọηg, ráng sức toàn lực hoạt động, hưởng thụ tất cả khoái cảm mà cậu mang lại.
Động tác của Trang Hào càng lúc càng nhanh, Hoa Kì cho là anh muốn bắn, vội vàng đẩy mấy cái, giùng giằng muốn đẩy Trang Hào ra, lúc đứng dậy hơi ngửa đầu, nuốt nước miếng, nói: “Anh đừng ra nhanh như vậy chứ.”
“!@#$%$@, em cho rằng anh muốn bắn?” Trang Hào hỏi ngược lại.
Hoa Kì thở hổn hển nói: “Nói nhảm, đương nhiên là em nghĩ anh muốn bắn rồi.” Hoa Kì thuận tay ૮ởเ φµầɳ lót ném sang một bên, sau đó kéo chăn qua trải xuống phía dưới, nằm sấp lên tách đùi ra, nói: “Đến đây đi.”
Trang Hào cười nhẹ nhàng tiến lên, đưa tay sờ sờ ௱ôЛƓ Hoa Kì: “Con mẹ nó chứ, sao lại có nước...”
Hoa Kì lúng túng trợn mắt nhìn thẳng: “Đó là mồ hôi.”
“Giống nhau cả thôi, đều do em tiết ra cả.” Trang Hào vừa nói vừa cười, quỳ xuống còn nói: “Không cần bôi trơn à? Cứ như vậy đi vào, em sẽ không đau chứ?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Thử một chút thôi.”
“Ừ.” Trang Hào vác súng ra trận, chống đỡ ở cửa khẩu, cố gắng nhẹ nhàng hết sức, mặc dù như thế, Hoa Kì vẫn nhịn không được mà nhăn mày, cho đến khi cắm vào hoàn toàn, Hoa kì cũng không dám kêu lên một tiếng.
Trang Hào cảm nhận được ấm áp trong không gian chật hẹp, lại không dám vội vã đi hưởng thụ: “Có đau lắm không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không sao, cứ tiếp tục đi.”
“Vậy anh chuyện động đây.” Trang Hào vừa nói vừa chậm rãi động, cố gắng nhẹ nhàng, chậm hết sức, tuy như thế nhưng sau khi làm, khoái cảm không ngừng tăng vọt, cảm xúc dâng trào, động tác ngày càng nhanh hơn, âm thanh càng ngày càng lớn, luật động càng lúc càng dữ dộii.
“A......” Hoa Kì không nhịn được liền phát ra tiếng kêu.
“Lớn tiếng chút, mau kêu lên đi...” trong khoảng thời gian Trang Hào cùng Hoa Kì tách ra, trong lòng của anh luôn chỉ lo công việc, nếu như Hoa Kì không đến thì anh cũng không rãnh rỗi mà nghĩ đến chuyện này, vừa nãy sau khi nghe tiếng kêu của Hoa Kì, Trang Hào đã mất hồn, anh hy vọng có thể nghe nhiều hơn.
Mặc dù Hoa Kì thích đàn ông, cũng thích Trang Hào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ở dưới thân đàn ông mà ՐêՈ Րỉ, chẳng lẽ lại kêu giống như trong phim heo vậy? Hoa Kì tính toán trong lòng một lát, rốt cuộc cũng kêu lên, lần này kêu giống như đang hát, mặc dù có hơi khàn, nhưng là cũng rất có cảm xúc.
“Đúng, cứ kêu như vậy.”
“A......” Hoa Kì càng kêu càng to, còn đề cao dB (đề-xi-ben), dù sao bên ngoài sấm đánh, trời mưa, không sợ hàng xóm nghe thấy.
“Mau đổi tư thế khác nào.” Trang Hào lui ra ngoài, quỳ trên mặt đất nói: “Nâng ௱ôЛƓ.”
Hoa Kì vội vàng bò dậy nâng ௱ôЛƓ nói: “Tư thế này anh làm nhẹ thôi, mỗi lần làm tư thế này bụng em đều trướng một lúc lâu.” (Hình như là tư thế mà động vật 4 chân hay làm thì phải)
“Làm vậy mới mãnh liệt được.” Trang Hào đỡ súng ra trận lần nữa, từng phát đều dùng sức, đỉnh vào tận sâu trong bụng Hoa Kì, không phải đau, mà là quá đã.
“Thoải mái không?” Trang Hào hỏi.
“Ừ, mau dùng sức......” Hoa Kì chống hai tay trên mặt đất, ngước đầu hừ hừ nói: “Dùng thêm sức đi.”
Trang Hào hé miệng cười nói: “Không phải mới vừa rồi còn bảo anh phải nhẹ một chút sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, bảo anh dùng sức thì mau dùng sức đi.” Hoa Kì thoải mái quên hết tất cả, không còn biết tính khí của Trang Hào như thế nào nữa.
“Ai nha, trâu bò thật, nhìn xem anh làm ૮ɦếƭ em như thế nào.” Trang Hào dần dần tiến nhanh, tiếng kêu của Hoa Kì ngày càng dễ nghe.
Mà lúc này hai chân Hoa Kì đang run rẩy, sau lưng toát ra đầy mồ hôi, lúc Trang Hào dùng sức ᴆụng vào thì hai chân Hoa Kì mềm nhũn gục xuống, Trang Hào theo động tác của cậu lệch sang bên cạnh, tay trái trong nháy mắt liền chống vào trong chậu hứng nước mưa.
Chậu cá bị nghiêng, nước dần chảy tràn ra, hai con cá trích cũng trôi ra ngoài, lạch bạch vật mấy cái liền trượt đến chỗ bắp đùi Hoa Kì, cảm xúc lạnh lẽo trong nháy mắt khiến Hoa Kì giật mình, kinh hô: “Cái gì vậy?”
Trang Hào xoa nói: “!@#$%$@, em nằm xuống cũng không nói cho anh biết, anh không ngờ lại như thế này.”
Hoa Kì vội vàng quay đầu lại nhìn: “Tìm cái gì lau đi, còn có cá......” Hoa Kì đưa tay chỉ vào con cá trích lớn, nói: “Mau cho nó vào trong chậu đi, ngộ nhỡ nó cắn chim em thì sao?”
Trang Hào xoa nhẹ cổ tay mấy cái, đè Hoa Kì xuống đất lần nữa, tiến vào lại nói: “Dù sao em cũng chẳng cần dùng đến nó, có hay không cũng thế mà thôi.” Trang Hào động lần nữa, thế tới vẫn thật hung mãnh.
“Ai......” Hoa Kì nâng cao cằm nói: “Anh chờ một chút, cá bò lên đùi em rồi.”
“Yên tâm đi, mõm cá không có lớn như vậy đây.” Trang Hào nói đùa, sau đó nằm ở trên người Hoa Kì, ôm Hoa Kì, động tác càng nhanh hơn.
Phía dưới Hoa Kì đã sớm ướt đẫm, còn có một sinh vật còn sống thỉnh thoảng nhúc nhích hai cái, cảm giác đó quả thật kỳ cục vô cùng. Hoa Kì tận lực không chú ý đến nó, trong đầu bắt đầu suy nghĩ Trang Hào đang ở trên mình. Càng ngày cảm xúc của Hoa Kì càng dâng cao, liên tục gào thét: “Em muốn......”
“Đừng nói chuyện.” Trang Hào đưa một tay về phía trước mặt, dùng ngón trỏ nhét vào trong miệng Hoa Kì, loay xoay đầu lưỡi của cậu, một mặt nhanh chóng tấn công mạnh mẽ: “Sắp đến.” lúc cuối Trang Hào tương đối dùng sức, thở hổn hển nằm ở trên người Hoa Kì nói: “!@#$%$@, làm xong cả người đều cảm thấy thoải mái.”
Hoa Kì mệt mỏi vô cùng, liếm liếm đôi môi khô khốc nói: “Anh nghẹn đến thế cơ à?”
“Ngủ đi.” Trang Hào rời khỏi người Hoa Kì, nằm vật xuống, không động đậy nổi.
“Ai... Anh không tắm à?”
Trang Hào không còn sức mà động, giơ tay lên che mắt nói: “Không, để sáng mai tắm.”
Hoa Kì thở dài, lúc đứng dậy liếc nhìn con cá trích ở phía dưới, nó đã há mồm bất động: “Anh, nó ૮ɦếƭ rồi á?”
“Bị em áp đấy.” (Snoo: không có tình yêu thương những con động vật nhỏ bé gì cả)
Đầm:╮[╯▽╰]╭)
Hoa Kì toét miệng nói: “Thật đáng thương.” Nói xong, cậu lại thả nó vào trong chậu cá nhỏ, dọn dẹp lại một chút rồi mới đến bên cạnh Trang Hào nằm xuống.
Ngày hôm sau, Trang Hào vừa mới tỉnh dậy đã thấy Hoa Kì híp mắt nhìn anh, nói: “Trong túi có tiền không?”
“Có, mẹ cho rồi.”
“Vậy được, buổi trưa em tự ăn đi, tối anh mới về.” Trang Hào mặc đồng phục, nói: “Quần áo hôm qua nhớ giặt đấy.”
Hoa Kì híp mắt cười: “Bà xã như em đi đâu tìm, buổi tối để cho anh đè, ban ngày lại giặt giũ giúp anh.”
Trang Hào cười suýt ngất: “Anh đi đây.”
Trang Hào đi làm, Hoa Kì lật người tiếp tục ngủ, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu thì có tiếng đập cửa thùng thục kéo Hoa Kì khỏi giấc mộng.
Hoa Kì mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, người đến là Cao Quân.
“Ơ, còn chưa dậy à? Mặt trời đã rọi đến ௱ôЛƓ rồi đấy.” Cao Quân trêu ghẹo nói.
Hoa Kì vừa nói vừa ngáp: “Hôm qua ngủ trễ.”
Cao Quân cười ngồi dưới đất: “Tối hôm qua làm gì vậy? Có phải là cùng bạn trai làm chuyện ấy hay không?”
Hoa Kì nhìn hắn, cười nói: “Không nói cho cậu biết.”
“Xì, không nói thì tự tôi cũng đoán được.” Cao Quân cười một lát, còn nói: “Đúng rồi, Giang Hạo hôm nay đi làm trước, nhờ tôi hỏi cậu có muốn đi làm hay không.”
“Muốn a.” Hoa Kì nói ngay: “Tôi ở nhà chán rồi, có việc gì thích hợp không?”
“Đương nhiên là có, nếu không sao tôi có thể tới tìm cậu được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc