Ngốc Một Lần Hoa Kì lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu, trên đường còn làm rơi mất một chiếc dép, chân trần chạy xuống đại sảnh lầu dưới, cầm điện thoại lên không thể chờ đợi nói: “Ca, là anh sao?”
“Uầy, trước kia chưa từng thấy cậu gọi tôi là ca ha.”
Nghe được giọng Quách Tĩnh Hoa Kì hơi sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Quách ca, bây giờ hay người đang ở nơi nào? Lúc đi sao không nói một tiếng?”
“Cậu vẫn nên gọi tên tôi thôi.” đầu bên kia điện thoại Quách Tĩnh cười nói liên tục: “Đi gấp không có thời gian để nói, lúc này mới ổn một chút Trang Hào liền để tôi gọi điện thoại cho cậu.”
“Sao anh ấy không tự gọi? Anh ấy ở đâu?” Hoa Kì nói lộn xộn.
“Anh ấy tìm việc làm mới, vào này đang bề bộn khí thế ngất trời nên đành để tôi khổ cực gọi điện thoại cho cậu đây.”
Hoa Kì cau mày nói: “Việc gì? Các anh bây giờ đang ở nơi nào?”
“Là việc làm bình thường thôi, đường làm ăn đã không có, giờ phải làm lại từ đầu.” Quách Tĩnh thở dài nói: “Không có chuyện gì tôi cúp đây, tôi cũng có việc bận.”
“Đợi chút đã.” Hoa Kì vội vàng ngăn lại: “Hai người ở chỗ nào? Thành phố nào?”
“H thị.”
Hoa Kì ừ một tiếng: “Vậy hai người tính ở bên kia bao lâu?”
“Không biết, có khi ở bên này luôn. . . . . .” Đầu bên kia truyền đến tiếng người huyên náo, Quách Tĩnh nói tiếp: “Không nói nữa, tôi đây cũng bắt đầu bận rộn, có thời gian lại liên lạc, đây là số điện thoại của tôi, cậu có chuyện gì thì gọi vào số này.” Nói xong Quách Tĩnh liền cúp điện thoại.
Hoa Kì nghe điện thoại xong sợ run hồi lâu, lấy lại tinh thần nhìn số hiện lên trên điện thoại, nhớ kỹ số điện thoại cậu không chút do dự xông tới phòng làm việc của Chương Thỉ.
Thùng thùng gõ cửa hai cái.
“Đi vào.”
Hoa Kì đẩy cửa vào, Chương Thỉ đang nhìn bảng báo cáo trong tay, thỉnh thoảng giương mắt quét qua Hoa Kì: “Có chuyện gì?”
“Ừm, tôi muốn từ chức.”
“Từ chức?” Chương Thỉ để bảng báo cáo xuống, cau mày nói: “Tại sao đột nhiên lại muốn từ chức?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ một thời gian.”
Chương Thỉ nhìn Hoa Kì, vốn muốn nói nếu cảm thấy mệt mỏi thì xin nghỉ là được, nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy không quá thỏa đáng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Nghĩ kỹ?”
Hoa Kì ý chí kiên quyết nói: “Nghĩ kỹ, hôm nay liền từ chức.”
Chương Thỉ nhìn ra Hoa Kì quyết tâm liền không nói nhiều hơn nữa, mà lấy ra một tờ giấy trong chồng tài liệu, nói: “Điền hết tờ giấy này, sau đó đến phòng tài vụ tiền lương của cậu trong thời gian này đi.”
“Biết.” Hoa Kì đi tới nhận lấy tờ giấy, thuận tay cầm cây 乃út trên bàn Chương Thỉ, cúi người bắt đầu điền.
Chữ Hoa Kì khó coi, bảy uốn tám lệch không nhìn ra chữ gì, Chương Thỉ thuận thế nhìn hai cái, méo miệng nói: “Chữ này cậu cũng viết ra được, không khác gì chó cào.”
Hoa Kỳ vô tâm để ý tới lời của y, nhanh chóng điền xong đưa tới: “Điền xong.”
Chương Thỉ nhận lấy, từ đầu tới đuôi nhìn một lần, cuối cùng lại lấy ngân phiếu ra viết cái gì đó, xoạt một tiếng kéo xuống: “Đi lấy tiền lương thôi.”
“Ừ, tôi đi.” Hoa Kì nhận lấy ngân phiếu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Chương Thỉ.
Lúc này, tâm tình Hoa Kì cực kỳ phức tạp, có chút kích động, lại có một chút khẩn trương, cậu đang nhận tiền xong, đơn giản thu thập hành lý một chút, sau đó khiêng balo ra khỏi Ngũ Hành.
Thời tiết càng ngày càng tốt, ánh mặt trời sáng rỡ như chiếu sáng một con đường mới cho Hoa Kì.
“Mẹ, cho con ít tiền.” Thật lâu rồi Hoa Kì mới về cái nhà này, vừa vào cửa liền ném hành lý ở chân tường nơi góc sân, lúc vào nhà vén nắp nò nước, dùng nước cái muỗng múc một gáo nước nước lạnh, uống ừng ực ừng ực nửa bầu.
“Nhãi con, đã bao lâu không về hả?” Lão thái thái từ giữa nhà đi ra, tay nắm nửa vốc hạt dưa, vừa đi vừa cúp, nói: “Mẹ mày còn chờ mày trở về giao tiền đó, mày còn mong mẹ mày cho tiền sao?”
Hoa Kì uống nước lạnh vô cùng thoải mái, để gáo múc nước xuống lau miệng nói: “Ai nha con thật sự có chuyện, nhanh cho con ít tiền.” Hoa Kì nói xong đi ngang qua lão thái thái vào trong phòng mở tủ dọn đồ.
“Bà ngoại mày ấy, trở lại liền yêu sách, rốt cuộc con muốn làm gì?” Lão thái thái không nhịn được nói.
Hoa Kì lấy không ít quần áo mặc mùa hè trong ngăn tủ ra, sau đó cởi đồ trên người, thay đồ ở trước mặt lão phu nhân, nói: “Con muốn đi xa nhà một chuyến, đi kiếm tiền.”
“Cái gì? Đi xa nhà kiếm tiền?” Lão thái thái không thể tin vào tai của mình.
Hoa Kì mặc quần, thắt dây lưng nói: “Cho con ba ngàn đồng đi.”
“3000? Không có. . . . . .” Lão thái thái nóng nảy, vừa nghe Hoa Kì muốn tiền trong lòng liền có chút không thuận, hơn nữa lâu như vậy Hoa Kì không trở về, lão thái thái cũng rất nhớ cậu, kết quả cậu vừa vào cửa đã đòi tiền để đi.
“Ai nha mẹ ơi, con đang vội mẹ lấy tiền cho con đi.” Hoa Kì nhăn mặt, khổ khổ cầu khẩn.
Lão thái thái hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái: “Con muốn đi đâu? Có xa hay không?”
“H thị, không tính là xa.” Hoa Kì ăn mặc chỉnh tề, thuận tay kéo balo từ trong ngăn tủ, quần áo không có gấp lại đã nhét vào, nhét thành một cái balo to tròn.
“Con không định thương lượng với cha con một chút sao?” Lão thái thái hỏi ngược lại.
“Không cần thương lượng, trước kia con tìm việc làm có nghe lời cha mẹ sao? Dù sao con cũng không làm chuyện xấu, mẹ lấy tiền cho con đi.” Hoa Kì kéo khoá kéo balo lên, đặt ở bên chân nói: “Mẹ, mẹ còn chưa hiểu con à, con đàng hoàng lắm, mẹ cứ thoải mái đi, chờ con kiếm tiền về cho mẹ.”
Lão thái thái có chút đau lòng, bất đắc dĩ thở dài sau đó lấy ra một hộp bánh bích quy từ trong ngăn tủ, là cái loại làm bằng sắt kia…, mở nắp, bên trong đặt mấy chồng tiền xếp thật chỉnh tề, lão thái thái lấy ra một xấp ở bên trong, cẩn thận đếm nói: “Đây đều là tiền lương của con, mẹ cho giữ tất cả vào đấy.”
Hoa Kì nhìn tiền trong hộp có chút chậc lưỡi hít hà, mỗi tháng cậu đóng một ngàn hai ngàn cho mẹ, luôn cảm thấy không được bao nhiêu, hôm nay nhìn lại thật là có chút dọa người.
“Dành được bao nhiêu?”
Lão thái thái ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái: “Dành được bao nhiêu con cũng không được tiêu, mẹ phải giữ lại cưới vợ cho con.” Nói xong, đem tiền đếm xong tới: “3000 cho con, mẹ thêm 500 cho con tiêu.”
Hoa Kì chẹp miệng: “Mẹ cũng quá keo kiệt đi, cho nhiều 1000 thì có sao.”
“Như vậy đó, thích lấy hay không.” Lão thái thái quăng tiền sang một bên, vội vàng đóng nắp hộp bánh bích quy nhét vào trong ngăn kéo lần nữa, còn nói: “Khi nào đi?”
Hoa Kì nhét tiền vào trong túi: “Lập tức đi ngay.”
“Vội như vậy? Lâu như vậy con không về, không ở nhà với mẹ và cha con chút sao?”
Hoa Kì ưỡn thẳng sống lưng, hùng hồn nói: “Nam nhi chí tại bốn phương, chờ con làm nên công danh trở lại hiếu kính mẹ và cha sau.” Hoa Kì nói vang vang có lực, trên thực tế chột dạ muốn ૮ɦếƭ, lần này cậu rời nhà hoàn toàn là vì tình yêu a. [ Đầm: ối zời ơi anh ơi !]
“Ai nha. . . . . .” Lão thái thái chậc chậc liên tiếp, chán ghét nói: “Con ngày càng chó kéo da dê.” [Đầm: Ý giống treo đầu đê bán thịt chó ấy ]
Hoa Kì đứng nghiêm ngay ngắn, cợt nhã nói: “Mẹ cứ thoải mái đi, con sẽ chăm sóc mình, đi đây.” Hoa Kì mang balo lên lưng, lúc ra cửa quay đầu lại liếc nhìn lão thái thái, cười nói: “Con đi đây.”
Lão thái thái nước mắt lưng tròng nói: “Cút đi cút đi, ba mày trở về lại mắng mẹ.”
“Không có chuyện gì, mẹ cứ nói là con muốn đi, mẹ không ngăn được.” Hoa Kì nhe răng cười khúc khích, quay người sải bước đi ra ngoài.
Giao thông trong thành phố không tính là phát đạt, muốn ra khỏi thành phố cũng chỉ có thể ngồi tàu hỏa, Hoa Kì mua vé đi đến H thị, tám giờ tối mới lên đường, vì vậy Hoa Kì an vị ở trong phòng đợi.
Đây là lần thứ hai Hoa Kì rời khỏi thành phố, lần đầu tiên là đi theo Trang Hào đến môi thành.
Lần đầu đơn độc rời khỏi thành phố nhỏ này, tâm tình Hoa Kì hết sức thấp thỏm, một nháy mắt bước lên tàu Hoa Kì lại có chút không nỡ, đứng ở cửa ngây ngây nhìn bên ngoài.
Từ thành phố đến H thị ít nhất phải bảy, tám tiếng, mà Hoa Kì mua vé đi ngay trong ngày cho nên không có chỗ ngồi, cậu chỉ có đứng ở cửa ra vào trên tàu, lúc mệt mỏi ngồi lên balo nghỉ một lát, thỉnh thoảng sẽ có người chạy đến đây hút điếu thuốc, Hoa Kì yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy nhàm chán thì Hoa Kì lại lấy gói Hoàng Hạc lâu mua cho Trang Hào đêm đó ra, hút một điếu thuốc giải buồn.
Đến H thị đã là nửa đêm, Hoa Kì ra khỏi nhà ga, đứng ở trên quảng trường nhìn ra xa, gió đêm ấm áp phất qua mặt, vô hình an ủi tâm tình khẩn trương rung động của Hoa Kì.
Hoa Kì mở to miệng hà hơi, sau đó đến buồng điện thoại công cộng trước quảng trường gọi cho Quách Tĩnh.
Điện thoại thông, truyền tới lại là tiếng ngáp của Quách Tĩnh: “Ai vậy, hơn nửa đêm không để cho người ta ngủ à.”
“Quách ca, là em, Hoa Kì.”
“Hoa Kì?” Quách Tĩnh ngẩn ra: “Trễ như vậy gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Quách ca, bây giờ em đang ở nhà ga H thị, anh có thể tới đón em một chút không?”
“Con mẹ nó chứ, cậu tới thật?” Quách Tĩnh kinh ngạc vô cùng.
“A, em tới đây, anh tới đón em đi, em ở cửa một quán cháo gần nhà ga, gọi là gì nhỉ. . . . . .” Hoa Kì liếc nhìn bảng hiệu cửa hàng nói: “Là Hỉ Lai .”
“Chờ.” Nói xong, Quách Tĩnh liền cúp điện thoại.
Hoa Kì thanh toán tiền điện thoại, khiêng balo lên lưng đến bậc thang trước cửa quán cháo ngồi xuống, cậu quay đầu lại liếc nhìn quán cháo, mặc dù đã là nửa đêm nhưng bên trong không thiếu khách, Hoa Kì theo bản năng sờ bụng một cái, cả đêm không ăn gì thật là có chút đói bụng, nhưng Hoa Kì không chịu bỏ ra phần tiền này, an vị ở tại cửa ra vào chờ.
Nửa giờ sau Quách Tĩnh vội vã tới đây.
“Quách ca, ở đây này.” Hoa Kì vội vàng đứng lên, phất phất tay.
“Thao” Quách Tĩnh đến gần hùng hùng hổ hổ nói: “Cậu thật sự tới, khó trách Trang Hào không để tôi nói cho cậu biết.”
Hoa Kì ngẩn ra: “Vì sao không để anh nói cho em biết?”
Quách Tĩnh liếc mắt: “Anh ấy nói, nếu như nói cho cậu biết, bảo đảm cậu sẽ tìm đến, tôi không tin nhưng kết quả cậu thật đúng là tới.”
Hoa Kì cười xuân về hoa nở: “Anh ấy không tới đây?”
Quách Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Anh ấy còn chưa tan làm đâu, tôi dẫn cậu về thôi.”
Hoa Kì vội vàng khiêng balo lên lưng đi cùng Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh liếc nhìn balo trên người Hoa Kì, cau mày nói: “Cậu mang gì tới đó? Dọn nhà à?”
“Không có gì, chỉ là quần áo.” Hoa Kì cợt nhã đi xuống bậc thang, sải bước đi về phía trước.
“Cậu là đồ ngốc sao, đi theo tôi.” Quách Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đón một chiếc taxi, chở Hoa Kì chạy tới nơi ở hiện tại của hắn và Trang Hào.
Trang Hào cùng Quách Tĩnh đi tới nơi này tìm một căn phòng trong thành phố, là một căn phòng nơi lầu hai, còn là loại thập niên tám mươi, có vài chỗ nhìn đã rách nát.
“Ai nha, phòng này thật dọa người, giống như quỷ lâu vậy.” Hoa Kì đứng ở dưới lầu ngước đầu nhìn lên.
Quách Tĩnh thanh toán tiền xe, đi tới nói: “Phòng như vậy mà một tháng phải bảy tám trăm đấy.” Quách Tĩnh vừa nói vừa đi tới cửa cầu thang.
Hoa Kì đi theo, rẽ một cái đi vào hành lang dài, trong hành lang lấm tấm màu đen một cái bóng cũng không có, Hoa Kì cứ gập ghềnh tiếp tục đi theo Quách Tĩnh, đi tới một gian phòng thì Quách Tĩnh dừng bước lại: “Anh cậu trở lại.” Nói xong, Quách Tĩnh đưa tay kéo cửa ra.