Ban Ngày Ban Mặt Trang Hào say bất tỉnh nhân sự, Hoa Kì đương nhiên sẽ không lãng phí hơi sức đi gọi anh, ૮ởเ φµầɳ áo của anh xong, nhìn cái ҨЦầЛ ŁóŤ bị xé rách chỉ còn dư một nửa cắm ở trong khe ௱ôЛƓ, Hoa Kì càng xem càng buồn cười, trong lòng không ngừng suy nghĩ, là đánh nhau với người ta? Nghĩ lại, ai đánh lại đi xé ҨЦầЛ ŁóŤ? Nếu không thì trên đường anh gặp một cô gái xinh đẹp, muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ người ta? Cô gái liều ૮ɦếƭ giãy giụa mới xé rách?
“À. . . . . .” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra, không phải là bị Chương Thỉ thượng chứ?
Hoa Kì run lên trong bụng, vội vàng lấy cái kéo trong ngăn tủ ra, cắt đứt phần bị xé sau đó dùng sức kéo ҨЦầЛ ŁóŤ Trang Hào từ dưới thân ra.
Bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ, Hoa Kì không nói hai lời đẩy ௱ôЛƓ tròn của Trang Hào ra, nhìn chăm chú vào trong, nhìn mấy lần hình như không có vấn đề gì? Lại dùng ngón tay sờ soạng mấy lần ở phía trên, cảm giác khít khao hoàn toàn không giống bị người ta cho cái đó vào, lúc này Hoa Kì mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình nghĩ nhiều. [=.=!!!]
Nhưng Hoa Kì quả thật nghĩ không thông, êm đẹp sao ҨЦầЛ ŁóŤ lại bị rách? Nếu như té, vậy tại sao quần ngoài êm đẹp, ҨЦầЛ ŁóŤ lại bị rách? Đây quá không hợp Logic đi?
Hoa Kì suy đủ nghi vấn, muốn đợi sáng mai Trang Hào tỉnh lại hỏi cho ra nhẽ, lúc thay anh đắp chăn thời điểm, Hoa Kì đột nhiên muốn đùa, vội vàng cầm lấy cái ҨЦầЛ ŁóŤ bị xé rách kia, mặc lại phía dưới Trang Hào lần nữa, sau đó cột hai cái kết hai bên, bộ phận còn lại nhét vào khe ௱ôЛƓ, Hoa Kì càng nhìn càng không nhịn được cười, run rẩy bả vai lấy ra điện thoại di động từ trong túi Trang Hào, nghiên cứu nửa ngày mở được chức năng chụp hình, điều chỉnh tốt góc độ, click click chụp cả người đến chân Trang Hào.
Đắp chăn cho Trang Hào xong, Hoa Kì cầm điện thoại di động nằm ở trên giường gạch cười ngây ngô, càng xem càng cảm thấy cái ௱ôЛƓ Trang Hào vừa tròn vừa vễnh, còn có bộ dáng ngủ ngày, dễ nhìn khỏi phải bàn. Hoa Kì thưởng thức nửa ngày, cánh tay cầm điện thoại di động có chút mỏi, lúc này mới cất di động vén chăn lên chui vào.
Trang Hào uống rượu ngáy càng lớn hơn trước, dường như là dính vào bên tai Hoa Kì mà ngáy, Hoa Kì nghe tiếng Trang Hào ngáy, cũng thật có ý tứ, một cao một thấp, trong lỗ mũi còn có bong bóng nước, Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh lại nhắm mắt ngủ.
Một giấc ngủ đến trưa, ánh mắt chói mắt chiếu vào, Hoa Kì nghiêng đầu một chút, muốn tìm nơi âm u ngăn trở ánh mặt trời, cậu khẽ động lại cảm thấy người bên cạnh cũng bỗng nhúc nhích, cánh tay Trang Hào ôm Hoa Kì thật chặt, lúc này Trang Hào mới mở mắt.
Trang Hào thấy Hoa Kì đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nhỏ rất hấp dẫn, Trang Hào không chút suy nghĩ cong môi đưa tới, hôn xong cười nói: “Hôm qua ai đưa anh về?”
Hoa Kì lau miệng: “Anh không nhớ sao ?”
Trang Hào cau mày hồi tưởng: “Không nhớ rõ, là Quách Tĩnh đưa anh về?”
Hoa Kì bĩu môi: “Không phải hắn đưa anh về.” Nói xong, Hoa Kì một tiếng hất cánh tay Trang Hào ra, lật người đưa lưng về phía Trang Hào không lên tiếng nữa.
Trang Hào có chút buồn bực, đây là lần đầu tiên Hoa Kì đẩy mình ra, chẳng lẽ? . . . . . .
Trang Hào dán lên, lúc động đậy thân thể Trang Hào cảm giác bên hông cân cấn, cũng không tính là đau nên không quá quan tâm, cười nhẹ nhàng nói: “Có phải là em đi đón anh hay không?”
“Kéo túi quần đi ૮ɦếƭ đi, còn cần em đón sao? Người muốn đưa anh về rất nhiều, thiếu em đâu có sao.” Giọng nói Hoa Kì mang theo giễu cợt cùng ghen tức, nghe mà Trang Hào hết sức không tự nhiên, mặt cứng lại: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người nào đưa anh về?”
Hoa Kì ngồi dậy: “Còn có thể là ai? Chương Thỉ đưa anh trở về, ca. . . . . . Nói thật, em đã sớm xác định Chương Thỉ thích anh rồi, em không phải đứa ngu, chỉ làm bộ như không thấy, em vẫn cho rằng em đối tốt với anh như vậy, sớm muộn gì cũng có thể làm anh cảm động, ít nhất lúc anh không có bạn gái có thể xem em là đối tượng, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, em ૮ɦếƭ tâm, tối hôm qua em suy nghĩ cả đêm, em lập tức đi đây, sau này không trở lại quấn anh nữa.”
Hoa Kì nói cực nhanh, cứ như trước đó đã có kịch bản viết trước giờ chỉ cần đọc, Trang Hào nghe mà sửng sốt, chờ lấy lại tinh thần sắc mặt khó coi nói: “Chương Thỉ đưa anh về? Bọn anh không làm cái gì chứ?”
Hoa Kì liếc mắt: “Anh nói thử xem?”
Trang Hào cố gắng nghĩ lại : “Không thể nào, anh nhớ uống rượu xong liền đi về, chẳng lẽ Chương Thỉ làm gì anh sao?” Trang Hào căm tức, suy nghĩ một chút liền đưa cánh tay ôm chầm Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, anh và anh ta thật sự không có gì.”
Hoa Kì nhìn Trang Hào nghiêm túc giải thích, trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn như cũ giả bộ lạnh nhạt chán ghét, cười khẩy nói: “Thôi đi, quần cộc bị xé rách còn chưa làm gì?”
Trang Hào cả kinh, vội vàng vén chăn lên, quần cộc trên người phải nói là nát bét, hai bên bị kết lại, về phần vị trí túi lưới cũng cắm ở trong ௱ôЛƓ, khó trách mới vừa rồi động đậy thân thể có cảm giác cấn cực kỳ, Trang Hào cực kỳ tức giận xé quần cộc trên người xuống, vung tay vất trên đất: “!@#$%$@, Chương Thỉ tôn tử này thừa dịp ông đây uống nhiều liền chiếm tiện nghi?” Trang Hào tức giận run lập cập, gân xanh trên trán nảy ra, anh xoay người cầm lấy áo vét tông tìm cái gì ở bên trong túi, lật một lát: “Điện thoại di động mất?”
“Anh lấy điện thoại làm gì?” Hoa Kì hỏi.
Trang Hào tức giận nói: “Gọi điện thoại hỏi hắn, nếu hắn chiếm tiện nghi của anh, anh em không có cách nào làm nữa, ông đây phải đi Gi*t ૮ɦếƭ hắn.”
Hoa Kì thấy Trang Hào nghiêm túc, chột dạ nói: “Haiz, chuyện đã như vậy, anh cứ làm bộ như không biết là được rồi.”
“!@#$%$@, em nói nghe nhẹ nhàng ha, không từ mà biệt, em còn muốn tách khỏi anh, ông đây có thể không tìm hắn?” Trang Hào kéo quần qua tìm kiếm.
Nhìn đến đây, Hoa Kì hơi mỉm cười nói: “Ca, có phải anh rất sợ em rời đi hay không?”
Trang Hào dừng động tác, liếc mắt nhìn Hoa Kì một cái, lúng túng không biết nói gì.
Hoa Kì cười cười, xoay người lại lấy di động từ dưới gối, bật hình tối hôm qua chụp, sau đó đưa tới trước mặt Trang Hào, cười nói: “Kỹ thuật chụp của em không tệ lắm đi?”
Trang Hào đoạt lấy điện thoại di động: “Em còn chụp hình? Chê anh chưa đủ mất mặt?” Trang Hào không nói hai lời xóa hình trong điện thoại.
Hoa Kì đứng dậy nhào tới, giạng chân ngồi trên người Trang Hào, cười nói: “Ca, tối hôm qua anh uống nhiều quá, lúc trở lại ҨЦầЛ ŁóŤ đã bị xé rách, em cho là anh bị Chương Thỉ thượng rồi nữa chứ, nhưng em đã kiểm tra phía sau của anh, không có dấu vết bị người ta thượng, vì vậy em biết ngay là anh bị ngã, ha ha.”
Hoa Kì vừa nói như thế, Trang Hào cũng bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, oán khí ngăn ở trong lòng cũng theo đó mà tán, anh chợt nâng đôi tay, một cái nắm lấy ௱ôЛƓ trong của Hoa Kì nói: “Em chơi anh đúng không?”
Hoa Kì rất thỏa mãn phản ứng của Trang Hào mới vừa rồi, cười láo lĩnh nói: “Ca, em hiểu rõ anh nhất định là yêu ta, nhưng chỉ ngượng ngùng nói thôi.”
Trang Hào triển lộ nụ cười: “Anh thích chơi em mới là thật.” Trang Hào dùng sức ném Hoa Kì lên trên chăn, đứng dậy ép tới, há mồm cắn bả vai Hoa Kì một cái, Hoa Kì ngao một tiếng gào thét, mới đầu là sảng khoái, càng về sau lại càng đau, thì ra Trang Hào tới thật à?
“Đừng dùng sức như vậy a, má ơi. . . . . . đau, đại ca em sai rồi, bỏ qua cho em đi, lần sau không dám.” Hoa Kì giãy giụa muốn đẩy Trang Hào ra, Trang Hào lại nắm chặt cổ tay Hoa Kì khiến cho cậu không động được.
Trang Hào hung hăng cắn chừng hơn một phút đồng hồ mới bỏ ra, đứng lên thì trên bả vai Hoa Kì đã có dấu răng rõ rệt: “Sau này vẫn còn dám nữa không? Có phải thân quen với anh rồi nên không coi anh ra gì đúng không? Cho rằng anh không bỏ được đánh em có phải không?”
Hoa Kì chu miệng nói: “Không phải.”
“Sau này vẫn còn giả vờ nữa không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không giả vờ, còn nữa, em đâu có vậy đâu.”
Trang Hào giơ tay vỗ mạnh một cái lên bắp đùi Hoa Kì: “Cho em lên mặt này, cho em chút ánh mặt trời em liền rực rỡ này, còn như vậy nữa hay không?”
“Không có.”
“Có biết anh không?”
“Biết.”
“Anh là ai hả.”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Chồng em.”
Trang Hào cười nói: “Em là đồ biến thái ૮ɦếƭ tiệc, ai là chồng em hả.”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Trang Hào là ông xã em.”
“ĐM, cậu là ai? Tôi biết cậu sao?”
Hoa Kì gật đầu: “Anh biết em, anh đã chơi em rất nhiều lần, em là bà xã của anh.”
Lúc Trang Hào nghe được hai chữ bà xã này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, mặt đỏ sậm lên, anh khẽ nghiêng mặt, buông lỏng Hoa Kì, lúc Hoa Kì cho rằng sắp đạt được tự do thì Trang Hào đột nhiên nâng hai chân của cậu gác trên vai, nhị đệ phía dưới chống đỡ sau lưng Hoa Kì .
Hoa Kì hiểu ý của anh, cảm giác nóng ran lan tỏa trên thân thể, chốc lát nhị đệ của mình cũng cứng rắn theo, nhưng Trang Hào thủy chung không có động tác kế tiếp, Hoa Kì vặn vẹo uốn éo ௱ôЛƓ: “Ca, anh không đi vào sao?”
“Không có đồ bôi trơn, sợ em đau.”
Hoa Kì nói: “Liếm trước cho em một chút?”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Không có tắm.”
Hoa Kì nghĩ cũng phải, cuối cùng đành đặt ngón tay vào miệng, mang theo nước miếng ra sau lưng tiến hành khuếch trương, thử đi thử lại đã mấy lần, cảm giác không sai biệt lắm, Hoa Kì nói với Trang Hào: “Có thể.”
Trang Hào gật đầu một cái, điều chỉnh tốt góc độ từ từ xông vào.
Chưa vào hết hai người đều đã thỏa mãn thân ngâm một tiếng.
Trang Hào bắt đầu trước khi hành động, Hoa Kì theo động tác của anh trước sau lay động, miệng từ từ tràn ra âm thanh càng làm cây đuốc ở bên trong lòng Trang Hào bùng cháy, đốt rụi lý trí của anh, chỉ muốn nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa. . . . . .
“Con trai, đã mấy giờ rồi con còn chưa dậy hả.” Mẹ Trang Hào bưng cơm trưa đẩy cửa vào, mới vừa bước vào cửa một chânđã nhìn thấy đứa con nhà mình thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ đưa lưng về phía cửa, trên bả vai còn đắp cặp chân, hông thoáng nhấp một cái lại một cái, mẹ Trang Hào vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Ai da má ơi, mẹ nói sao con không biết khóa cửa lại, ban ngày ban mặt.”
Trang Hào và Hoa Kì sợ cứng tại chỗ sửng sốt không dám chuyển động, Trang Hào giận dữ hét: “Vậy mẹ còn không đi ra ngoài.”
“Ai da má ơi.” Mẹ Trang Hào vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Trang Hào sợ té nhào một cái trên người Hoa Kì, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói: “Lần này xong rồi, để cho mẹ anh thấy được.”
Hoa Kì bị giật mình không thể kém hơn Trang Hào, a a ô ô nói không ra nguyên cớ.
Ngoài cửa, mẹ Trang Hào cầm cơm trưa vội vã đi ra ngoài, đúng lúc gặp Quách Tĩnh ăn xong cơm trưa trở lại: “Dì, sao vội đi nơi khác vậy?”
Mẹ Trang Hào dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn kú túc xá, hỏi “Quách Tĩnh, dì hỏi cháu chuyện này”
—
Tác giả có lời muốn nói: ha ha. . . . . . Trang Hào chắc chắn không thể bị người khác thượng , dù ở bên trên cũng chỉ có thể là Hoa Kì , nhưng Hoa Kì không có bản lãnh này! Vì vậy Trang Hào chỉ có thể là tổng công!