Tắm Cho Đại Ca - Chương 16

Tác giả: Suly

Có Phải Lén Lút Đi Với Người Khác Sau Lưng Tôi Hay Không?

Kể từ khi Hoa Kì biết Bàng Suất đối đầu với Trang Hào, cậu liền bắt đầu lưu ý từng cử động của Bàng Suất, có thể thu vào đáy mắt tuyệt không bỏ qua, trong lúc vô hình Hoa Kì thành gián điệp, ngay cả đi nhà cầu cũng vậy. Có một ngày, Hoa Kì nghe người sát vách gọi điện thoại là Bàng Suất, nén hô hấp không lên tiếng, chờ đến khi điện thoại cắt đứt, Hoa Kì sửng sốt không được đến tin tình báo có lợi gì, ngược lại Bàng Suất ở sát vách gõ cửa một cái: “Mang giấy không?”
Trong lòng Hoa Kì run sợ đem hai tờ giấy cho Bàng Suất, Bàng Suất nhận lấy, chốc lát còn nói: “!@#$%$@, mày không thể cho nhiều chút à, quá mỏng dễ rách.”
Hoa Kì bị hù run lập cập, cuối cùng đem toàn bộ đều cho hắn.
Bàng Suất hài lòng từ trong nhà cầu ra ngoài, lúc trải qua phòng Hoa Kì gõ cửa: “Một hồi đi nhà cầu xong đến đại sảnh tìm quản lý, nói cho hắn biết về sau nơi này mỗi ngày đều phải bỏ khăn giấy, khu nhân viên cũng phải hoạch định.”
Hoa Kì khô quắt không lên tiếng, cử động này lại khiến Bàng Suất thẹn quá thành giận, hướng về phía cửa đá một cước: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, câm sao?”
Hoa Kì cả kinh: “A. . . . . . A tôi biết rồi.”
Bàng Suất cau mày, nghĩ thầm giọng nói này rất quen tai, cũng không đoán nhiều, sửa sang lại quần áo mở cửa đi ra ngoài.
Cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, lúc này vấn đề tới, tất cả giấy đều cho Bàng Suất, vậy sao cậu đi ra ngoài? Sau đó Hoa Kì cứ ở trong cầu tiêu chờ a chờ, rốt cuộc sau mười mấy phút nghe được có người tiến vào mới được giải thoát.
Hoa Kì mở cửa đi ra, đứng ở cửa là một phục vụ khu nghỉ ngơi, mặt mày hớn hở nói: “Anh cũng nhịn được a, nếu là tôi, sớm đã dùng quần cộc lau.”
Hoa Kì bĩu môi: “Chú không ghét bẩn sao.”
Phục vụ cười nói: “Anh cũng có thể chọn dùng. . . . . .”
“Dừng lại, tôi không có nhiều ý tưởng buồn nôn như vậy, tôi chờ người.” Hoa Kì rửa tay, không chút để ý ân nhân của mình, mở cửa chạy ra ngoài.
Hoa Kì xem như mọc rễ ở Nhà tắm Ngũ Hành, không ít nhân viên cũng nhận ra cậu, một thằng nhóc mặt mày như con gái, may nhờ bản thân Hoa Kì không có đàn bà, bằng không không bị chèn ép ૮ɦếƭ?
Hoa Kì tắm rửa xuôi gió xuôi nước, hoặc có thể nói là như gió mùa xuân, tương đối tươi mát.
Nguồn gốc tất cả đều là vì Bàng Suất, chỉ cần Bàng Suất tới nhà tắm, nhất định tìm Hoa Kì giúp hắn tắm kỳ, mỗi lần chà xát xong sau hắn đều có thể nằm ngủ ngon. Hơn nữa, mỗi lần Bàng Suất tới đều sẽ mang cho Hoa Kì một ít đồ, rượu thuốc lá đồ ăn ngon không cần phải nhiều lời, có giá trị thì ngay cả là đồng hồ trên tay hắn cũng đưa cho Hoa Kì rồi.
Vì vậy, từ từ, Hoa Kì đi tới đầu đỉnh sóng gió, trở thành đối tượng mọi người hâm mộ đố kỵ.
Hoa Kì biết rõ xã hội hiểm ác, nếu muốn làm việc lâu dài thì phải có ánh mắt, không chỉ đơn giản lấy lòng ông chủ, ngay cả đồng nghiệp cũng phải như thế. Vì vậy, mỗi lần Hoa Kì nhận được ân huệ gì từ Bàng Suất, cũng sẽ chia sẻ cho mọi người, trừ đồng hồ đeo tay, cậu len lén dấu đi.
Hiện giờ Hoa Kì là khổ sai khu nam, nói thực, trong tay không có quyền lợi gì, cho dù có cũng chưa chắc có người nghe một thằng nhóc chưa mọc đủ lông.
Hoa Kì cũng không để ý những thứ này, ngược lại mỗi lần Bàng Suất xuất hiện, đoàn người a dua nịnh hót mới khiến Hoa Kì cảm thấy chán ghét.
Lúc Bàng Suất xuất hiện lần thứ năm, Hoa Kì nhỏ giọng nói với hắn, “Ông chủ, về sau ngài đừng tiếp tục mang đồ cho tôi, các đồng nghiệp nhìn không tốt.”
Bàng Suất liếc Hoa Kì, “Có gì không thể được sao? Ông chủ thưởng cho nhân viên có năng lực quá bình thường, nếu ai oán hận, nói bọn họ cũng cố gắng cho tao xem.”
Hoa Kì không nói chuyện nữa, nhưng mỗi lần thu đồ, trong lòng đều không được tự nhiên.
Rốt cuộc nhịn đến Chủ nhật, Hoa Kì đơn giản thu dọn một tý chuẩn bị về nhà lấy hành lý, ra đến cửa tắm rửa, quản lý chạy tới, nhét 500 tệ cho cậu, nói là tiền tắm tuần này.
Hoa Kì gật đầu một cái nhận, bọc áo khoác nhung chậm rãi đi ra ngoài.
Cuối tuần này lạnh khác thường, gió lạnh và khô ráo thổi trên mặt rất không thoải mái, Hoa Kì đi tới trạm xe buýt, chưa đợi đứng vững, liền bị người từ phía sau bụm miệng một đường kéo về phía sau.
Hoa Kì giùng giằng, nhưng lại phí công.
Hoa Kì bị bắt đến trong ngõ cụt, người sau lưng buông tay ra thì Hoa Kì ngồi liệt trên đất thở hổn hển: “Các vị đại ca, có gì từ từ nói, tôi đắc tội chỗ nào, vậy thì cho tôi xin lỗi.”
Trước mặt Hoa Kì đứng năm sáu thằng nhãi, trong tay mỗi người cầm cọc gỗ, thằng nhóc cầm đầu nghe Hoa Kì nói lại thẹn quá thành giận, nhấc chân đá mạnh cằm Hoa Kì, Hoa Kì nhanh nhẹn tránh khỏi, khiến một cước này đá lên иgự¢.
“Mày giỏi, mày còn tránh phải hay không?” Người nọ nhấc chân đá một cước.
Hoa Kì tự biết là không tránh thoát, chỉ có thể ôm đầu mặc cho bọn hắn đấm đá.
“Nhãi con, về sau đàng hoàng một chút cho tao, chớ cản đường người khác nghe thấy chưa?” Người nọ cầm gậy gỗ hung hăng đánh Hoa Kì một gậy, Hoa Kì đau nhếch miệng, vội vàng nói: “Biết.”
Người nọ còn muốn động thủ, lại bị người sau lưng ngăn cản: “Ca, đừng đánh, thằng nhãi này chưa lớn, giáo huấn một chút là được.”
“ĐM.” Người nọ thu tay, còn nói: “Đi, xem trên người hắn có tiền không, đừng làm cho chúng ta làm một trận mất công.”
Chốc lát, Hoa Kì liền cảm thấy có người sờ loạn trên người cậu, cuối cùng sờ tới túi quần liền lôi 500 tệ quản lý mới vừa cho cậu ra ngoài.
“Ca, chỉ có 500.”
“!@#$%$@, có liền cầm.” Người nọ đi tới Hoa Kì trước mặt, ngồi xổm người xuống nói: “Nhóc, nhớ hôm nay dạy dỗ, còn có lần sau liền cho mày nếm mùi đau khổ.”
Nghe tiếng bước chân hỗn loạn càng xa dần, cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi nhả ra, đồng thời cảm giác đau đớn cũng nương theo mà đến, Hoa Kì từ từ ngồi dậy, thử giật giật cánh tay, cũng may, đánh không quá nghiêm trọng.
Hoa Kì đỡ tường đứng lên, mỗi đi một bước trên đùi đau như kim châm, bất đắc dĩ, Hoa Kì ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới ven đường ngăn cản một chiếc xe.
Hoa Kì hiện giờ nhất định không trở về nhà được, lựa chọn duy nhất là trở về nhà tắm.
Trước khi xuống xe, Hoa Kì lôi trong túi nhỏ ra năm tệ thanh toán tiền xe, may nhờ người nọ soát người không quá cẩn thận, nếu không năm tệ này cũng bị mất.
Hoa Kì cà thọt chân đẩy cửa kính lớn của nhà tắm, mới vừa đi không có mấy bước, liền nhìn thấy Bàng Suất ôm một cô gái gồi trên ghế sa lon nơi đại sảnh, ánh mắt tò mò rơi lên người Hoa Kỳ.
“Nhóc, mày đánh nhau?” Bàng Suất hiếu kỳ nói.
Hoa Kì cười khổ nói: “Không có, tôi nào có bản lãnh đó.”
“Vậy mày đây là tự chỉnh? Toàn thân cao thấp đều là tuyết không nói, còn có khuôn mặt, còn đang máu đấy.”
“Thật sao?” Hoa Kì giơ tay lên lau mặt một cái, đừng nói, thật đúng là thấy đỏ.
Bàng Suất nhíu mày: “Có phải gặp chuyện hay không? Có chuyện nói với tao, dám ᴆụng đến người của tao thật không muốn lăn lộn đúng không?”
Hoa Kì bụm mặt nói: “Tôi cũng không biết, mới vừa đứng chờ xe buýt, kết quả bị mấy người túm vào trong ngõ hẻm, kết quả cứ như vậy.”
“!@#$%$@, tao thật muốn nhìn người nào bản lãnh lớn như vậy.” Bàng Suất phất tay với người bên cạnh một cái: “Đi cho tìm cho tao, tìm cho ra mấy thằng nhóc đó.”
Bàng Suất tiểu đệ nhận chỉ thị, vội vàng ra khỏi nhà tắm.
“Được rồi, chớ đứng ngốc ra, đi vào trong tắm một cái đi, không có việc gì liền đàng hoàng tắm rửa làm công cho tao.” Bàng Suất nói to dặn dò .
Hoa Kì gật đầu một cái, cà thọt từ từ lung lay đi vào.
Vào cửa thì nhà tắm nam hết sức vắng vẻ, chỉ có một ông già cô độc ngâm tắm.
Hoa Kì từ từ ૮ởเ φµầɳ áo, đứng phía trước gương quan sát mình, vết thương sau lưng cùng bắp đùi thì nghiêm trọng, từng chỗ bị đánh qua có thể thấy rõ, xem chừng ngày mai sẽ bị bầm. Nhìn lại mặt mình, trừ má phải đến gần lỗ tai có một lỗ nhỏ ra, không có chỗ bị thương.
Hoa Kì thở dài một tiếng, cảm khái mình thật không dễ mà, chậm rãi leo lên ấm giường, nhắm mắt lại chậm rãi lấy lại tinh thần.
Khẩn trương cao độ từ từ bình phục, cái một giấc này Hoa Kì ngủ đặc biệt chìm, ngay cả buổi chiều tắm rửa nhộn nhịp cũng không tỉnh lại, sau đó mập sư phụ kêu mắng mới đánh thức cậu dậy được.
Hoa Kì dụi dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái nói: “Mấy giờ rồi?”
Mập sư phụ đi ngang qua Hoa Kì: “Tám giờ rưỡi, nhiều người vội quá nếu không tôi sẽ không gọi cậu.”
Hoa Kì bĩu môi, ôm bắp đùi bị thương từ từ để xuống đất, đứng dậy thì Hoa Kì liếc nhìn thẻ tắm: “Số mười tám? Số mười tám tắm kỳ đâu.”
Hoa Kì ngáp đi tới rương quần áo, lúc đi qua gương, Hoa Kì không khỏi quét mình hai mắt, không xem thì thôi, xem liền ngay cả mình cũng sợ hết hồn, trên đùi trái một mảng tím bầm ứ đọng nhìn sấm người.
Hoa Kì không dám nhìn lâu, vội vàng lấy túi công cụ trong rương quần áo, quay người lại la một câu: “Số mười tám đâu? Không có tôi gọi người tiếp theo.”
“Đây.”
Hoa Kì thuận thanh nhìn sang, dưới vòi tắm đứng một người đàn ông, cánh tay trái quấn băng, mà băng đã sớm bị nước chảy ướt nhẹp, người đàn ông không chút để ý, nhưng mà. . . . . . Hoa Kì cảm thấy bóng dáng người đàn ông này nhìn có chút quen mắt.
Hoa Kì từ từ đi tới, lúc Hoa Kì muốn tới gần thì người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu.
Hoa Kì bị hù ngã lui mấy bước, mắt mở to nhìn chằm chằm nói: “Anh, anh tới?”
Trang Hào làm động tác suỵt, nhỏ giọng nói: “Làm bộ như không biết tôi.”
Hoa Kì gật đầu một cái, hắng giọng giận nói: “Người này người này, tìm anh nửa ngày, nhanh lên, tôi rất bận.”
Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì, nghe lời nằm ૮ɦếƭ dí lên ấm giường, hạ thấp giọng nói: “Nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, tôi nhất định sẽ một cước đá ૮ɦếƭ cậu.”
Hoa Kì mang theo khăn tắm, làm bộ như tắm kỳ cho Trang Hào: “Sao anh lại tới đây? Không sợ Bàng Suất nhận ra anh à?”
Trang Hào nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi kia chỉ gặp qua tôi hai lần, vẫn là hai năm trước, hơn nữa lần này tôi tới là đeo kính mát, đoán chừng nhận không ra.”
“Chớ đoán chừng, ngộ nhỡ nhận ra, anh còn có thể ra khỏi nhà tắm này?”
Trang Hào cười cười: “Tôi không ngốc như vậy.” Trang Hào nghiêng đầu liếc nhìn bắp đùi Hoa Kì: “Rốt cuộc là ai đánh?”
Ánh mắt Hoa Kì quét qua bốn phía, thấy không ai chú ý bên này, liền dùng giọng cực kỳ nhỏ nói: “Em cũng không biết, chẳng qua em có thể xác định là đồng nghiệp của em, bởi vì Bàng Suất đối với em thật tốt, mỗi lần em tắm kỳ cho hắn hắn đều sẽ tặng đồ cho em.”
Mặt Trang Hào nhất thời trầm xuống: “Cậu giỏi, có phải cậu liếm o0o cho hắn hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc