Tắm Cho Đại Ca - Chương 13

Tác giả: Suly

Trang Hào cùng Chương Viễn đều từ trong thành phố đi ra ngoài lăn lộn, trên đường cũng có tai có tiếng, ngày thường để ý mặt mũi, khi hai người gặp nhau, liền giống như báo cùng cọp ᴆụng đầu.
Hoa Kì cho rằng ví dụ này hết sức thỏa đáng, thế giới động vật cậu có xem qua.
Chương Viễn cùng Trang Hào sống ૮ɦếƭ đối đầu, lần trước ở trung tâm tắm rửa Hoa Kì đã kiến thức qua, hôm nay chiến sự lại hết sức căng thẳng.
“Chương Viễn, có phải mày muốn bị đánh hay không?” Trang Hào nhăn mày, mắt lộ hung quang.
Chương Viễn tự nhiên bình tĩnh cười cười: “Chúng ta đánh đã bao nhiêu năm, số lần vào bệnh viện không dưới vài chục lần, mày còn chưa đánh đủ?”
Trang Hào đưa quả đấm quơ quơ trước mặt Chương Viễn: “Tao không ngại thời thời khắc khắc đánh một trận, coi như hoạt động gân cốt.”
“Thôi đi, đừng cho là tao không biết, một đống hàng của mày bị người ta chặn tay trên ςướק, mày đừng có mà giận cá chém thớt nổi điên với tao.” Chương Viễn híp mắt cười, quan sát Hoa Kì đứng một bên, còn nói: “Nhưng mà đáng thương thanh niên tắm kỳ này, mày xem gương mặt này bị người ta đánh, xem chừng mẹ cậu ta thấy cũng nhận không ra.”
Hoa Kì nghĩ thầm, Chương Viễn người này miệng thật là có tính sát thương cao, anh ta và Trang Hào từng có quan hệ, tội gì kéo mình vào a….
Trang Hào ngốc ra, lúc này mới cẩn thận quan sát gương mặt Hoa Kì, như vậy mới nhìn ra dấu tay vẫn hết sức rõ ràng, Trang Hào nhất thời cả giận: “Bọn họ đánh cậu? Mẹ nó, nói cho tôi biết ai đánh.”
“Chậc chậc, không phải chứ, người này có giá đến mức có thể khiến mày đốt lửa đồn công an sao?” Chương Viễn trêu ghẹo nói.
Trang Hào nhíu mày: “Chương Viễn, sao chuyện ở đâu mày cũng nhúng tay vào thế? Mày cút ngay cho tao có nghe không, tao nhẫn nhịn có hạn độ, nếu không phải mày muốn rời đi khu Hướng An thì đừng có nghĩ mày có thể yên ổn đứng trước mặt tao nói chuyện.”
Chương Viễn nhún nhún vai: “Lần trước đột ngột có chuyện nên tao không chấp nhặt với mày, lần này mày cho rằng tao còn có thể một mình tới bên này?” Chương Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đối diện lối đi bộ dừng hai chiếc xe.
Trang Hào đã sớm chú ý tới, cho nên chỉ uốn lưỡi uy Hi*p, anh mới xong việc ở đoàn xe, biết Hoa Kì bị đưa đến đồn công an, gấp gáp không mang theo ai.
“Còn muốn đánh sao?” Chương Viễn nhếch miệng cười.
“Các người có ngừng đi không?” Hoa Kì vẫn cúi đầu không nói, giờ lại rống ngắt lời hai người đang thần thương khẩu chiến, không khỏi làm Trang Hào cùng Chương Viễn đều ngẩn người.
Hoa Kì chỉ cảm thấy nửa mặt đau rát, tâm tình càng không xong, vốn tưởng rằng Trang Hào sẽ an ủi xin lỗi mình một chút, ai ngờ anh chỉ lo tranh đấu với Chương Viễn, thậm đã chí quên luôn cậu đang đứng bên cạnh?
Sắc mặt Trang Hào và Chương Viễn đều không tốt, một tức giận mười phần, một lãnh nhược băng sương.
Hoa Kì cúi đầu, cằm vùi vào áo khoác ngoài quân phục trong cổ áo, buồn bực nói: “Tôi đi trước, hai người muốn đánh thì đánh, đánh ૮ɦếƭ một thì bớt một họa.” Nói xong, Hoa Kì xuyên qua hai người mà đi.
Chương Viễn chép chép miệng, vẫn tự nhiên như cũ nói: “Cái này gọi là dạng gì lão đại thì dạng đó tiểu đệ, hôm nay xem như tao bán cho mày chút thể diện, nếu không tao đã sớm lấy cậu ta.”
Trang Hào bĩu môi: “Chương Viễn, mày đang khoe khoang mày đói sao?”
Chương Viễn cười cười: “Có đói bụng không toa không biết, tao chỉ biết tên tắm kỳ công kia thích mày.” Chương Viễn đùa giỡn Trang Hào cười một tiếng: “Trang Hào, tao nhớ mày thích đàn bà không phải sao? Sao giờ lại vì một tắm kỳ công lại đặt mình vào nguy hiểm, một mình không tất sắc đối đầu với tao?”
“Mày giỏi, hôm nay ông đây phải phế mày.” Trang Hào nắm chặt quả đấm liền vung lên, Chương Viễn vội vàng lui về phía sau mấy bước, khoát tay hộ trước người: “Trang Hào, mày đúng là đồ ngu, thử nhìn bên kia một chút xem.”
Trang Hào dùng khóe mắt dư quang quét qua hai xe đối diện đường cái, cửa xe đã mở, đứng ở cửa bảy tám gã tay xách thiết côn cùng phiến đao, đều là hình thể cao lớn, Trang Hào thu lại tức giận, từ từ thả tay xuống: “Chương Viễn, chuyện hôm nay mày nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì tao sẽ đòi lại.”
Chương Viễn mỉm cười nói: “Chúng ta là hàng xóm cũ, cũng coi là bạn thời trơn ௱ôЛƓ, tưởng đánh tao thì tùy thời phụng bồi, nhưng mà. . . . . .” Chương Viễn rút đi nụ cười, mắt lộ hung quang nói: “Hiện giờ đối thủ của mày không phải là tao, mà là đám du côn khu Thiết Đông kia.”
Trang Hào vừa nghe ba chữ khu Thiết Đông liền nhức đầu, vội vàng phất tay một cái: “Ông đây sẽ sợ bọn họ?”
“Cũng đúng, Báo ca là nhân vật nổi tiếng khu Hướng An, sao sẽ sợ đám tiểu lâu la khu Thiết Đông?” Chương Viễn nở rộ mỉm cười lần nữa: “Tao thấy việc cấp bách bây giờ là đuổi theo tắm kỳ công ngự dụng của mày đi, tao thấy mày có vẻ sốt ruột.”
Lông mày Trang Hào nhíu lại: “Con mắt chó nào của mày thấy ông đây sốt ruột?”
“Không phải sao?” Chương Viễn hỏi ngược lại.
“Mày giỏi.” Trang Hào xoay người hướng một phương khác đi.
Chương Viễn đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, nhếch miệng thật lâu từ từ buông xuống.
*******
Hoa Kì mang theo lửa giận ngập trời trở về trung tâm tắm rửa, mới vừa vào nhà tắm nam, ௱ôЛƓ còn chưa có ủ ấm đã nghe thấy cửa nhà tắm bị đẩy ra, Tiểu Lý lê dép chạy vào: “Tổ tông, cậu trở lại rồi, không có sao chứ?”
Hoa Kì cười cười: “Tôi có thể có chuyện gì.”
“Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi còn tưởng cậu thật sự trộm đồ.”
Hoa Kì cười nói: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh thấy tôi trộm thứ gì chưa? Lần này hiểu lầm mà thôi.”
Tiểu Lý gật đầu một cái, hơi lo lắng nói: “Nói thực, tôi tin tưởng cậu, nhưng khu tắm rửa của chúng ta lớn như vậy, người như tôi không nhiều, cậu không biết, hiện giờ bên ngoài đồn cậu. . . . .”
Hoa Kì không có vấn đề nói: “Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, tôi không quản được, thích nghĩ sao cũng được.”
“Cậu thật đúng là vô tư, người ta nói huyên thuyên sau lưng cậu, cậu không lo lắng?”
Hoa Kì xoa mặt nói: “Chẳng lẽ tôi khóc lớn một hồi thì người ta sẽ không nói? Nào có đơn giản như vậy.”
Tiểu Lý cảm thấy lời Hoa Kì nói cũng có lý, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không, hay là để quản lý làm chứng cho cậu, cũng tránh đám ngốc kia đoán mò.”
“Ông ta sao?” Hoa Kì cười: “Loại chuyện như vậy mọi người đều không muốn dính dáng, ngộ nhỡ kẻ mình dùng uy tín ra bảo đảm thật sự là tên ăn trộm lường gạt các loại, hậu quả ai gánh chịu? Anh nghĩ quản lý là kẻ ngu?”
Tiểu Lý mất mác nói: “Đúng vậy, tôi nghĩ quá đơn giản.”
Hoa Kì cười cười, an ủi: “Được rồi, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, cứ lo làm việc đi, chuyện của tôi tôi tự lo.”
Tiểu Lý giương mắt quan sát Hoa Kì, nghi ngờ nói: “Thật sự không có chuyện gì?”
Hoa Kì đưa cánh tay ra để lộ bắp thịt nói: “Mặc dù không lớn, nhưng có thể chứng minh tôi là đàn ông, đi ra ngoài lăn lộn thì phải chịu trách nhiệm.”
Tiểu Lý cười ha ha: “Cậu cứ đùa đi, thôi đi làm việc, tôi còn có khách.”
Hoa Kì gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Tiểu Lý rời khỏi nhà tắm tử, Tiểu Lý chân trước vừa đi, Hoa Kì lập tức ỉu xìu, cậu vẫn có chút sợ, ngay cả khi là hiểu lầm nhưng vẫn có người ác ý châm chọc, tuy cậu chỉ là tắm kỳ công, nhưng giữa tắm kỳ công với nhau cũng tồn tại ích lợi tranh chấp.
Những thứ này thật ra cũng không quan trọng, cùng lắm thì lựa chọn trầm mặc, lâu rồi mọi người cũng quên đi.
Hoa Kì là lo lắng chuyện khác, mới vừa rồi rống lên ngắt lời Trang Hào và Chương Viễn nói chuyện, cậu thật sợ Trang Hào không bỏ được mặt mũi, về sau không tới tìm mình nữa.
Hoa Kì ảo não hai tay che mặt, tâm phiền ý loạn không biết nên làm gì.
Đúng như Hoa Kì đoán trước, vài ngày liên tiếp quả thật Trang Hào không xuất hiện, mà ngắn ngủi mấy ngày này, Hoa Kì liền nếm đủ nhân tình ấm lạnh, không ít đồng nghiệp đều dùng loại ánh mắt khác nhìn cậu, ngoài mặt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cười cười nói nói, nhưng sau lưng lại nói đủ điều.
Hoa Kì không cần đoán, cũng có thể biết bọn họ nghị luận cái gì.
Ngày này, Hoa Kì như thường ngày liều mạng làm việc ở nhà tắm nam vì không muốn phân thần suy nghĩ Trang Hào, lúc cậu đang bận việc trên thân khách nam thì cửa nhà tắm bị đẩy ra, phục vụ ló đầu vào kêu: “Hoa Kì, quản lý bảo cậu xuống.”
Hoa Kì không đáp lại, ngược lại cúi đầu xin lỗi khách, sau đó mới lấy khăn tắm chạy ra ngoài.
Khúc ngoặt nơi cửa phòng tắm chen lấn không ít người, Hoa Kì lê dép nhìn đám người mấy lần, mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Cậu tới rồi.” Quản lý thấy cậu chạy tới: “Đó là khách hàng của cậu?”
Hoa Kì nhìn trong đám người, thấy Trang Hào đang lôi cổ áo một phục vụ, thật giống như muốn đánh gã.
Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, một khách hàng của tôi, thường xuyên đến chỗ chúng ta tắm, thế nào?”
“Cái gì thế nào, bởi vì cậu mà muốn xảy ra án mạng rồi.” Quản lý đẩy Hoa Kì đi về phía trước, đám người tự động lui hai bên, chừa một đường đi chật hẹp.
“Chuyện gì xảy ra?” Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào đầu đầy mê hoặc hỏi.
Trang Hào trừng lớn mắt, đầy ngập lửa giận nói: “Các người tất cả nghe rõ cho tôi, Hoa Kì không có trộm đồ, đó là hiểu lầm, về sau kẻ nào huyên thuyên nói xấu cậu ta, xem ông đây phế kẻ đó.”
Hoa Kì đại khái đoán được vì sao Trang Hào như thế, xem chừng là nghe được có người nói huyên thuyên.
Quản lý thấy Hoa Kì không lên tiếng khuyên can, vội vàng vọt tới bên cạnh Trang Hào nói: “Đại ca, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, hay thích nói lung tung, nếu Hoa Kì không có trộm đồ, ngài cũng xác nhận rồi, vậy thì tha cho cậu ta lần này được không?”
Trang Hào liếc quản lý: “Cút sang một bên, hôm nay ai nói gì cũng không tha, ông đây phải phế hắn.” Nói xong, Trang Hào giơ quả đấm vung mạnh lên mặt phục vụ sinh.
Nói thì chậm khi đó, Hoa Kì bước một bước dài xông tới: “Ca, tắm kỳ không? Phòng 32 còn trống đó.”
Trang Hào sửng sốt: “Đầu cậu có bệnh phải không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Đánh người phạm pháp a.”
Trang Hào không nổi giận nữa, tay buông lỏng cổ áo phục vụ sinh, phục vụ sinh bị hù xông vào trong quầy bar, quản lý thấy thời cơ vội vàng sơ tán đám người, lúc chỉ còn lại Trang Hào cùng Hoa Kì, Hoa Kì cười nói: “Ca, lên lầu đi, phòng 32 còn trống.”
Trang Hào nới nới cổ áo áo sơ mi một chút: “Không có thời gian, hôm nay ông đây tới đây muốn nói cho cậu biết, chuyện ngày đó là mẹ tôi nghĩ sai, về phần cái tát, tính tôi nợ cậu.”
Hoa Kì ngửa đầu mỉm cười nhìn chăm chú vào anh: “Anh lại muốn nợ à?”
Trang Hào ho khan mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, hơi cúi đầu: “Được rồi, trong đội xe còn có việc, tôi đi trước.” Trang Hào chuyển nửa thân, mới vừa bước một bước còn nói: “Nếu như còn có người nói cậu, cậu liền nói cho tôi biết.”
Hoa Kì cười nói: “Biết.”
Trang Hào thấy Hoa Kì cười tươi như hoa, bĩu môi mắng: “Nhìn cái đức hạnh chó má này kìa.” Nói xong, Trang Hào chạy chậm tự đắc ra khỏi cửa quay.
Hoa Kì đứng tại chỗ nhe răng cười, lúc này cậu không cảm thấy uất ức chút nào.
Quản lý đứng trong quầy bar thấy Trang Hào đi, lúc này mới dám một mình tiến lên: “Hoa Kì, cậu theo tôi đến phòng làm việc.”
Hoa Kì rút đi nụ cười, xoay người lại cùng ông ta lên lầu.
Vào phòng làm việc, quản lý lấy ra một phong thư ném lên bàn.
“Hoa Kì, chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi, dù sao cậu vào đồn cảnh sát là hiểu lầm, tôi nghĩ tôi nên thay tiểu Từ nhận lỗi với cậu, tôi cũng sẽ phê bình cậu ta.” Quản lý đẩy phong thư trước mặt một cái, còn nói: “Đây là tiền lương tháng này của cậu, còn có tiền thưởng cấp trên cho cậu, về phần ngày mai, tôi nghĩ cậu đừng tới nữa.”
Hoa Kì không xa lạ cảnh tượng này, ngược lại bình tĩnh nói: “Quản lý, đây là muốn sa thải tôi?”
Quản lý dù sao cũng hơi áy náy: “Cậu là tôi mời vào làm, nói thật đúng là không bỏ được, mà tôi cũng không có cách nào, bạn cậu đã uy Hi*p nghiêm trọng đến an toàn của đồng nghiệp, tôi không thể không làm vậy.” Nói xong, quản lý lại rút ra 500 tệ từ trong túi ra: “Đây coi như là tôi cho riêng cậu.”
Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích: “Vậy được, tôi nhận.” Hoa Kì cầm phong thư trên bàn cùng 500 tệ, còn nói: “Quản lý, còn có việc sao? Không có tôi xuống lầu thu dọn đồ đạc.”
Quản lý gật đầu, tiếc hận nói: “Trước kia cậu là một đứa bé rất tốt, sao lại qua lại với loại người đó? Cậu nhìn trung tâm tắm rửa này, mặc dù tiếp đãi khách dạng gì cũng có, nhưng nhân viên đều là lương dân.”
Hoa Kì siết chặt phong thư, cười nói: “Người đó rất tốt.” Nói xong, Hoa Kì xoay người đi nhanh ra ngoài.
Trở lại nhà tắm nam, Hoa Kì bắt đầu thu thập vật phẩm của mình, còn có một ít quần áo.
Lúc này Tiểu Lý không có làm việc, len lén chạy tới, nhỏ giọng nói: “Hoa Kì, cậu cứ như vậy bị đuổi?”
“Nếu không thì sao đây?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Tiểu Lý tiếc hận nói: “Chúng ta tới đây thời gian dài, sao lại nỡ để cậu đi như vậy.”
Hoa Kì lòng chua xót nói: “Không có việc gì, về sau còn có cơ hội gặp mặt.”
“Nghĩ kỹ tương lai làm gì sao?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
Tiểu Lý nói: “Tôi biết có một nhà tắm mới mở, không tính lớn, nhưng tiền kiếm cũng không ít, cậu muốn đi thử một chút không?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Được, anh đưa địa chỉ cho tôi đi.”
Tiểu Lý nói: “Giờ tôi không có địa chỉ, sáng mai tôi hỏi một chút, đến lúc đó tôi đưa đến nhà cậu.”
“Vậy cũng được.” Hoa Kì nhét một bộ quần áo vào trong túi xách, cười nói: “Tôi đi đây, anh đi làm việc đi.”
Hoa Kì mặc áo khoác ngoài quân phục vào, mang ba lô lên lưng, lê dép tới cửa đổi lại giày bông vải, nhìn cũng không nhìn nơi này một cái liền rời đi.
Nhân duyên của Hoa Kì ở trung tâm tắm rửa cũng không sai, có mấy người giao tình khá sâu cũng ra cửa đưa tiễn, Hoa Kì nhưng phất phất tay tay với họ, khẽ mỉm cười liền tự nhiên rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc