Được Voi Đòi Tiên Trang Hào hình như rất thích ăn hoành thánh Hoa Kì làm, mặc dù bỏ tủ lạnh mấy ngày, nhưng vị vẫn không tệ, vì hồi báo Hoa Kì làm bữa sủi cảo này, Trang Hào dứt khoát hy sinh lưng mình, mặc cho chân lạnh lẽo của Hoa Kì dán lên sưởi ấm.
Trang Hào ăn bao lâu, Hoa Kì liền ấm bấy lâu.
Lúc Trang Hào để đũa xuống xoay người thì anh nhìn thấy Hoa Kì đã sớm nằm trên giường gạch, gối lên gối của anh ngủ thi*p đi.
Trang Hào xoay người lôi chân Hoa Kì ra khỏi nội y giữ ấm, bởi vì động tác quá lớn, Hoa Kì không tình nguyện mở mắt, liếm môi một cái nói: “Ăn xong rồi à?”
Trang Hào gãi gãi đầu: “Cậu có ăn hay không? Không ăn thì mau về nhà đi.”
Hoa Kì từ trên giường đất bò dậy, lau khóe miệng nói: “Nhà em ở vùng ngoại ô, có về cũng phải trở về trung tâm tắm rửa.”
Trang Hào lật người nửa dựa trên giường gạch, một chân chống lên nói: “Trước ăn xong cơm, ăn xong rồi thì đi nhanh lên.”
Hoa Kì bĩu môi, bò đến trước bàn cầm đũa nói: “Mới vừa rồi mẹ anh đã nói, cơm nước xong anh mang em đi phóng pháo kép.”
“!@#$%$@, bà ấy nói là chuyện của bà ấy, tôi không có đồng ý.” Trang Hào lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại giống như lim dim.
Hoa Kì không lên tiếng, cầm chén cơm bù đầu buồn bực nhai.
Hoa Kì vừa ăn vừa suy nghĩ, như thế nào mới có thể tiến hành tới cùng.
Nghĩ như vậy, Hoa Kì tự hỏi trong lòng, lần này tới không phải là đưa sủi cảo cho anh ấy sao? Nhưng giờ lại khác, trong nhà Trang Hào chỉ có mình anh ấy, vì vậy, tính toán trong lòng lại bắt đầu gõ răng rắc vang lên.
“Ăn no.” Hoa Kì để chén cơm xuống, dùng khăn giấy một bên lau miệng, vỗ bụng nói: “Em ăn no, chúng ta đi phóng pháo kép ha?”
Trang Hào nhắm mắt lại lười biếng nói: “Ăn xong rồi thì cút ngay đi, tôi không có thời gian phóng pháo kép gì gì đó với cậu.”
“Ai nha, mẹ anh đã nói là anh phải đi phóng pháo kép với em mà.” Hoa Kì lấy can đảm, đưa chân nhẹ nhàng đá đá ௱ôЛƓ Trang Hào.
Trang Hào bị Hoa Kì giày vò phiền, mạnh mẽ lật người ngồi dậy: “Tôi thấy cậu giống như pháo kép.”
Hoa Kì rụt cổ, nhe răng cười nói: “Em mà là pháo kép thì tốt rồi, dù sao anh cũng không để ý, cả ngày ở nhà anh ngây ngô.”
Trang Hào giận quá hóa cười: “Cậu đúng là muốn bị đánh.”
Hoa Kì phồng má: “Đánh đi, tùy tiện, chỉ là, đánh hỏng anh phải bồi tiền thuốc thang.”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Sao tôi lại chọc phải tên biến thái thế này, thật hối hận lúc đầu để cậu hỗ trợ.”
Hoa Kì hé miệng cười trộm nhưng mà không lên tiếng.
Trang Hào không chịu được Hoa Kì cứ dính mình mè nheo như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý dẫn cậu đi phóng pháo kép. Trang Hào đứng trên giường gạch, từ một bên tủ treo quần áo lấy ra mấy cái pháo kép còn dư lại không nhiều, còn có hai đèn khổng minh cùng một cái pháo hoa, bởi vì để thời gian qua dài, phía trên có không ít bụi bậm.
Trang Hào chán ghét bĩu môi, nổi giận thổi rớt bụi bậm phía trên, nhất thời bụi bậm bay tứ tung.
Hoa Kì phất phất tay phủi bụi trước mặt nói: “Cất bao lâu rồi vậy?”
“Không biết.” Trang Hào nhét pháo kép vào trong túi nhựa, từ trên giường đất nhảy xuống, lúc anh cúi đầu mang giày nói: “Còn không mang giày vào, chờ gì nữa?”
Hoa Kì ngẩn người: “Anh không mặc quần áo à?”
“Chẳng lẽ tôi để trơn ௱ôЛƓ sao?” Trang Hào ngẩng đầu hỏi ngược lại.
Hoa Kì vội vàng xuống đất, mang vào đôi giày vải bông lạnh lẽo ươn ướt bên giường: “Đúng rồi, không cần dọn dẹp bàn sao?”
Trang Hào nói: “Không cần, trở lại dọn sau.”
Hoa Kì coi như những lời này của Trang Hào là mời cậu trở lại, vì vậy vui mừng bừng bừng mặc vào áo khoác ngoài quân phục cùng Trang Hào ra khỏi cửa.
Tối nay gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, Trang Hào lôi pháo kép từ trong túi để lên đống tuyết, sau đó móc ra cái bật lửa trong túi đốt mồi dẫn hỏa, không bao lâu nghe một tiếng vang thật lớn phóng lên bầu trời, đi theo là một tiếng vang thật lớn trên không trung nổ ra, đây là cái gọi là pháo kép, cũng gọi là song hưởng pháo.
Hoa Kì nhìn bầu trời nói: “Cái chơi ứng không vui, anh phóng pháo hoa đi?”
“ĐM, thật nhiều chuyện.” Trang Hào ngoài miệng mắng, nhưng tay lại lấy ra pháo hoa, cố định tốt vị trí, Trang Hào đốt mồi dẫn lửa, sau đó che kín áo chạy tới bên cạnh Hoa Kì.
Hai người lẳng lặng đợi mấy giây, chỉ thấy một ánh lửa vọt hướng bầu trời đêm, giữa không trung sáng lạng nở rộ, từng vệt lửa giống như sao rơi nhanh chóng xẹt qua bầu trời, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Cứ như vậy, từng một ánh lửa vọt hướng bầu trời đêm, lại liên tiếp nổ rộ giữa không trung.
“Đây là lần đầu tiên em nhìn pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy đấy.” Hoa Kì ngửa đầu nhìn bầu trời đêm nói.
Trang Hào cũng ngước đầu: “Cậu đừng có nói cho tôi biết cho tới bây giờ cậu chưa từng phóng pháo chứ?”
Hoa Kì ừ một tiếng: “Khi còn bé bị pháo bắn trúng, cho nên mẹ không cho em chơi nữa.”
“Này thì tính là pháo hoa gì, chờ có thời gian tôi dẫn cậu tới đoàn xe, đến lúc đó cho cậu xem pháo hoa chân chính.” Trang Hào thuận miệng nói một câu, kết quả lời vừa ra khỏi miệng Trang Hào liền hối hận.
Hoa Kì hớn hở tiếp nhận: “Tốt, đây là anh nói, không cho chống chế.”
“ĐM, da mặt của cậu thật là dày.”
Hoa Kì nhe răng cười: “Mẹ em cũng nói như vậy, còn nói dùng chùy đâm một cái đều không chảy máu đấy.”
Trang Hào đồng ý gật đầu: “Mẹ cậu quả thật có kiến giải.” Trang Hào vừa dứt lời, pháo hoa bắn một ánh lửa cuối cùng lên bầu trời đêm, không lâu sau chỉ còn dư lại mặt đất tuyết trắng phản xạ ánh trăng sáng.
“Xong rồi.” Trang Hào dùng sức đá mạnh vỏ pháo một cước, trong nháy mắt vỏ pháo bay tới một chỗ hẻo lánh, sau đó biến mất trong đống tuyết.
Hoa Kì kéo kín áo khoác ngoài quân phục nói: “Chúng ta về nhà thôi.” Hoa Kì không đợi Trang Hào nói chuyện liền đi trở về, kết quả vừa đến cửa liền thấy ở chân tường dựng thẳng một thiết xe trượt tuyết, hai mắt Hoa Kì liền tỏa sáng: “Nhà anh còn có trò này sao?”
Trang Hào đi tới: “Hửm? Xe trượt tuyết cậu chưa từng thấy qua à?”
Hoa Kì kéo xe trượt tuyết ngã trên đất, chính mình đặt ௱ôЛƓ ngồi lên: “Lúc còn nhỏ em thích chơi chỉ có hai thứ, một là xe trượt tuyết, một là trượt băng, nhưng mẹ em luôn nói chơi sẽ trễ nãi học tập, từ lúc lên trung học không cho em chơi nữa.”
Trang Hào bĩu môi: “Mẹ cậu nghiêm khắc như vậy, cậu chỉ có thể làm một công nhân tắm kỳ, thật là có lỗi với bà ấy.”
Hoa Kì cười nói: “Em không phải là mọt sách.” Hoa Kì vươn hai tay nắm xe trượt tuyết, còn nói: “Tìm một chỗ mang em chơi một lát đi?”
“ĐM, mới vừa phóng hết pháo cậu lại muốn chơi xe trượt tuyết?” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì nói.
Hoa Kì chép chép miệng: “Ca~, xin anh đó, tìm một chỗ chơi đi mà?”
“Không đi, cũng không có nơi nào chơi xe trượt tuyết được.” Trang Hào làm bộ muốn mở cửa đi vào, mới vừa đi hai bước liền bị Hoa Kì ôm bắp đùi, Hoa Kì kêu rên nói: “Chơi một lát không được sao?”
“Có phải cậu muốn bị đánh hay không?” Trang Hào giật giật chân.
Hoa Kì ngẩng đầu lên, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Ai nha, một lát thôi, Game Over em đi liền mà.”
Trang Hào cúi đầu nhìn bộ dạng uất ức của Hoa Kì, thở dài một tiếng: “Hồ Đồng Khẩu không biết nhà ai xả nước ra, cũng kết băng rồi, đi chỗ đó chơi.”
Hoa Kì lập tức mặt mày hớn hở, đứng dậy ôm xe trượt tuyết chạy ra khỏi cửa.
“Đợi lát nữa.” Trang Hào gọi Hoa Kì lại.
Hoa Kì quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Mang theo chó đi, nếu không cậu muốn tôi kéo xe cho cậu à?” Trang Hào không nhịn được đi tới Ⱡồ₦g tre trước mặt, mở khóa sắt ra sau đó phóng Hắc Cái ra khỏi Ⱡồ₦g tre.
Hắc Cái vừa ra, mãnh liệt nhào tới chỗ Hoa Kì.
Hoa Kì nhất thời kinh hoảng thất sắc, hô lớn: “Má ơi, anh đừng để nó tới đây.”
“Cậu gọi cái gì, Hắc Cái không cắn người, chỉ dọa người mà thôi.”
Quả thật như Trang Hào nói, Hắc Cái đánh về phía Hoa Kì trong nháy mắt liền dừng sủa, cúi đầu ngửi đùi Hoa Kì, sau đó lắc lắc ௱ôЛƓ đi tới chỗ Trang Hào.
Hoa Kì lập tức thở dài một hơi: “Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ.”
“Nhìn cậu cái đức hạnh này.” Trang Hào mang Hắc Cái ra khỏi cửa chính, Hoa Kì bận rộn ôm xe trượt tuyết đi theo.
Đúng như Trang Hào nói, hồ Đồng Khẩu có một tảng lớn băng, Hoa Kì liều mạng chạy tới, xe trượt tuyết vừa để xuống đã ngồi lên, hai chân giống như chèo thuyền tự đắc trước sau đong đưa, vừa chơi còn vừa cười đùa: “Khi còn bé chơi rất vui.”
Trang Hào thấy cậu vui mừng như thế, cũng nở nụ cười, anh đi tới trước mặt Hoa Kì, kéo xích trên cổ Hắc Cái buộc vào xe trượt tuyết, sau đó đi tới sau lưng Hoa Kì ngồi xuống, một tay ôm eo Hoa Kì nói: “Em họ tôi cũng mê xe trượt tuyết, luôn khiến Hắc Cái chở cậu ta chạy loạn khắp nơi, hôm nay coi như cậu gặp may.” Nói xong, Trang Hào run dây cương trên tay, Hắc Cái nhận được chỉ thị, gồng một hơi xông về trước.
Đừng xem xe trượt tuyết ngồi hai người trưởng thành, hơi sức của Hắc Cái rất không nên khinh thường, một lát sau nó càng kéo càng nhanh, gió đêm lạnh mà khô ráo đập vào mặt hai người, nơi cổ truyền đến khí nóng Trang Hào thở ra.
Hắc Cái kéo hai người chạy một lát, hết sức liền trực tiếp nằm úp sấp trên mặt tuyết thở hổn hển.
“Chơi đã chưa?” Trang Hào nhỏ giọng nói bên tai Hoa Kì.
Hoa Kì gật đầu một cái: “Chơi đã, chúng ta về nhà thôi.”
Thần kinh Trang Hào run lên, đương nhiên không tính theo như lời Hoa Kì chúng ta về nhà đi, anh đứng dậy khỏi xe trượt tuyết, đi tới trước mặt Hắc Cái cúi người xuống sờ sờ đầu nó, Hắc Cái trong nháy mắt lên tinh thần, cọ nhảy lên.
Hoa Kì ở một bên nhìn, đứng dậy lúc không có vội ôm xe trượt tuyết ôm, mà là trượt trơn trên mặt băng, dùng hình thức chạy lấy đà chơi đùa. Trang Hào ở bên đột nhiên rống lên một tiếng: “Còn chơi nữa sao? Cậu xem bây giờ đã mấy giờ rồi?”
Hoa Kì run lên, chân nhất thời trượt một cái, cả người lập tức nằm úp sấp trên mặt băng.
Trang Hào ngẩn ra, vội vàng chạy chậm tới.
Hoa Kì nằm sấp trên băng, chỉ cảm thấy quai hàm đều đau, mà hai khỏa răng cửa của cậu đang thân mật tiếp xúc với mặt băng, lúc cậu lật người đứng lên thì Trang Hào cũng không nhịn được cười: ” Cẩu Nha của cậu không có chuyện gì chứ?”
Hoa Kì xoa cằm, lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút tê dại.”
Trang Hào cười ngồi xổm người xuống, đồng tình nói: “Cậu không có chuyện gì, nhưng mặt băng lại bị cậu bào ra hai cái hố, cậu là chuột đồng sao?”
Trang Hào vừa nói như thế, Hoa Kì vội vàng nghiêng đầu nhìn mặt băng, hai cái lỗ lớn nhỏ bằng răng cửa lẳng lặng ở đó, nói có bao nhiêu lúng túng thì là bấy nhiêu lúng túng.
Trang Hào cất tiếng cười to trong chốc lát, đứng lên ôm bụng nói: “Cậu tiếp tục thưởng thức kiệt tác của cậu đi, tôi đi về trước.”
Hoa Kì đỏ mặt bò dậy, ôm xe trượt tuyết từ từ nện bước bước lạo xạo cùng Trang Hào trở về nhà.
Sau khi vào cửa, Hoa Kì thuận tay ϲởí áօ khoác ngoài quân phục, vừa mới chuẩn bị lên giường nằm thì nghe thấy Trang Hào nói: “Giờ nào rồi mà cậu còn không trở về?”
Hoa Kì cúi đầu, xoa cằm nói: “Ca, đầu em đau, có thể để cho em lại được không?”
“Cậu còn giả vờ với tôi, đầu cậu đau hay là ௱ôЛƓ cậu ngứa hả?”
Hoa Kì mím miệng nói: “Em thật sự nhức đầu, đoán chừng là vừa rồi té mà chấn thương sọ não á, em chỉ ngủ một đêm, bảo đảm cái gì cũng không cần.”
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì, nhụt chí nói: “Tôi phục cậu, thật là, vừa biến thái vằ dính như keo.”
Hoa Kì biết anh đồng ý, hai chân vừa nhấc cởi giày bông vải, bò đến lò sưởi đặt gần đầu giường hưởng thụ ấm áp.
Trang Hào bó tay, chỉ có thể buồn bực dọn bàn, đồ ăn thừa cơm thừa nhét vào trong tủ lạnh, lúc trở về, Hoa Kì lại quen cửa quen nẻo trải tốt chăn rồi, mình thì là chui vào một cái chăn trong đó.
“Cậu thật sự xem nơi này là nhà cậu sao?” Trang Hào nổi giận mắng.
Hoa Kì từ trong chăn thò đầu ra: “Nếu như là nhà em thì thật tốt.”
Trang Hào hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó tắt đèn lên giường, cởi ấm áo lót rồi, Trang Hào nằm vào một cái chăn khác.
Ở giữa Hoa Kì cùng Trang Hào là một khoảng đủ một người nằm, Hoa Kì len lén dòm ngó anh, trong lòng giống như gõ nổi lên trống lắc, thịch thịch thịch nhảy không ngừng. Hoa Kì do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy dũng khí vén chăn lên, lấy tốc độ chui vào trong chăn Trang Hào.
Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì nói một câu: “Lăn con bê.”
Hoa Kì tự nhiên sẽ không dễ dàng biến như vậy, cậu vươn tay, để ngang hông Trang Hào, mà cái trán liền dính sát trên lưng anh.