"Bây giờ công nghệ tiên tiến, tôi sao dám tin cô? Huống hồ không ít lần tôi bắt gặp cô đi với đàn ông, hôm nay còn gọi điện nói rõ ràng như vậy. Là kỹ năng tôi kém hay cô diễn quá tài tình?......A, hay là tôi cho cô đi làm diễn viên chung với thằng ngôi sao hồi chiều đó. Cô thấy thế nào?" Bàn tay nắm tóc Lee Bona ngày một xiếc lại khiết da đầu cô đau tê tái gần như không có cảm giác nữa.
Kim Taehyung không kiêng dè lăn mạ cô thành loại người vô cùng hèn hạ, dơ bẩn. Nỗi khổ thẹn lớn nhất chính là nói cô không trong sạch. Vấn đề này vô cùng nhạy cảm với Lee Bona. Bao nhiêu năm bóng ma tâm lí đè nặng làm sao có thể tùy tiện trao thân cho ai? Uất ức dâng trào đỉnh điểm, cô không hề kiêng dè mà phản bác.
"Nếu tôi là loại dơ bẩn thì cũng do anh tự chuốc lấy thôi. Chính anh đã cưỡng đoạt tôi, đẩy tôi vào tận cùng của thống khổ, đẩy tôi vào vòng xoáy thị phi của các người. Kim Taehyung, bây giờ tôi đã bị anh làm bẩn rồi, bẩn thêm một chút cũng không sao. Thấy tôi đê tiện như vậy thì đuổi quách tôi đi cho xong, số tiền chữa bệnh cho ba tôi tôi cũng đã có đủ, anh hết giá trị đối với tôi rồi!" Nước mắt cô vẫn rơi nhưng lời nói lại rất kiêng định, chính cô cũng không ngờ bản thân lại có ngày nói ra những lời này.
Kim Taehyung cười như vừa nghe được chuyện rất khôi hài, hai chân anh kẹp chặt eo Lee Bona, anh đưa tay giữ lấy cằm cô Ϧóþ mạnh như thể muốn nghiền nát nó. Giọng nói có chút cười cợt, cũng có chút lãnh đạm "Đuổi cô đi? Thay vì đuổi cô đi thì tôi lại thích giữ cô lại, dày vò khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ, biến cô thành vật nuôi của mình sẽ còn vui hơn nhiều." Anh vừa nói vừa áp sát lại gần cô hơn.
Lee Bona giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt, cô không biết tại sao anh lại ghét cô đến như vậy. Hết lần này đến lần khác, dùng lời lẽ và hành động để chà đạp cô, là kiếp trước cô nợ Kim Taehyung?
"Giữ tôi lại? Làm vật nuôi? Tôi làm gì mà anh lại hận tôi đến như vậy? Hay là anh yêu tôi? Không giữ được tôi anh tiếc à? Thay vì để tôi đi thì thà là giam cầm tôi bênh cạnh anh sao?" Cô đặt ra hàng tá câu hỏi khiêu khích, cô biết đêm nay sẽ là đêm tàn khốc, có thể cô sẽ bị Gi*t bất cứ lúc nào cũng có thể sáng hôm sau chỉ còn nửa cái mạng, nhưng cũng có thể khiến Kim Taehyung kinh tởm cô mà trả cô về cuộc sống hối hả của trước đây, mãi mãi không để cô gặp lại anh nữa.
Dứt lời, một cái tát vào má trái khiến môi Lee Bona lập tức bật máu. Kim Taehyung dùng lực vô cùng mạnh không hề nhân nhượng dù chỉ một chút. Đầu Lee Bona ngã xuống gối nằm, tóc cô rối phủ lên che nửa bên mặt. Một lần nữa Kim Taehyung kéo tóc chỉnh mặt cô đối diện mặt anh, đầu anh cúi xuống gần sát mặt Lee Bona.
"Yêu cô? Chuyện nực cười gì đây Lee Bona? Loại người như cô..." Nói đến đây Kim Taehyung dừng lại, lắc đầu tạch lưỡi "Ngàn lần không đáng.....Chỉ là.....tôi thích nhìn dáng vẻ của cô lúc thống khổ muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ cũng không xong." Anh cười nhạt đẩy mặt cô ra, đôi tay hung bạo cởi hết những thứ cản trở trên người cô và anh.
"Kim Taehyung, anh sẽ ૮ɦếƭ không được tử tế."
"Vậy thì mong cô sẽ ૮ɦếƭ sau tôi để thấy tôi ૮ɦếƭ không tử tế như thế nào."
Kim Taehyung nâng một chân Lee Bona lên, mạnh mẽ xâm chiếm. Không có dạo đầu, đau rát đến nỗi gần như cô sắp không thở được. Móng tay cô cấu chặt trên lưng anh tạo ra nhiều vết cào cấu đến rỉ máu. Từng hành động Kim Taehyung đều rất mạnh bạo, từng lần va chạm đều cố ý dùng lực khiến cô đau đớn tột cùng. Tay anh khống chế hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, tay còn lại ra sức trêu đùa vùng иgự¢ căng tròn. Chẳng mấy chốc người cô đầy rẫy vết bầm tím, nước mắt giàng giụa thảm hại vô cùng.
Cơn triền miên day dưa mãi không dứt. Kim Taehyung kéo cô quay lưng lại với mình, nâng ௱ôЛƓ cô lên xâm chiếm từ phía sau. Lee Bona ghét tư thế này vô cùng, trông cô lúc này chẳng khác nào "gái hồng lâu", nhục nhã ê chề. Vừa đau đớn vừa mỏi chân cô không chịu nổi nên dần khụy xuống, Kim Taehyung ngay lập tức nắm tóc cô kéo mạnh về phía anh, bắt buộc cô phải thẳng người để dễ dàng chiếm đoạt. Anh luân động không ngừng nghỉ, ép buộc cô bài ra những tư thế phóng đãng.
Cả quá trình dài đằng đẵng, ngoài khóc sục sùi vì đau đớn, Lee Bona không hề để cho mình phát ra một tiếng nào khác. Có ૮ɦếƭ cô cũng không thể để bản thân hèn hạ dưới thân Kim Taehyung. Cô biết việc này làm Kim Taehyung ghét, có lúc anh cố ý hung hãn chiếm đoạt để cô có thể mở miệng, nhưng thà cô cắn môi đến chảy máu cũng không mở miệng.
Lee Bona không biết cả quá trình phải chạy nước rút bao nhiêu lần, cô chỉ biết trước khi ngất đi thì mặt trời đã dần ló dạng và một cái đá chân khiến cô ngã khỏi giường.
...........
Sau khi tắm xong, Kim Taehyung nhàn nhã bước đến và ngồi xuống cạnh Lee Bona. Cô đang nằm trên thảm lông cạnh giường, trên người chi chít vết bầm tím lớn nhỏ. Đôi mắt của cô nhắm lại, giấc ngủ có vẻ không hề dễ chịu vì mày cô cứ cau rồi lại giãn ra, rồi lại cau. Anh đưa tay sờ lên má trái của cô, do cái tát hôm qua nên bây giờ nó vừa sưng vừa đỏ, khoé môi có chút máu đã khô lại.
Ánh mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo như dại dương. Trong đó có chút gì đó đắt thắng lại có chút gì đó rất phức tạp. Anh nhấc bổng người Lee Bona lên đi vào phòng tắm, một lát sau bước ra, cả người cô đã thấm đẫm nước. Kim Taehyung vụng về lau nước trên người cô rồi đặt cô lên giường.
Trước khi rời khỏi nhà còn không quên dặn dò người chăm sóc cô thật kỹ.
..................
Giờ nghĩ trưa tại Victoria.
Yoo Jenny vui vẻ tắt máy tính chuẩn bị xuống căn tin công ty cùng đồng nghiệp thì điện thoại bất chợt vang lên hồi chuông. Nhìn tên trên điện thoại hiện lên, cô ta ngại ngùng chào đồng nghiệp rồi lánh sang chỗ khác để nghe điện thoại.
Vừa bắt máy mặt cô ta đã nhăn nhó "Chị đã bảo mày đừng gọi cho chị vào giờ làm mà."
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông, anh ta cười vài tiếng rồi nói "Điện nhắc thôi, còn 200 ngàn won nữa đó chuyển lẹ đi."
"Chỉ có 200 ngàn won mà mày phải điện sao? Không cần nhắc tao cũng định gửi rồi đây. Mày liệu hồn mày mà làm lộ chuyện của chị thì đừng trách." Yoo Jenny bản tính nóng nảy, cô ghét loại người chẳng có bao nhiều tiền mà cứ điện hối thúc suốt. Đường đường là em út của nhà họ Yoo, anh cô là cảnh sát, gia thế hiển hách như vậy chẳng lẽ nợ không trả? Đúng là....kẻ tiểu nhân lúc nào cũng sợ lỗ.
Đầu dây bên kia cười cười "Thôi đi bà chị, nửa đêm kêu tôi thức dậy điện thoại đốt nhà người ta, nghiệp còn chưa trả hết đừng có lớn tiếng, mau chuyển tiền để tôi ăn trưa."
"Mày còn bép xép chuyện đó lần nữa thì một xu cũng không có nghe chưa? Tao đã nói là bí mật."
"Rồi rồi, chỗ tôi không có ai hết, đảm bảo không ai biết."
"Được, đợi một chút.... rồi, rồi." Cô ta nhăn nhó cúp máy rồi mắng thầm vài câu: mẹ kiếp, súc sinh, con hèn mạt.
Yoo Jenny hít thở điều hoà lại cảm xúc sau đó quay gót đến phòng Tổng giám đốc. Chẳng qua cô vừa đặt một số quần áo mới nên tạm thời thẻ ngân hàng lại âm. Cũng thật xui xẻo, ở nhà Yoo Jenny vừa cãi nhau với ba mẹ nên ba mẹ không chu cấp tiền tháng này, giờ điện ông bà thì coi như cô thua. Nhưng điều này không thể chấp nhận được, là ba mẹ sai nên ba mẹ phải làm lành với cô. Nhà có anh cả mà anh lại bận suốt, điện mãi cũng không được đành phải nhờ đến Kim Taehyung.
Dù sau thì cô yêu Kim Taehyung, làm chút chuyện này để mong cô và anh đến với nhau sớm hơn thôi. Cứ để Lee Bona ở cạnh anh có ngày cô ta vét sạch hết tài sản của anh. Yoo Jenny ở bên Kim Taehyung đã hơn một năm, cô theo anh từ lúc vừa ra trường đến giờ, tình cảm dành cho anh đương nhiên sâu đậm. Đó là còn chưa tính cô đã đơn phương anh một thời gian. Trước kia tình cờ nhìn thấy anh ở bar, Yoo Jenny đã thích anh. Anh đẹp trai, anh nổi bật, anh ga lăng với con gái, anh là một đẳng cấp khác. Hỏi có cô gái nào không bị cám dỗ? Chẳng qua lúc đó cô chỉ là học sinh cuối cấp 3 nên bề ngoài còn mờ nhạt, lúc đó anh cũng đã có người yêu. Sau này cũng nhờ chị Jung Jiya tốt bụng, sau khi chị chia tay với Kim Taehyung, chị biết cô yêu anh nên đã tạo điều kiện để cô tiếp cận anh.
Lee Bona ngay từ đầu chỉ là một chút gia vị để khiến tình cảm của cô và anh thêm mặn mà, rồi sẽ có một ngày Kim Taehyung nhận ra tấm chân tình này của cô. Cô yêu Kim Taehyung như vậy, bất chấp tất cả để có một cái ngoái đầu của anh thì người nào có thể xứng đáng sánh vai với anh ngoài cô?
Yoo Jenny đi đến trước cửa phòng Tổng giám đốc, gõ cửa vài cái rồi mới bước vào. Kim Taehyung đang vừa xem tài liệu vừa nói chuyện điện thoại với quản lý trụ sở ở Mĩ, gặp Yoo Jenny anh cũng không có gì bất ngờ, vẫn nói chuyện bình thường. Cô đi lại vòng qua phía sau xoa Ϧóþ vai cho anh, bàn tay không an phận từ từ di chuyển lên vùng иgự¢ săn chắc sau lớp áo sơ mi trắng.
Sau một lúc cuối cùng cuộc điện thoại cũng xong, Kim Taehyung nắm lấy bàn tay mị hoặc trên иgự¢ mình. Giọng nói có chút lạnh lùng "Không ăn trưa?"
Yoo Jenny nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ "Em nhớ tổng giám đốc, em muốn ăn cùng tổng giám đốc." Trong giờ làm việc chỉ có cấp trên và cấp dưới nên Yoo Jenny chỉ xưng đúng mực, nếu không Kim Taehyung sẽ không vui.
Kim Taehyung mở điện thoại lên bấm vài thao tác, vài giây sau mười triệu won đã được chuyển vào tài khoản của Yoo Jenny.
"Muốn ăn gì thì ăn, tôi bận." Giọng nói anh trầm trầm, sắc mặt anh bình thản không hề có vẻ yêu chiều, ga lăng như hành động chuyển tiền vừa rồi.
Yoo Jenny cười, ôm anh từ phía sau, áp vòng иgự¢ căng tròn vào lưng anh thủ thỉ "Tổng giám đốc thật tốt với em, tối nay không bận có thể đến Forever không?"
Kim Taehyung lật lật tài liệu rồi "ừm" một tiếng. Yoo Jenny biết anh không muốn nói chuyện tiếp nên xin phép đi ra.
Hôm qua có nói cách mấy Kim Taehyung cũng không chịu ở lại Forever với cô. Cô thì làm sao dám hỏi anh đi đâu nhưng tối rồi, anh thì đã uống rượu trong bữa tiệc nên có lẽ anh cũng không đi đâu, chắc chắn là ở nhà vơi Lee Bona. Đầu óc cô vốn nhanh nhẹn từ nhỏ, liền nghĩ ra cách chơi xỏ Lee Bona. Đàn ông ai lại không ghét dùng chung phụ nữ chứ? Đặt biệt là Kim Taehyung.
Lần này nếu cô đi được thì hãy đi đi Lee Bona. Vị trí Kim phu nhân dành cho cô thật không xứng!
...............
Đài Sơn Quan.
Toà nhà sang trọng, nguy nga, rộng lớn nổi bật bậc nhất cả một khu vực gần bờ sông Hàn có bề ngoài vô cùng yên bình, nhưng bên trong người làm lúc nào cũng tấp nập làm việc. Toà nhà này gần như là lí tưởng của bao người chỉ mỗi khu sân vườn không có nổi một bóng cây khiến nó trở nên lạnh lẽo, trơ trọi với xung quanh.
Thím Han sau khi thu xếp xong công việc thì lại lên tầng hai kiểm tra. Không biết có chuyện gì mà trước khi rời khỏi, Kim Taehyung đã khoá trái cửa phòng và đưa chìa khóa cho thím Han kèm lời dặn "Có thể cô ấy sẽ ngủ khá lâu, không cần gọi cô ấy dậy. Nếu dậy rồi thì chỉ được mở cửa mang đồ ăn vào, tuyệt đối không để cô ấy ra ngoài."
Thím Han phận là người ở, dù có thắc mắc cũng không dám hỏi là: Có chuyện gì, thím có thể giúp được không? Mà thím Han chỉ biết vâng vâng dạ dạ làm theo lời của Kim Taehyung.
Đúng là thím Han không dám đánh thức Lee Bona nhưng dù gì bây giờ cũng gần 14 giờ rồi. Có ai lại ngủ nhiều như vậy? Huống hồ Lee Bona là một người rất siêng năng, tham công tiếc việc, ngoài đợt bệnh lần trước thì cô chưa bao giờ ngủ muộn như vậy. Nghĩ đến thím Han lại lo, hay là cô lại bệnh rồi?
Thím Han nhờ Hyeri gọi điện cho Kim Taehyung để bà nói chuyện. Đầu dây bên kia một lát lâu sau khi đổ chuông mới bắt máy.
"Chuyện gì?" Kim Taehyung cất giọng hỏi.
"Cậu Kim, Bona đến giờ vẫn chưa thức tôi sợ con bé lại bệnh, hay là gọi con bé dậy xem thế nào có được không?" Bên đây thím Han từ tốn hỏi ý Kim Taehyung.
"Không cần, cứ để cô ấy ngủ." Đáp lại bằng lời nói lạnh nhạt rồi anh cúp máy tiếp tục công việc. Lee Bona không có sự cho phép của anh thì cô cũng không ૮ɦếƭ được, cứ để cô như vậy xem lần sao còn dám cãi lại không. Phụ nữ lẳng lơ ૮ɦếƭ ngàn lần cũng không đáng.
Xem ra, lựa chọn cô là một sai lầm, là một việc làm vô cùng ngu xuẩn. Kim Taehyung đã chọn một người quỷ quyệt để sống cùng 1 năm, thật kinh tởm. Khi nghĩ ra điều này ánh mắt anh lại có chút phức tạp, nhưng phức tạp này là vì cái gì?
.............
Kim Taehyung rời khỏi công ty lúc 7 giờ tối, anh tắm và thay đồ tại phòng nghỉ trong phòng riêng của tổng giám đốc. Trước đây thường xuyên ở lại công ty nên từ lâu anh đã cho người chuẩn bị đồ dùng riêng ở phòng này. Nhìn qua thì vẫn không khác những phòng riêng của các lãnh đạo cấp cao khác, nhưng thật ra phía trong còn có một phòng nghỉ.
Như lời hẹn, Kim Taehyung đến Forever đón Yoo Jenny đến bar Fire nhập cuộc cùng Jung Hoseok và Jeon Jungkook và vài người bạn chung khác. Ăn uống chơi bời đến khuya thì quay trở về Forever. 2 giờ đêm anh rời khỏi đó rồi quay trở về Đài Sơn Quan.
Mở cửa bước vào, đèn trong nhà liền vụt sáng. Thím Han chờ Kim Taehyung đã rất lâu rồi, từ chiều bà cùng Hyeri vào xem Lee Bona đã thức chưa, dù chưa thức cũng phải gọi cô dây để ăn một cái gì đó, nhưng gọi mãi cũng không dậy, hơi thở cô yếu ớt, mồ hôi đầm đìa. Thím Han đã gọi cho Kim Taehyung rất nhiều nhưng không được, thím kể lại cho Kim Taehyung thì anh nói anh tắt máy còn về chuyện Lee Bona thì không nói lời nào. Anh kêu thím vào phòng nghỉ, dù là người làm nhưng đến giờ nghỉ ngơi thì phải nghỉ, không thể bắt ép làm cả ngày lẫn đêm.
Kim Taehyung đi lên tầng hai, mở cửa bước vào thấy Lee Bona vẫn nằm im như lúc sáng anh đặt cô ở đó, một cái trở mình cũng chưa từng. Đi đến kiểm tra hơi thở của cô, xác định vẫn thở đều đều thì cũng không để ý nữa. Anh lấy đồ vào phòng tắm, tắm gội xong cũng đã khuya nên cũng lên giường, xoay lưng về phía cô.
Lúc vẫn còn nằm thao thức suy nghĩ vài chuyện anh nghe thấy có tiếng khóc và động đậy ở phía sau, nhưng tiếng khóc này như bị Ϧóþ nghẹn, vừa nhỏ vừa tuyệt vọng lại rất thê thảm. Kim Taehyung lập tức quay lại, trước mắt anh là cảnh Lee Bona đang nằm trên giường, hai tay cô tự Ϧóþ lấy cổ mình, mắt cô nhắm nghiềm nhưng hai bên khóe mắt là hai hàng nước mắt chảy dài, miệng cô mấp máy gì đó nhưng không nói thành lời. Hai tay cô càng tự xiếc cổ mình chặt hơn, hai chân cô liên tục co lên rồi đạp trên nệm cố gắng muốn thoát khỏi nhưng dần dần mọi chống cự lại yếu đi.