Và những ngày xưa như trái đất cứ thế diễn ra, nắng, mưa rồi lại bão bùng… sau những ngày ấy cũng có những ngày bình yên trôi qua một cách êm đềm nhất có thể. Công việc suôn sẻ với nó. Mấy cô nhân viên ở chỗ làm lúc đầu thấy nó quen biết với anh Huy cũng tỏ vẻ khó chịu nhưng tính nó cũng vui vẻ hòa đồng nên mọi người lâu rồi cũng thân thiết, không ghét nó nữa. Về phần học hành thì năm nay năm thứ 3 rồi nên nó cũng chăm chỉ hơn. Bạn bè thì giờ nó có nhiều lắm. Với Linh là nó thân nhất. Tóc Linh dạo này đã dài hơn rồi. Từ tóc tém bây giờ cũng để được thành tóc vic, quần áo thì được nó chăm chút cho nên giờ Linh nhìn nữ tính hơn nhiều. Có lẽ ảnh hưởng của nhau nên ngược lại với Linh nó lại khá ngổ ngáo. Nó từ bỏ mái tóc dài xoăn nó yêu thích và cố nuôi bao nhiêu lâu. Nó cần thay đổi. Nó nghĩ vậy và quyết định thực sự thay đổi. Nó cũng cắt tóc Vic như Linh. Linh với nó giờ lúc nào cũng dính chặt với nhau như hình với bóng. Chuyện đó gây ra một số rắc rối…
- Nếu anh muốn rủ em đi chơi với anh thì em có một điều kiện. – Nó nói một cách hùng hồn.
- Điều kiện gì? – Anh Huy nhìn nó.
- Đó là Linh sẽ đi cùng em. – Nó cười tít mắt tỏ vẻ khoái chí lắm.
Anh Huy hơi bị “hẫng” nhưng cũng đành gật đầu với nó. Nó đã vui cười với anh Huy hơn rồi. Nó không còn để bụng chuyện cũ, cũng chẳng nặng đầu suy nghĩ rằng anh Huy yêu nó. Nó vô tư hơn xưa nhiều.
Linh bỗng nhiên trở thành người thứ ba trong những cuộc đi chơi của anh Huy và nó. Thật lòng lúc đầu Linh cũng bực nó lắm nhưng đi nhiều cũng quen. Anh Huy cũng vui tính, hay đùa với cả hai đứa. Đi ăn uống chơi bời gì cũng tỏ ra rất chiều chuộng chúng nó, vì thế Linh không có cảm giác mình “lạc loài”, thậm chí còn thấy cực kỳ thân thiết.
- Dạo này em có nghe Nhung nhắc gì về Tuấn không? – Anh Huy hỏi Linh trong lúc Nhung đi ra ngoài.
- Không! Dạo này em không nghe thấy nó nhắc đến anh Tuấn. Có lẽ nó quên rồi…
- Ừ…
- Anh vẫn yêu nó đúng không? – Linh hỏi.
- Có lẽ là vậy… Anh không thể nói là không… Nhưng liệu anh có thể nói có không?…
- Anh yêu nó ngày trước hay bây giờ?
- Quá khứ hay hiện tại thì Nhung vẫn là Nhung.
- Và vẫn là người anh yêu. Vậy thì tại sao anh không cố gắng giành lấy nó?
- Anh sẽ không làm thế… Nếu anh cố gắng làm thế thì anh sẽ mất Nhung thôi… Như thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Chỉ có Linh là nhìn thấy Nhung đang đứng phía sau anh Huy. Câu nói quan trọng nhất của anh Huy cũng đã bị nó nghe rõ cả.
- Hai người lại tranh thủ nói xấu gì em đấy? – Nó coi như không biết chuyện gì.
- Nói xấu em thì lúc nào chẳng nói được. Cần gì phải tranh thủ. Ngồi xuống anh tường thuật lại hết cho. – Anh Huy trêu nó.
- Em đánh ૮ɦếƭ anh bây giờ.
Tối hôm đó, khi đang online,
Lynk: anh Huy tốt với bà, yêu bà
bà cho anh ý một cơ hội đi
Nully: sao tự dưng bà lại nói chuyện này?
Lynk: k phải tự dưng
mà t thấy cần nói
Nully: nhưng t thấy k cần thiết
chẳng phải anh ý cũng bảo như thế này tốt hơn à?
Lynk: bà có nghĩ cho ai khác ngoài bà đc k?
Nully: vậy ra t là ng` vô tâm à?
Lynk: bà k phải là ng` vô tâm với tất cả mọi ng`
nhưng bà vô tâm với anh Huy
Nully: thế bà bảo t phải như thế nào?
cứ cho là t cho anh ý một cơ hội
liệu t có yêu anh ý được k?
Lynk: vậy bà muốn thế nào?
bà cứ tiếp tục chôn mình trong quá khứ à?
bà có thấy chuyện đấy ngu ngốc lắm k?
Nully: phải
t ngu ngốc
nếu bà muốn thì bà yêu anh ý đi.
Linh sign out. Còn nó ngồi đọc lại những dòng chữ ngân ngấn nước mắt. Nó sai thì phải…
“Sao tim mình đập nhanh thế này? Vì tức giận nó, hay tại nó nói đúng… Sao tim mình lại đập loạn như những lần anh Huy đứng cạnh mình, nhìn mình hay một cử chỉ thân thiết nào đó với mình… Chẳng lẽ… Không! Không thể như thế. Mình đang tức con nhóc ấy thôi… Đang tức thôi…” – Linh cố trấn an mình bằng một chút nhạc rock alternative.
“Có lẽ Linh đúng. Mình đã vô tâm…vô tâm với anh Huy. Mình chỉ quan tâm đến cảm giác của mình.”