Cửa thang máy mở ra, nó dẫn anh Huy đến phòng anh Tuấn.
- Chị ơi, có khách đấy! – Nó mở cửa phòng và lên tiếng gọi chị Phương.
- Anh Huy! – Chị Phương hơi bàng hoàng.
- Ừ. Anh đến thăm Tuấn. – Anh Huy cười.
- Ngày mai là bọn em ra Hà Nội rồi mà. Anh đâu cần cất công đến thế.
- Trung cũng nói với anh như thế nhưng anh thấy sốt ruột nên vào trong này xem có giúp được gì mọi người không.
Hai anh chị nói chuyện với nhau, còn nó, vừa vào phòng là đã chạy đi tìm lọ hoa để cắm hoa thạch thảo tím nó vừa mang về. Đi từ cửa phòng nhà tắm ra, trên tay là lọ hoa thạch thảo tím, nó bước lại bên giường anh Tuấn. Nhẹ nhàng đặt lọ hoa lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nó nói với anh Tuấn:
- Em vừa đi tìm được đấy anh ạ. Anh thấy đẹp không? Anh mau tỉnh dậy và ngắm chúng đi. Hoa thạch thảo… Thạch thảo tím anh thích đấy. – Giọng nói của nó thật vui tươi nhưng lại khiến không gian đượm buồn. Đôi mắt nó nhìn anh. Đôi mắt chị Phương đang nhìn nó và anh Tuấn. Còn đôi mắt của anh Huy đang nhìn nó. Con tim anh khẽ đau.
- Nhung… Con bé cứ như vậy đấy. – Chị Phương nói với anh Huy.
- Hm… À… ừm… — Anh Huy hơi giật mình khi nghe tiếng chị Phương. Đôi mắt và cả con tim của anh vẫn đang hướng về nó. – Mà bọn em chuẩn bị đến đâu rồi? Vé máy bay mua rồi chứ? – Anh cố chuyển chủ đề.
- Anh Trung đi mua rồi anh ạ. Mà anh gặp anh Trung chưa? Có lẽ anh ý về rồi đấy! – Chị Phương vừa nói vừa gấp gọn gẽ quần áo của anh Tuấn cất vào valy.
- Trung ở phòng bên à? Để anh qua xem.
Vừa lúc anh Huy xoay người định ra khỏi phòng thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
- Để em mở cho. – Chị Phương chạy lại mở cửa. – Anh Trung!
- Ừ. Anh mua vé rồi. Sáng mai bay. Anh cũng gọi về cho hai bác rồi. Hai bác bảo về thẳng nhà em. Bố mẹ em đã mời cả bác sỹ riêng về nhà rồi.
- Vậy ạ? Đến bệnh viện có tốt hơn không anh? … À, em quên mất. Có anh Huy đến đấy anh ạ.
- Huy? – Anh Trung tiến vào trong, nhìn thấy anh Huy.
- Thằng khốn! – Rồi anh Trung tiến lại như định đánh anh Huy vậy. Rồi cánh tay anh nhanh gọn kẹp lấy cổ anh Huy. – Mày đi Pháp mà trước khi đi chỉ nhắn tin được cho tao với thằng Tuấn mỗi một câu “Tao đi nhé!” rồi mất tăm đến bây giờ. Bạn bè như mày thật là… tốt quá nhỉ? – Anh Trung cứ liên tay gõ gõ vào đầu anh Huy.
- Đau! Cái thằng khỉ này. Tao đi thì tao cứ đi. Tao mà để chúng mày ra tiễn, chúng mày lại khóc lóc bảo tao ở lại à? – Anh Huy miệng đùa, tay thì đấm vào bụng anh Trung.
- Này, liệu ai sẽ khóc, ai sẽ cười đây? Mày còn dám đánh lại tao. – Anh Trung gõ đầu anh Huy mạnh thêm.
- Hai anh đùa với nhau mà cứ như đánh nhau luôn rồi ý. Ồn ào quá cơ. – Đến giờ này nó mới thèm lên tiếng.
- Ờ thì… mấy năm mới gặp lại… chả lẽ bắt tụi anh đứng ôm nhau khóc hay là reo hò? – Anh Trung lại vặn vẹo nó.
- Vậy hai anh có nghĩ đến bệnh nhân đang nằm đây không? – Nó chống nạnh.
- Nó có bệnh gì đâu. Mấy năm cắm đầu vào học, giờ ngủ bù thôi. Nghĩ vậy đi nhóc. – Anh Trung cất lời khiến nó hơi chững lại.
“Có lẽ em nên nghĩ thế thôi anh nhỉ? Anh chỉ ngủ thôi… Và ngủ thì sẽ phải tỉnh lại thôi mà.”
- Thôi, kệ nó ngủ đi. Anh em mình đi ăn sáng. – Anh Huy nhìn khuôn mặt nó và cũng như đoán ra một điều gì đó. – Phương! Để đó! Về rồi cất sau. Mai mình mới đi mà.
- Vâng.
Bốn người đi ăn sáng dưới nhà hàng của khách sạn. Lâu ngày anh Trung với anh Huy mới gặp nhau nên hai người ngồi nói chuyện rôm rả về những chuyện hồi cấp 3 và cả những chuyện xảy ra trong bốn năm qua nữa.
“Ước gì anh ở đây… Anh có thấy anh Trung với anh Huy kia không? Họ đang nói chuyện rất vui vẻ đấy. Trong những câu chuyện ấy có cả anh nhưng… sao anh không ở đây?”
Ăn sáng xong, anh Huy đi đến chi nhánh sắp mở của công ty anh. Hãng thời trang Crush.
- Em đi với anh không? – Anh Huy hỏi nó khi vừa rời bàn ăn.
- Em… — Nó ngập ngừng.
- Ở lại chăm sóc Tuấn à? – Anh Huy hỏi nhưng không nhìn nó. Anh đang trốn tránh ánh mắt của nó…
Nó nhìn anh Huy, đôi mắt có chút ngạc nhiên vừa có chút ngại ngùng.
- Em…
- Có gì mà em khó trả lời vậy?… Anh đi nhé. Bye em. Tối anh qua. – Nói rồi anh Huy bước đi nhanh hơn.
Nó đứng lại. Anh Huy đã quyết tâm quên nó, quên đi tình yêu dành cho nó. Tình yêu đầu của anh. Tình yêu bốn năm không lời của anh.
“Mấy năm đi Pháp, anh cứ nghĩ sẽ quên em. Anh phải quên em. Em đã có Tuấn. Nhưng khi biết Tuấn đã đi Thụy Điển. Tuấn cũng xa em như anh. Anh lại hy vọng. Hy vọng khoảng cách ấy tạo chỗ trống, để khi anh quay lại, anh có thể… có thể xen vào đó. Anh không biết Tuấn yêu em đến đâu. Anh không biết tình yêu của em dành cho Tuấn lớn chừng nào… Nhưng anh tin tình yêu của anh dành cho em đủ lớn để khiến em nhìn anh, nhìn anh với ánh mắt ấy… ánh mắt mà lâu này em chỉ dành cho Tuấn. Đôi mắt biết cười của em…” – Ngồi trên taxi đến Crush, anh Huy mở ví ra. Ở đó có ảnh của nó. Tấm ảnh anh chụp lén được khi nó đang cười với anh Tuấn.
- Alô! Trang à? – Anh Huy nhấc máy.
- Sao anh vào Nam đột xuất vậy? Anh chẳng thèm nói với em một tiếng? – Phương Trang, em gái nuôi của anh Huy.
- Anh vào có việc của công ty. – Anh Huy trả lời một cách dứt khoát và lạnh lùng.
- Lý do đấy của anh không đủ sức thuyết phục đâu. Tất cả những gì anh đang nghĩ, đang làm, em đều biết cả. – Sự sắc sảo đến độc đoán của Trang khiến anh Huy rất khó chịu nhưng anh chỉ đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng.
- Em quá đáng rồi đấy Trang ạ.
- Là em hay anh? Anh đã biết rõ tình cảm của em dành cho anh từ trước đến giờ nhưng anh đã bao giờ thèm để ý tới. Anh luôn đáp lại em bằng sự lạnh lùng… — Trang đang nói nhưng bị anh Huy ngắt lời.
- Em thôi đi! Anh dập máy đi. – Anh Huy dập máy, nhìn lại ảnh Nhung rồi rút tiền trả bác tài.
“Anh sẽ không thoát khỏi em đâu!” — Trang nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Phương Trang, là con gái của vợ chồng người bạn thân của bố mẹ anh Huy. Năm Trang 12 tuổi, bố mẹ cô bị tai nạn ô tô và qua đời. Bố mẹ anh Huy đã nhận cô làm con nuôi. Với anh Huy, Trang chỉ là một cô em gái nhưng với Trang, cô chưa bao giờ chỉ coi anh Huy là một người anh trai. Cô luôn cho rằng anh Huy phải là của cô. Đến cô cũng không dám chắc thứ tình cảm ấy là tình yêu hay chỉ là sự ích kỷ.
- Mẹ… — Trang bỗng hơi chột dạ…
- Mẹ không phản đối chuyện con yêu Huy nhưng… — Mẹ anh Huy ngập ngừng.
- Không! Mẹ đừng khuyên con gì cả. Anh Huy sẽ là của con. Anh sẽ về bên con.
- Con… — Giọng nói của mẹ anh Huy có chút gì xót xa, chút gì tức giận.
- Con đến công ty đây. Con chào mẹ. – Trang với lấy túi xách trên ghế sôfa rồi ra xe.
***
“Ôi… căn nhà này nhỏ quá, mình cứ tưởng tượng là nó lớn lắm cơ. Haizz. Nhỏ thế này thì chắc mình còn lâu mới được dùng một mình một phòng. Thôi! Thảm rồi! Hức!” – Đứng trước nhà mới, nó nghĩ trong đầu thế.
- Từ này đây sẽ là nhà mới của con. – Một người đàn ông với làn da sạm, tóc đã bạc gần hết, đôi tay lớn đang đặt lên vai nó. – Con thích nó chứ? – Ông nói tiếp.
- Cháu… – Nó lúng 乃úng.
- Để ta dẫn con đi xem các phòng nhé. – Rồi ông dắt nó đi quanh các phòng.
- Căn nhà không lớn nhưng được bài trí khá đẹp mắt. Mọi chi tiết đều rất giản dị, mộc mạc. Phòng khách đặt ở tầng một. Một bộ ghế sofa màu ghi nhạt. Một chiếc bàn kính hình chữ nhật. Trên bàn là một chiếc bể cá xinh xinh. Hai chú cá vàng đang bơi tung tăng. Dưới đáy bể cá là những viên bi lấp lánh nhiều màu. Gần bộ sofa là một chiếc tủ ti vi. Rẽ phải là một cái bếp, phải gọi là bé tí tẹo. Một chiếc bếp ga đôi. Một cái bồn rửa bát đôi. Dãy tủ chạn bát màu ghi treo cao hơn tầm với của nó. Nó ngước mắt nhìn một lượt rồi thở dài trong lòng. Một chiếc bàn ăn hình bầu dục kê giữa bốn chiếc ghế. Rồi người đàn ông kia đưa nó lên tầng hai. Có hai phòng nhỏ tý. Phòng thứ nhất là phòng ngủ của người đàn ông kia và vợ. Phòng trong cùng là phòng của con trai họ.
- Vậy cháu sẽ ngủ ở đâu? – Nó ngước mắt lên nhìn người đàn ông kia và hỏi.
- Tạm thời con sẽ ngủ cùng mẹ nhé. Bố sẽ ngủ ở phòng anh con. – Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt của con bé 12 tuổi trả lời.
- Con bé không nói gì. Người đàn ông kia tiếp tục dẫn nó vào phòng mà tạm thời nó sẽ ở. Chỉ cho nó đâu là chỗ nó để quần áo, đâu là bàn học của nó, đâu là giá sách của nó, rồi ông để nó ở đó, đi xuống nhà. Nó ngồi trong phòng một lúc rồi tò mò mở cửa phòng ra ngoài. Nhìn trái nhìn phải, nó đi từ từ về phía cửa phòng bên cạnh. Theo lời người đàn ông kia thì đấy là phòng của người mà nó sẽ gọi là “anh”. Rón rén, nó mở cửa phòng bước vào. Căn phòng của một người con trai đây ư? Căn phòng này thật ngăn nắp và gọn gàng. Một chiếc giường gỗ màu đen được phủ lên bởi một chiếc chăn màu đen. Duy chỉ có hai chiếc gối và ga giường là màu trắng. “Có lẽ anh ta lớn rồi nên mới thế? Để anh Long và Phong dùng cái phòng này xem. Chăn màu trắng cũng phải thành màu đen!” Nó cười thích thú. Đối diện chiếc giường là một chiếc bàn học. Nó bước tới. “Cái gì thế này?” Nó nhìn thấy một bức tranh vẽ bằng chì được đặt trên mặt bàn. Nó cầm bức tranh lên và ngắm nghía. “Đẹp thật đấy! Nhưng sao… buồn quá!”. Nó đang lẩm nhẩm nghĩ thế thì…
- Bỏ nó xuống! – Giọng một người con trai làm nó giật bắn mình đánh rơi bức tranh xuống đất, quay phắt lại.
- … – Nó ngắc ngứ không nói nên lời, chỉ sừng sững nhìn người con trai kia vài giây…rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.
***
Vậy là mọi thứ cũng đã đâu vào đấy, tất cả mọi người đã về tới Hà Nội sau chuyến bay 8 tiếng. Anh Tuấn cũng đã được đưa về nhà. Có cả một đội ngũ bác sĩ chờ đón. Anh vẫn ổn. Vẫn chỉ là đang ngủ thôi. Rồi anh sẽ tỉnh dậy.
- Về đến nhà rồi. – Nó reo lên thích thú và đẩy cửa vào nhà. – Em đi tắm đây. – Rồi nó chạy tót lên phòng.
Anh Trung nhìn theo nó không nói gì, kéo lê những chiếc valy nặng trịch vào nhà.
- Anh…
- Anh Trung giật mình quay đầu lại. Ly chạy tới ôm chầm lấy anh và khóc.
- Anh đừng rời bỏ em như thế! Em sợ…em sợ lắm. Đừng…Đừng bỏ em… – Ly không ngừng khóc.
- Ai nói anh bỏ em chứ? Đừng khóc nữa. – Anh vỗ vỗ nhẹ vào mái tóc của Ly. Ly càng siết chặt anh hơn.
- Anh bỏ đi… Không một lời… Anh không cần em nữa. Đúng không? – Ly nấc lên từng tiếng.
- Ngốc ạ! Anh đi có việc thôi. Anh đâu nói không cần nữa. Trong mắt em, anh là một thằng tồi như thế à? – Anh Trung khẽ cười và nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Ly.
- Anh…không bỏ em chứ? – Ly ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
- Em đang ép anh làm điều đấy đấy à?
- Em không… – Rồi Ly lại ôm chặt lấy anh, nép vào иgự¢ anh. Ấm áp…
“Sự sợ hãi xâm chiếm lấy con tim… Dù trong lòng vẫn có sự tin tưởng nhưng lúc yếu đuối nhất…ý chí vẫn chẳng thể chiến thắng…”
Và có lẽ mọi thứ đã trở về guồng quay của nó, anh Tuấn đã trở về, trở về bên nó, anh sẽ không thể đi đâu được nữa… Lần này, nó đã quyết tâm giữ anh…mãi mãi bên nó…không bao giờ rời xa… Anh Trung và chị Ly vẫn ở bên nhau, tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên dù đã từng có những khoảng lặng với anh Trung hay những giây phút sợ hãi của chị Ly… Tình yêu của họ không đơn thuần chỉ là tình yêu. Nó hàm chứa nhiều điều hơn thế. Anh Huy đã quyết tâm từ bỏ tình yêu dành cho nó. Nhưng có lẽ không phải từ bỏ… Nhìn theo một khía cạnh khác tình yêu anh dành cho nó không bị vứt bỏ, không phải bị rơi vào lãng quên… Mà tình yêu ấy trở nên cao đẹp hơn… Tình yêu có sự hy sinh. Tình yêu không đi cùng với sự sở hữu. Cứ ngỡ rằng có nhau mới là hạnh phúc nhưng…một lúc nào đó phải nhận ra rằng trái tim có hình nhau cũng đã đủ hạnh phúc…
“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ… Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ… Để chiếc lá một mình cô đơn…”
- A lô ạ?
- Vẫn chưa dậy hả nhóc?
- Chưa ạ. Hè mà anh. Có phải đi học đâu mà dậy sớm. – Nó ngáp dài và cựa mình ngồi dậy.
- Không phải hè thì cũng phải dậy sớm chứ. Đi ăn kem không?
- Ăn kem thay ăn sáng ạ? – Nó giụi giụi mắt.
- Ăn sáng gì nữa? 10h hơn rồi.
- Mới ngủ dậy thì ăn gì chẳng là ăn sáng.
- Mới ngủ dậy mà nói một câu trả một câu. Có vẻ tỉnh lắm nhờ?
- Rồi rồi… Em dậy đây! – Nó dập điện thoại, chớp chớp mấy cái rồi cố ngồi dậy nhưng đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền. Trông nó chả khác gì người mộng du lúc nửa đêm.
Sau vài chục phút cố gắng, nó cũng đã thoát khỏi cơn buồn ngủ.
…
- Trời nóng. Ăn kem chả có cái vị gì cả. – Nó kêu ca.
- Thế thì cứ chờ đến mùa đông rồi mới ăn nhớ? – Anh Tuấn trêu nó.
- Đương nhiên là không rồi. Thà nhịn cơm chứ không nhịn kem. – Rồi nó cười thích thú.
- Cái con nhóc này. – Anh cốc nhẹ vào đầu nó. Nó bặm môi cười.
Thế là đã hai năm rồi kể từ cái ngày anh về đến Hà Nội. Ngày nào nó cũng đến chăm sóc anh. Sáng nó dậy thật sớm, đi mua lấy một bó hoa thạch thảo tím về cắm, đặt bên giường anh. Rồi nó đi học. Đi học về, ăn cơm, ngủ trưa một chút, nó dậy học bài. Tối ăn cơm xong là nó lại phóng sang nhà anh. Nó sang đọc cho anh quyển nhật ký của nó suốt bốn năm anh du học tại Thụy Điển. Nó kể lại cho anh nghe những kỷ niệm giữa anh và nó. Nó cứ ngồi luyên thuyên bên giường anh hết cả buổi tối. Trong tâm trí nó, dường như anh không hề bất tỉnh, anh vẫn nằm đó, vẫn nghe thấy những câu chuyện không hồi kết của nó, vẫn nhìn thấy khuôn mặt hết sức biểu cảm của nó… Nó thì cứ ra sức duy trì cái nhịp sống ấy. Vẫn một ngày với thời gian biểu như thế. Vẫn một trái tim với mãi một tình yêu chưa bao giờ ngừng lại. Có lúc nó cảm thấy kiệt sức, bác sỹ vẫn tới nhà anh kiểm tra tình hình của anh đều đặn, vẫn kê đơn thuốc nhưng… bệnh tình của anh chẳng có gì tiến triển. Anh vẫn đấy… vẫn chìm trong cơn mê dai dẳng. Có những ngày nó mệt lả đi vì đi học, ôn thi, sang nhà anh… Nó không còn quan tâm đến bạn bè, không còn quan tâm đến những sở thích riêng của nó nữa. Nó sống trọn với cái thế giới riêng dành cho anh. Có những ngày nó ốm, nó nằm dài trong phòng. Nó lại nhớ đến quá khứ xa xôi, đến cái tình yêu đầu tiên, cũng là tình yêu nó muốn là duy nhất ấy. Nó lại đắm mình trong quá khứ, trong đau khổ…khi ấy, trong nó tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Nhưng giờ anh đang ở rất gần nó. Anh chẳng thế đi đâu xa hơn nữa… Hiện tại, dù anh không thể nở với nó dù chỉ là một nụ cười nhưng nó vẫn hạnh phúc hơn là bốn năm anh rời xa nó khiến nó tưởng như anh đã ra đi mãi mãi… Nỗi đau khi anh đi du học đối với nó… xa anh khi ấy… còn đau đớn gấp vạn lần sự chia lìa của cái ૮ɦếƭ… Nếu như yêu nhau, xa nhau vì cái ૮ɦếƭ, sẽ chẳng còn hy vọng thêm gì nữa. Một dấu chấm có thể xuất hiện và chấm dứt cho tất cả. Nhưng vẫn sống, vẫn yêu… xa nhau về khoảng cách, xa nhau về cả tình yêu, cái thứ tình yêu tồn tại trong cả hai trái của hai con người… nhưng chẳng ai nói ra… vẫn phải mong ngóng, vẫn hy vọng…hy vọng tình yêu vẫn có thể cất lời… hy vọng có ngày được nhìn thấy nhau… dù chỉ đơn giản chỉ là một cái nhìn mà thôi. Còn cái ૮ɦếƭ… Xa… là xa… mãi mãi…
Nhưng chuỗi ngày chờ đợi của nó đã chấm dứt cách đây một năm rồi. Anh đã tỉnh lại. Có lẽ có phép màu trên đời này thật. Việc anh tỉnh lại đã là một phép màu nhưng…di chứng để lại sau vụ tai nạn, sau gần hai năm hôn mê, anh đã mất đi hoàn toàn trí nhớ. Có lẽ… đó là cái giá phải trả để anh trở lại với cuộc sống này. Nó chấp nhận việc anh mất hoàn toàn trí nhớ. Nó chấp nhận một người hoàn toàn mới. Nó yêu anh… Tất cả chỉ vì có thế.
- Cô là ai? – Anh hỏi nó với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vô cảm khi nó đang ôm chầm lấy anh mà khóc, đang luôn miệng câu “Anh tỉnh rồi!”.
- Anh… – Nó bàng hoàng, sững sờ trước câu hỏi của anh.
- Đây là đâu? Mọi người là ai? – Không gian như trùng xuống. Mọi người nhìn nhau, nhìn anh, nhìn nó… Anh nhìn nó… nhìn một lượt căn phòng… Căn phòng vẫn chìm trong sự yên lặng đến đáng sợ.
Thẫn thờ không nói nên lời, mẹ anh không chịu nổi mà ngất đi. Chị Phương và bố anh đỡ mẹ anh về phòng. Còn mình nó trong căn phòng…cùng anh.
- Để… để em gọi bác sỹ… – Nó cầm điện thoại bấm số nhưng anh nắm lấy cổ tay nó.
- Bác sỹ? – Anh cựa mình muốn ngồi dậy.
- Anh nằm yên đi. Để em gọi bác sỹ.
- Sao tôi phải cần đến bác sỹ? Đây… đây là đâu? A …a … – Anh ôm lấy đầu và bắt đầu kêu gào.
- Anh sao vậy? Để em gọi bác sỹ. – Nó sợ hãi đến luống cuống, không biết phải giúp anh đỡ đau ngay lúc ấy hay là gọi cho bác sỹ.
…
- Này nhóc! Em vẫn nhớ mọi thứ về anh…của sáu năm trước chứ? – Anh hỏi nó, đôi mắt nhìn vào ly café đen đá.
- Sao đột nhiên anh lại hỏi thế? – Nó ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh muốn biết về anh. – Giờ thì anh đã ngẩng lên nhìn nó nhưng anh lại nhìn thẳng vào đôi mắt nó khiến nó vừa ngại ngùng vừa sợ sệt một điều gì đó liền cúi xuống.
- Anh là anh rồi đấy thôi. Còn cần phải biết về ai nữa. – Nó xúc một thìa kem vào miệng. – Mà em lớn rồi. Sắp tốt nghiệp đại học rồi. Anh đừng có gọi em là nhóc nữa.
- Em vẫn chỉ là nhóc con thôi. Không lớn được đâu. – Anh cười khiến nó thấy nhẹ cả người.
Nó không biết bản thân nó có muốn anh nhớ lại quá khứ hay không nữa. Nếu anh nhớ lại thì liệu anh có yêu nó không? Nếu anh không nhớ lại… anh cũng có thể yêu nó hay không? Liệu tình yêu của nó có vô vọng không?
- Anh hỏi lại em một lần nữa… Em vẫn nhớ mọi thứ về anh chứ? – Lần này nhìn anh có vẻ nghiêm nghị.
- Em… – Nó ngập ngừng nhìn anh khá lâu. – Nhớ! – Dứt lời nó cúi xuống xúc kem.
- Vậy kể cho anh nghe được không? – Anh vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc ấy.
- Em… – Đôi mắt nó đã đỏ hoe từ lúc nào.
- Em không muốn anh nhớ lại à?
- Không. Không phải. – Nó trả lời thật nhanh khiến anh cũng hơi giật mình nhưng rồi nó lại ngập ngừng. – À…
- Em trả lời nghiêm túc cho anh một câu hỏi này được không?
Cố nén lòng không khóc nó trả lời anh.
- Anh cứ nói đi.
- Trước kia anh và em… – Giờ thì đến lượt anh ngập ngừng. – … anh và em từng yêu nhau phải không? – Nó sững người không nói được gì chỉ biết trân trân nhìn anh. – Anh đã từng hỏi mọi người nhưng chẳng ai chịu trả lời anh. Đã có lần anh xem lại đồ dùng của anh. Laptop có ảnh em nhưng lại có tên “4got” nên anh nghĩ có lẽ anh và em đã từng yêu nhau nhưng cũng đã chia tay… – Nó vẫn nhìn anh. Đôi mắt đỏ hoe sắp khóc. – Anh xin lỗi nhưng thực sự anh muốn biết mình đã từng như thế nào.
Nó phải làm gì đây? Trả lời với anh là không ư? Hay là trả lời là có? Nó sẽ phải dựng nên một câu chuyện như thế nào? Đúng là nó nhớ mọi thứ về anh. Nhưng mọi thứ ở đây chỉ là những gì anh và nó có với nhau. Những gì anh giữ trong lòng nó đâu biết được. Nó phải trả lời sao với anh bây giờ?
Anh nói tiếp…
- Hôm trước anh tìm thấy những quyển nhật ký từ khi anh còn bé. Anh đã đọc chúng… Nhưng quyển nhật ký từ khi anh học gần hết cấp 3, khi anh ở Thụy Điển bị xé gần hết… Thực sự anh muốn biết… anh đã làm gì trong những năm ấy… đã có chuyện gì mà… nó lại bị xé như vậy… Anh…
- Em không biết. – Nó đứng phắt dậy. Cúi gầm mặt xuống đất cố che giấu những giọt nước mắt đang lăn dài nó chẳng thể kìm lại. – Em về đây. Nó cầm túi rồi quay người đi, cố bước thật nhanh ra khỏi quán kem…