Nó cười tủm tỉm.
- Ừ! Lần sau mình sẽ tránh.
Rồi hai đứa nó vào lớp.
Phía sau hai đứa là khuôn mặt thất vọng, hối hận.
…
- Xin lỗi, Tuấn có đó không ạ?- Anh Trung à? Em Phương đây. – Người con gái ở đầu dây bên kia trả lời.
- Ừ! Tuấn đâu hả em? Sao đến giờ anh mới liên lạc được?
- Chuyện dài lắm anh ạ. Hiện giờ cả nhà em đang ở Thụy Điển. Anh Tuấn…
- Tuấn sao hả em? – Anh Trung lo lắng.
- Anh ý đã nằm viện nửa năm nay rồi. Không biết bao giờ anh ý mới tỉnh lại nữa. – Cô gái òa lên khóc.
- Tuấn… — Anh Trung ngập ngừng. – Tuấn bị sao hả em?
- Anh ý bị tại nạn giao thông. Hôn mê sáu tháng… Bệnh viện đang đề nghị rút ống thở… Em… — Cô gái ấy tiếp tục khóc.
- Anh sẽ cố gắng sang đó sớm. Đừng khóc em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em nhắn tin lại cho anh địa chỉ của gia đình em. Vậy nhé.
- Vâng.
…
Từ cửa hàng, anh Trung phi xe thẳng tới phòng bán vé máy bay gần nhất mua hai vé vào thành phố Hồ Chí Minh ngay sáng hôm sau. Vừa mua vé xong, anh liền gọi cho Nhung.
- Có chuyện gì không anh? Em đang trong lớp mà. – Nó xin phép giảng viên chạy vội ra ngoài nghe điện thoại của anh Trung.
- Có việc. Em xin nghỉ phép đặc biệt đi. Nghỉ từ ngày mai. Đến bao giờ thì chưa chắc. Cứ làm theo lời anh đi… Tút tút. – Anh Trung dập vội máy. Để lại con bé ngốc nghếch chưa hiểu nổi có chuyện gì mà anh nó sốt sắng đến thế. Còn bắt nó nghỉ đặc biệt “vô thời hạn” nữa chứ. Nó thở dài rồi xin phép vào lớp.
Cuộc điện thoại bất ngờ của anh trai khiến đầu óc nó không tài nào tập trung được. Mắt phải của nó thì cứ giật liên hồi. Dân gian có câu “Phải lành, trái dữ” nhưng với nó thì luôn luôn ngược lại. Nó mà giật mắt phải là y như rằng có chuyện không may xảy ra. Càng lúc nó lại càng lo, chỉ chăm chăm nhìn cái đồng hồ, mong hết giờ.
Trong khi ấy…
- Bác sỹ, hãy cho anh ý thêm thời gian… – Phương, em gái Tuấn, đang khóc nấc lên cầu xin vị bác sỹ tiếp tục điều trị cho anh Tuấn.
- Nhưng sáu tháng rồi mà cậu ấy không hề có tiến triển gì. Đề nghị của chúng tôi cũng chỉ là để nghị. Nếu các vị không chấp nhận đề nghị rút ống thở của chúng tôi, chúng tôi sẽ thu xếp cho cậu ấy tiếp tục điều trị tại nhà hoặc có thể chuyển về một bệnh viện tại quê hương của các vị. – Ông bác sỹ nói với khuôn mặt buồn bã.- Vâng. Xin bác sỹ cho chúng tôi thêm vài ngày để suy nghĩ.
Tít tít tít…
Cả vị bác sỹ lẫn Phương đều hốt hoảng chạy về phía phòng của Tuấn. Huyết áp và nhịp tim của anh đều đang giảm nhanh chóng. Phương òa khóc. Còn vị bác sỹ lập tức chuyển anh sang phòng cấp cứu . Mọi phương pháp dường như đều bất lực… Đợt xung điện cuối cùng cũng đã thực hiện, ông bác sỹ lắc đầu… Tim anh đã ngừng đập hẳn… Phương đứng bên ngoài. Đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc. Toàn thân đang run bắn lên vì sợ. Vừa thấy đèn phòng cấp cứu tắt, Phương chạy lao tới. Ông bác sỹ bước ra với khuôn mặt buồn bã. Có lẽ Phương cũng đủ hiểu. Cô gào khóc, lao thẳng vào phòng cấp cứu. Đến bên giường Tuấn, cô chỉ còn biết kêu tên anh mà thôi.
- Nhung! Có việc gì mà mày xin nghỉ nghe ghê gớm thế? – Tan lớp, con nhóc lớp trưởng chạy vồ lại hỏi.- Anh trai tao nói có việc. Tao còn chưa biết chuyện gì cơ. Thấy lo quá. Mắt phải tao cứ máy suốt làm tao sốt hết cả ruột. – Nó thở dài thườn thượt.
- Mày lo làm gì. Về hỏi rồi rõ thôi. Hôm nay tao đi xe, tao đưa mày về.
- Ừm. Cảm ơn mày.
Bước được hai bước, nó bỗng nhiên ngã khuỵu xuống.
- Nhung! Mày sao thế? – Con nhóc lớp trưởng hốt hoảng.- Tao… — Nó bắt đầu mơ màng… Nó nhìn thấy anh Tuấn đang ở trước mặt nó. Tay anh đang với lấy nó nhưng có gì đó kéo anh đi. Nó kêu gào. Nó khóc. Nó gọi anh.
- Nhung! Mày tỉnh lại đi.
- Ư…ư… — Nó dần mở đôi mắt đẫm nước mắt. Nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đặc biệt là giấc mơ chớp nhoáng kỳ lạ ấy.
…
Tít… tít… tít…
Phương giật mình. Máy đo nhịp tim và máy đo huyết áp đang có biến động. Có vẻ như tim anh Tuấn đang đập lại. Một niềm vui len lói. Phương liền chạy đi gọi vị bác sỹ.
…
- Mày tỉnh táo thật chưa? – Con nhóc lớp trưởng hỏi thăm mà cứ như hỏi cung nó.- Tao tỉnh rồi. Chắc nãy tao căng thẳng quá thôi. — Nó trả lời với khuôn mặt còn rõ nét mệt mỏi.
- Tao phải đưa mày vào tận nhà mới yên tâm được. Thôi. Mày lên xe đi. Ôm chắc lấy tao đấy.
- Con ngốc này. Tao không rơi khỏi xe được đâu.
…
- Thật kỳ lạ. Tim anh ấy đã đập lại và mọi thứ đều bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. – Vị bác sỹ nói với Phương.- Cảm ơn ông! – Phương nói trong những giọt nước mắt hạnh phúc rồi cô trở lại phòng của Tuấn.
Gương mặt anh Tuấn trông thật nhợt nhạt. Phương cầm lấy tay anh.
- Anh mau tỉnh lại đi. Mọi người thực sự không chịu đựng thêm được nữa đâu. – Phương lại khóc.
Bỗng nhiên bàn tay anh Tuấn như nắm chặt lấy bàn tay của Phương vậy. Mừng rỡ, cô siết chặt tay anh hơn.
- Anh nghe thấy những gì em nói phải không? Anh tỉnh lại đi. Bác sỹ… — Cô quay đầu gọi với.
…
- Anh Trung. Rốt cuộc là chuyện gì? – Nhung bước vào nhà. Trông nó thật xanh xao.- Sáng mai, anh và em sẽ đi vào thành phố Hồ Chí Minh rồi sẽ đón chuyến bay đi Thụy Điển sớm nhất. – Anh Trung nghiêm nghị nói.
- Vào thành phố Hồ Chí Minh? Đi Thụy Điển?
- Phải! Anh em mình sẽ đi gặp Tuấn.
- Gặp anh Tuấn? Để làm gì cơ chứ? Anh đừng làm lớn mọi chuyện. Anh ý đi cũng đã đi bốn năm rồi. Anh và em đâu cần sang tận đó. Chuyện của em anh cứ để tự em giải quyết. Do em chứ đâu tại anh ý. Không đi đâu hết.
- Anh đâu nói đi để giải quyết chuyện em và Tuấn. Chuyện đó bây giờ có lẽ không quan trọng nữa rồi. – Anh Trung cúi cúi đầu xuống.
- Vậy…
…
- Có lẽ chỉ là cô tưởng tượng thôi. Cậu ấy không có biểu hiện gì cả. – Ông bác sỹ nói.- Không! Anh ấy đã nắm lấy tay tôi. Không phải tôi tưởng tượng. Đôi mắt sưng húp của Phương vẫn không ngừng khóc.
- Chúng tôi sẽ theo dõi thêm. – Nói rồi ông bác sỹ đi ra ngoài.
- Anh đã nói với mẹ là mai mình đi chưa?- Anh nói rồi. Anh cũng vừa từ cửa hàng về. Có thể anh và em đi lâu đấy. Em chuẩn bị mọi thứ đi là vừa. Tối nay nghỉ ngơi sớm. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Anh đi lo nốt chuyện ở cửa hàng. Phải nhờ Minh lo giùm thôi.
- Vâng… — Nó lững thững đi về phòng. Đến giờ nó mới dám khóc…
Như anh Trung đã sắp xếp, sáng hôm sau anh và nó lên máy bay vào thành phố Hồ Chí Minh. Vừa xuống máy bay, anh Trung đi tới phòng bán vé. Nửa tiếng sau có một chuyến bay đến Thụy Điển. Đến nơi, cả hai anh em đểu mệt lử vì cả một ngày gần như chỉ ngồi trên máy bay.
- Chúng ta tạm thời nghỉ ở khách sạn này. Mai hai anh em mình sẽ vào bệnh viện. – Anh Trung vừa nói vừa đặt đống hành lý xuống.- Nhưng em muốn vào bệnh viện… — Nó nói với cái giọng mệt phờ.
- Anh cũng muốn nhưng để mai đi. Giờ vào đấy, anh sợ em sẽ nằm viện cùng Tuấn luôn mất. – Anh Trung nói cái giọng nửa đùa nửa thật.
- Em… — Nó cũng mệt lử rồi. Chưa bao giờ nó ngồi máy bay mà lại còn ngồi cả ngày làm nó cũng chẳng còn sức đâu mà cãi nhau với anh nó chứ chưa nói đến việc “lết” đến bệnh viện với anh Tuấn. Nó kéo cái valy to uỵch vào phòng ngủ rồi ngồi phịch xuống giường. Nó đã lo lắng suốt từ đêm qua về việc anh Tuấn hiện giờ như thế nào, bệnh tình của anh liệu có tiến triển tốt hơn được không, liệu việc nó sang đây gặp anh có gây ảnh hưởng gì xấu cho anh không, liệu nó có thể giúp gì cho anh được không?… Nó lo lắng đủ thứ. Và giờ nó bị đau đầu. Nó lục vali tìm viên sủi giảm đau uống rồi nó đi tắm.
- Anh ra ngoài chút. Em nghỉ ngơi sớm đi. – Anh Trung nói rồi ra khỏi phòng.
Châm điếu thuốc, anh Trung lấy điện thoại ra gọi cho Phương.
- Anh sang đến nơi rồi. Giờ này muộn rồi. Mai anh sẽ vào viện thăm Tuấn.- Vâng. Anh cứ nghỉ ngơi chút đi. Mai, khi nào anh vào, anh gọi cho em, em sẽ đón anh.
- Ừm. Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Mai gặp.
- Chào anh.
Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc điếu thuốc trên tay anh Trung tàn. Mấy ngày này, anh có vẻ hút nhiều thuốc hơn. Anh lững thững bước đi trên con phố dài của Stockholm. Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Có vẻ như đêm nay tuyết sẽ rơi. Anh bỗng nở một nụ cười nhạt rồi cầm điện thoại. Anh tìm số điện thoại mang tên “Em”.
- Sao giờ anh lại thấy nhớ em chứ? Ngủ ngoan nhé! – Anh Trung không bấm gọi mà chỉ tự nói như thế.
Chỉ qua vài tòa nhà là đến biển. Anh bắt đầu thấy trời lạnh hơn. Anh chợt cảm thấy cô đơn. Biển thật rộng lớn và mạnh mẽ. Đó là lý do anh rất yêu biển. Nhưng biển đêm nay lại khiến anh thấy cô đơn. Cô đơn một cách thảm hại. Phải, biển rộng lớn và mạnh mẽ thật đấy nhưng ngay bây giờ, khi đứng trước sự rộng lớn và mạnh mẽ vô cùng ấy, anh cảm thấy mình thật quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Anh bỗng thấy nhớ cái dáng người nhỏ nhắn, yếu đuối của cô bạn gái. Cô ấy luôn nghĩ anh là chỗ dựa, là điểm tựa duy nhất.
Ly, người yêu anh Trung. Cô ấy từng là một cô nhóc nghịch ngợm, chơi bời, không bao giờ biết suy nghĩ và chẳng bao giờ lo lắng điều gì. Nhà cô ấy rất nghèo, cô chỉ có mẹ, cha cô thì chẳng thèm quan tâm đến hai mẹ con cô. Mẹ cô cố gắng làm lụng, cố gắng nuôi cô nhưng cô luôn than thân trách phận vì ông trời đã cho cô một gia đình khốn khổ như thế. Cô mặc cho mẹ mình vất vả, còn cô chỉ luôn chơi bời, trốn học đi theo bọn công tử, đi đến các quán bar, vũ trường. Chúng sắm sửa cho cô quần áo, giầy dép, tất tần tật. Chúng chiều chuộng cô đủ thứ. Cứ cho như thế là tốt, là đủ cô cứ đi theo chúng. Một lần, đi chơi với chúng về, chúng dụ cô vào nhà nghỉ. Ngà ngà say, cô chẳng còn biết gì để mà nói không với chúng. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn quanh cô cũng đủ hiểu tất cả. Mặc đồ, cô chạy ra khỏi căn phòng kinh tởm ấy. Vừa chạy cô vừa khóc. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình. Cô đã lo sợ rằng một ngày chuyện này có thể xảy ra nhưng cô không ngờ dù đã biết như vậy mà cô vẫn không tránh được và không ngờ nó đáng ghê tởm như thế. Không để ý đường phố, cô cứ chạy, muốn chạy đến tận cùng vũ trụ, nơi chỉ có mình cô, để cô thấy bớt ghê tởm với bản thân mình. Chạy đến ngã tư đường, cô cũng chẳng thèm nhìn, cứ băng qua. Một chiếc ôtô đang lao tới. Một cậu thanh niên chạy đến đẩy ngã cô đủ để tránh chiếc ôtô kia.
- Cô không sao chứ? – Cậu thanh niên kia hỏi cô.- Không cần anh quan tâm. – Cô trả lời lạnh lùng.
- Này cô! Cậu ấy đã cứu cô thì đừng có bất lịch sự như thế. – Một người con trai chạy tới và lên tiếng.
- Tôi đâu nhờ anh ta cứu tôi đâu.
- Thật uổng cho lòng tốt của cậu ấy đã liều mạng cứu cô. – Người con trai kia tiếp tục chỉ trích và đỡ cậu thanh niên kia dậy.
- Thôi! Kệ cô ta. Mình đi thôi. – Cậu thanh niên kia nói.
Hai người con trai kia quay mặt và đi tiếp. Còn cô, cô ngồi sững ở đó và tự hỏi mình:
- Mình đi đâu đây? – Nghĩ vậy và hai hàng nước mắt lại tiếp tục lăn dài.
…
- Mình đưa cậu vào viện kiểm tra.- Không cần đâu. Bị nhẹ thôi. Về nhà mình băng lại là ổn thôi.
- Cái con bé đó thật không đáng để cứu. Đáng lẽ mình nên nhìn thấy trước là cô ta cư xử như vậy.
- Cứu người là tốt thôi mà Minh. – Anh Trung cười xòa.
- Cậu thật là… Ước gì mình có thể điều khiển được trực giác của mình. – Anh Minh thở dài đỡ anh Trung đi tiếp.
…
Ly đứng dậy rồi lững thững bước tiếp… Đôi mắt nhòe nhoeè, cô chẳng nhìn rõ con đường mình đang đi. Và tất nhiên cô chẳng nhận ra con đường cô đang đi. Cách đó chừng 50m là hai chàng thanh niên kia.