[3.6] (1)
Có một thời gian, tôi thật sự cho rằng mình đã quên tất cả.
Khi đó, tôi vừa đến Bắc Kinh không lâu, cuộc sống thật sự có quy luật. Ban ngày đi học, buổi tối đi dạy thêm cho hai đứa học sinh trung học, cuối tuần, tôi cùng Tưởng Giảo đến nhà của cô ấy ở phía bắc đường Ngũ Hoàn (3.3), Gi*t thời gian bằng cách xem DVD. Không có ai nấu ăn, nên chúng tôi đến siêu thị mua một đống lớn thức ăn nhanh, ăn tràn ngập dạ dày đến không còn cảm giác mới thôi.
(3.3) Ngũ Hoàn: Một con đường nằm ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh
Tưởng Giảo bắt đầu không kiêng nể, hút thuốc trước mặt tôi, loại thuốc của nước ngoài này, tôi hút không quen, tôi vẫn thích hút loại thuốc Hồng Song Hỷ của mình, vừa rẻ vừa ngon. Chúng tôi trên cơ bản ngày này qua ngày khác, hút thuốc một thời gian dài, xem phim liên tục, đến rạng sáng ba bốn giờ thì đi ngủ, giữa trưa ngày hôm sau thì tỉnh dậy, lại tiếp tục hút thuốc, tiếp tục xem phim.
Tưởng Giảo thích xem phim Hàn Quốc, nhưng bởi vì tôi không thích, cô ấy cũng nhường nhịn để tôi xem mấy bộ phim hành động mạo hiểm, những phim này tôi không hề kén chọn, của Mỹ, của Hong Kong, của Đài Loan, hay của Đại Lục đều được. Tưởng Giảo nói: “Cuối tuần vừa rồi em đến tiệm băng đĩa mua rất nhiều phim, ông chủ nghĩ rằng em mua là để bán lại, sinh viên thường chỉ thuê thôi.”
“Vậy thuê đi,” Tôi đang ăn một bát mì ăn liền, nói, “Có thể tiết kiệm, tại sao không làm?”
Tưởng Giảo trừng mắt nhìn tôi một cái: “Em thật hết nói nổi anh rồi!”
Ôi, đứa con gái nhà giàu này, tùy cô ấy đi.
Tưởng Giảo nằm sấp trên vai tôi, nói: “Con gián, đi học nhàm chán quá, em muốn nghỉ học.”
“Vậy theo em cái gì là không chán?”
“Em muốn đi hát.”
Tôi bị dọa nhảy dựng: “Em lấy đâu ra suy nghĩ này vậy?”
“Có người gặp ba em, nói là hình tượng và giọng hát của em không tệ.”
“Là tiền của ba em không tệ!”
“Anh đừng có làm mất hứng!” Cô ấy đẩy tôi, nhảy đến trước mặt tôi, đặt tay lên eo, làm ra dáng nghệ sĩ, nói: “Nhìn em này, có giống dáng vẻ của ngôi sao không?”
“Có!” Tôi nói.
“Đợi khi nào em trở thành ngôi sao, anh làm người đại diện cho em nhé?”
“Không cần.”
“Được, không cần thì không làm, vậy anh làm ông chủ của em đi!” Tưởng Giảo lại nằm sấp trên vai tôi, nói: “Con gián, em nói cho anh biết, ở trường em có rất nhiều nam sinh theo đuổi em, một ngày có tới mười cái tin nhắn, em thấy phiền lắm.”
“Bảo bọn nó gửi tin nhắn cho anh đi, anh chịu phiền dùm em.”
“Ha ha ha.” Tưởng Giảo ngửa mặt lên trời cười to, “Anh thành thật khai báo, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi anh?”
“Không đếm hết.” Tôi nói.
“Ô ô ô, không cho phép anh thay lòng đổi dạ.”
“Không muốn nghĩ đến, không rảnh.”
“Vậy anh làm gì?”
“Nhanh chóng theo đuổi em,” Tôi nói.
“Đồ hư hỏng!” Cô ấy ngã vào lòng tôi. Chuyện kế tiếp dĩ nhiên là thuận lý thành chương, đến thời điểm quan trọng, Tưởng Giảo cầm một cái áo mưa, để ở giữa môi của tôi và môi của cô ấy, hờn dỗi nói: “Anh yêu, anh đã quên cái này.”
Tôi giật lấy cái áo mưa trong tay cô ấy, ném sang một bên.
“Không được, không được.” Cô ấy có chút sợ, kiên quyết không đồng ý.
Từ trên người của cô ấy, tôi lăn xuống, nằm trên sàn nhà, tôi cũng không biết chính mình đang bị gì nữa.
Một lát sau, Tưởng Giảo nhích lại gần, cô ấy nằm úp sấp lên người tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Được rồi, thiền lang (3.4), chỉ cần anh vui vẻ, em đồng ý.”
(3.4) Thiền lang: tạm dịch là con sói tham lam.
Tôi đẩy cô ấy ra, đứng dậy nói: “Đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, ăn mì nữa chắc bị nôn ૮ɦếƭ mất.”
Cô ấy ngồi trên sàn nhà, ngơ ngẩn một lúc lâu, sau đó nghe lời mặc quần áo vào, theo tôi đi ra ngoài.
Tối hôm đó, tôi và Tưởng Giảo đến một quán ăn nhỏ ở gần nhà của cô ấy ăn cơm, chúng tôi ăn thật sự rất nhiều, thật sự rất no, cũng thật sự thoải mái. Hai chúng tôi còn uống một chai bia, cụng ly tới lui, so với đôi tình nhân thân mật nhất thế giới này không có gì khác. Nhưng tôi biết chúng tôi không giống những người khác, đương nhiên vấn đề không phải ở Tưởng Giảo, mà là ở tôi.
“Con gián, anh là người xấu.” Tưởng Giảo nốc cạn ly bia, mặt có chút đỏ, nói với tôi: “Xem tối nay em làm sao thu phục anh đây.”
Nhưng trên thực tế, tối hôm đó rốt cuộc chúng tôi chẳng làm gì cả. Vấn đề vẫn là tại tôi, tôi làm sao cũng không được. Tưởng Giảo an ủi tôi nói: “Không sao cả, nghe nói không thể sai được.”
“Em nói lung tung cái gì thế!” Tôi quát lớn cô ấy.
“Hì hì, em biết anh đang mệt mỏi.” Cô ấy có lòng tốt, nói: “Nếu không chúng ta ngủ đi.”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là một tin nhắn mới. Tôi lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường của Tưởng Giảo lên xem, trên màn hình có một đoạn tin nhắn: Bắc Kinh có lạnh không? Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Không có tên người gửi.
Tưởng Giảo nghiêng đầu hỏi tôi: “Ai lại quan tâm anh như vậy?”
Tôi nghĩ một lúc, liền nói: “Không biết.”
“Là bạn gái mới phải không?”
“Nổi điên cái gì vậy, bạn gái của anh không phải là em sao?”
Tưởng Giảo từ trên giường nhảy xuống, chỉ tay vào mặt tôi, nói: “Trương Dạng, em muốn anh nói thật! Lúc trước anh thích Ba Lạp, chẳng phải cũng đã lừa gạt em hay sao, anh đừng tưởng cái gì em cũng không biết, trong lòng em rất hiểu, anh đang có cô gái khác, không còn yêu em nữa, em chỉ là không hiểu rõ, không yêu chính là không yêu, vì sao anh lại muốn lừa gạt em?”
“Đừng có làm loạn lên như thế!” Tôi nói, “Ngủ đi, được không?”
“Không, em muốn loạn, em sẽ loạn nữa, nếu anh không nói rõ ràng, em sẽ loạn ba ngày ba đêm! Anh nói mau, người đó rốt cuộc là ai?”
“Em mẹ nó có để yên hay không?”
“Không để yên!” Tưởng Giảo ném cái váy ngủ lên đầu của tôi, “Em biết con đó nhất định là con điếm, anh mẹ nó chỉ thích con điếm!”
Tôi giơ tay, mạnh mẽ dứt khoát tát cho cô ấy một bạt tay. Tôi không đánh nữ nhân, nhưng nữ nhân đang điên nhất định phải đánh. Đánh xong tôi đứng dậy mặc quần áo. Tưởng Giảo thấy tôi thật sự tức giận, liền nhảy xuống giường, chạy đến ôm lấy tôi, nói: “Quên đi, em không nói nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
[3.6] (2)
Ngủ thì ngủ.
Tôi nằm xuống liền ngủ.
Nhưng âm thanh báo tin nhắn lại cố tình vang lên, vẫn là cái số điện thoại lạ chưa có tên kia. Lần này là một câu hỏi: có một số việc, một số người, có phải anh thật sự muốn quên, liền nhất định sẽ quên?
Tưởng Giảo ngước mắt nhìn lên, kiên quyết không thèm xem điện thoại của tôi, dùng cái mặt có chút sưng xỉa nhìn tôi.
Tôi liền xóa tin nhắn đi.
Tôi biết, đó là Lý Nhị.
Cô ấy biết số điện thoại mới của tôi.
Tôi không trả lời lại, bởi vì tôi không biết phải nói gì. Thượng đế làm chứng, tôi thật sự rất muốn quên. Nhưng thượng đế khẳng định cũng biết, tôi không có cách nào quên được.
[3.7] (1)
Tháng mười hai đã đến, tôi bắt đầu thích ứng với thời tiết ở Bắc Kinh.
Lâu lâu tôi lên mạng, hộp thư luôn trống không. Chỉ có một lần, tôi nhận được thư của Lý Nhị, cô ấy vẫn ân cần thăm hỏi, tôi hồi âm, vẫn là cái câu kia, chúc cô ấy học tập thật tốt, ngày ngày đều cố gắng. Cũng lâu rồi cô ấy không có gửi thư cho tôi, chắc là lên cấp ba, thời gian online không còn nhiều
Thật không ngờ, tôi lại gặp được Hắc Nhân.
Ngày hôm ấy, tôi đến một văn phòng để tìm công việc, ở đó có một công ty internet cần tuyển người, tôi muốn đến thử vận may. Đó là một tòa cao ốc rất lớn, tôi vừa đến cổng dưới lầu thì nhìn thấy Hắc Nhân, hắn mặc bộ đồng phục của bảo vệ, đeo găng tay màu trắng, nhìn qua rất ra dáng nghiêm túc, đang chỉ huy người khác dừng xe. Tôi kéo mũ xuống mặt, lặng lẽ đi qua người hắn.
Công ty Internet quả thật rất khách khí, tiếp đãi tôi là một gã ria mép có vóc người thấp, anh ta khách sáo nói cho tôi biết, những người cần nhận vào ngày hôm qua đã quyết định hết rồi, bảo tôi lần sau nên nhanh chân nhanh tay một chút.
“Được lần sau tôi sẽ ngồi hỏa tiễn tới đây.” Tôi nói.
Ria mép cười tươi hớn hở nói tiếng tạm biệt với tôi, tôi đi thang máy xuống lầu, lúc ra khỏi cổng thì có người ngăn lại.
“Tiểu tử,” hắn nói, “Tao luôn ở Bắc Kinh đợi mày, quả nhiên mày đã mò đến.”
“Mày muốn gì?” Tôi nói, “Đánh nhau tất nhiên tao không bằng mày rồi.”
“Không đánh.” Hắc Nhân nói, “Chỉ có kẻ thô lỗ mới đánh nhau, tao muốn mời mày uống rượu, mày dám đi không?”
Tôi hỏi hắn: “Ai trả tiền?”
Hắn vênh váo ngút trời nói: “Đương nhiên là tao.”
“Bây giờ đi sao?” Tôi hỏi hắn.
“Đương nhiên không được, 6 giờ rưỡi tối tao mới hết giờ làm, đúng 10 giờ tối đến Tam Lý Đồn (3.5) gặp mặt.”
(3.5) Tam Lý Đồn: là một khu vực thuộc quận Triều Dương, Thành phố Bắc Kinh.
“Được.” Tôi vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó rời khỏi, hắn ở phía sau lưng tôi nói với theo: “Không gặp không về, nếu mày không dám tới, coi như mày sợ tao!”
Hừ, ai sợ ai còn chưa biết.
Đúng 10 giờ tối, tôi cũng vừa dạy xong hai buổi dạy kèm, liền chạy đến Tam Lý Đồn, thì đã thấy Hắc Nhân đứng đó đợi tôi, hắn đã thay bộ đồng phục đi làm, vẫn cái đầu bóng lưỡng, mặc áo khoác da màu đen, quần da màu đen, bao tay màu đen, mắt kính cũng màu đen nốt, khiến cho hắn giống như Batman ở trong phim Mỹ vậy.
“Tao không nghĩ là mày sẽ đến, trước giờ tao chưa bao giờ nói sai, mày quả thật là đứa đáng mặt đàn ông nhất trường Thiên Trung.”
Tôi lạnh lùng nói: “Tao không thích là kẻ mắc nợ người khác, nếu mày cảm thấy tao còn nợ mày cái gì, tốt nhất đêm nay tính toán cho xong luôn đi, chấm dứt mọi chuyện.”
“Mày chẳng nợ tao gì cả, người mày mắc nợ là cô ấy, nhưng mày vĩnh viễn sẽ không trả được cho cô ấy. Cho nên, tao muốn thay cô ấy đòi cái công đạo.”
“Được.” tôi nói, “Mày muốn trả như thế nào?”
“Mày uống hai mươi chai bia, không được ói ra, hoàn thành thì coi như chấm dứt.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Tôi nói.
“Đơn giản hay không đơn giản, mày uống xong đi rồi nói.”
“Vậy được rồi,” Tôi nói, “Đi đâu uống đây?”
“Mày đi theo tao.” Hắc Nhân nói.
Hắn đi ra phía trước mặt tôi, hiên ngang khí phách, dẫn tôi tới một cái quán bar, xoay người nói: “Mời.”
Tôi đi vào, quán bar này không lớn lắm, khách cũng không nhiều. Hắc Nhân ở phía sau tôi, hỏi: “Thế nào, nơi này mày cảm thấy quen lắm phải không?”
Tôi không cảm thấy như vậy.
“Mày không cảm thấy nơi này rất giống ‘Toán Liễu’ sao?
Tôi nghĩ đầu óc của hắn bị chạm mạch rồi.
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, Hắc Nhân rất nhanh mang đến hai mươi chai bia, hướng đến trước mặt tôi đặt xuống một chai. Ca sĩ trên sân khấu bắt đầu ca hát, là một nữ ca sĩ, tóc rất dài, tôi không nhìn rõ mặt của cô ta, cô ta đang hát: Em là hương thơm của anh, anh là người mẫu của em…
“Mày cũng chú ý nữa à? Mày nhìn em ca sĩ kia đi, em ấy cũng kẻ mắt màu lục.” Hắc Nhân vừa nói, vừa nâng ly lên, nói: “Uống đi, tao muốn nhìn mày uống!”
Hắn vẫn đeo cái găng tay mở nắp chai bia, thật là bất tiện, nhưng vẫn không muốn cởi nó ra.
“Tao uống ngay đây.” Tôi nói.
Kết quả đêm hôm đó tôi không có say, Hắc Nhân thì lại uống hết chỗ bia mà đáng lý ra tôi phải uống, hắn ngồi ở đó đảo mắt nói: “Trước đây có một khoảng thời gian tao hay đến đây, ở Bắc Kinh tao không có bạn bè, Trương Dạng, tao nói thật với mày, hôm nay nhìn thấy mày, tao thật sự rất vui, hóa ra tao không có hận mày đến như vậy.”
“Vậy sao mày không quay về ?”
Hắc Nhân cười, ở trước mắt tôi cởi ra găng tay, hai bàn tay của hắn, bên trái và bên phải, đều bị mất đi ngón út. Nhìn qua thấy rợn cả người.
“Là ai làm?” Tôi cố gắng giữ cho giọng nói có vẻ thật bình thường.
“Còn cần phải hỏi sao?” Hắc Nhân nói, “Bọn họ bảo tao vĩnh viễn đừng về nữa, nếu dám trở về, sẽ Gi*t ૮ɦếƭ tao.”
“Là cha của Tưởng Giảo sao?”
“Tao không biết.” Hắc Nhân nói, “Người tao đắc tội nhiều lắm, tao không dám khẳng định.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, giống như có thể ngừng hô hấp.
“Có thuốc lá không?” Hắc Nhân hỏi tôi.
Tôi lấy ra hộp thuốc Hồng Song Hỷ đưa cho hắn, thay hắn châm lửa. Môi và tay của hắn có chút run rẩy.
“Tao nhớ nhà.” Mắt của Hắc Nhân đã có chút đỏ lên, “Ở Bắc Kinh không có bạn bè, tao ngủ tạm ở tầng hầm, có tiền thì đi uống rượu, đôi khi ăn không đủ no, tao nhớ mẹ tao.”
“Vậy thì về đi.” Tôi nói, “Mày yên tâm, không ai dám làm gì mày đâu!”
“Cứ cho là vậy đi, nhưng mà, mày không biết tao thật sự sợ cái gì, tao không dám về, còn có nguyên nhân khác.”
“Tao muốn hỏi mày một vấn đề.”
“Mày hỏi đi.”
“Lúc em ấy ૮ɦếƭ, mày ở đâu? Em ấy có nói gì không?”
[3.7] (2)
“Không có.” Hắc Nhân lại cầm lên một chai bia, đưa lên miệng uống, “Cô ấy nói mấy lời cuối cùng cho một cô gái, mày nên đi hỏi đứa con gái đó.”
“Phải không?” Tôi nói, “Có phải cô gái đó tên là Lý Nhị?”
“Lý Nhị?” Hắc Nhân suy nghĩ một chút, liền nói: “Có lẽ là vậy, cô ấy kêu con bé đó là Tiểu Nhĩ Đóa, Tiểu Nhĩ Đóa…”
“Ừ.” Tôi nói.
“Kỳ thật tao ૮ɦếƭ hay sống cũng không phân biệt.” Hắc Nhân đã thật sự say, hắn bắt đầu nói năng lộn xộn, “Trương Dạng, tao không biết tại sao Ba Lạp lại thích mày, cô ấy trời sinh đã là người cao quý, không phải cùng tầng lớp với tao, tao không có được cô ấy, nhưng tao nguyện ý chăm sóc bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng đã không làm tốt, tao đã hại ૮ɦếƭ cô ấy, là tao đã đi trôm điện thoại của mày, là tao đã ăn nói bậy bạ, tao và mày đều có tội như nhau, chúng ta đều không thể tha thứ, tao hối hận lắm, rất hối hận!”
Hắn vừa nói xong, vừa dùng bàn tay còn có bốn ngón nắm lại thành quyền đấm xuống mặt bàn, một cái, một cái, lại một cái.
Nữ ca sĩ trên sân khấu vẫn không ngừng hát: Em là thiên sứ, anh là người mẫu, yêu thương, yêu thương, chúng ta kết thành đôi, hãy từ từ mà chọn lựa, em vui vẻ anh cũng tự nhiên, anh là người mẫu của em, em là hương thơm của anh, là hương thơm, hương thơm, hương thơm…
Hắc Nhân đã say như ૮ɦếƭ, hắn ՐêՈ Րỉ hát theo bài hát, hát sai cả nhịp điệu, ánh mắt cuồng dại.
Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Chiến hữu, mày không sao chứ?”
Hắn lẩm bẩm: “Không có việc gì, tao chỉ muốn ngủ thôi.”
Tôi quyết định thanh toán tiền, nên nhét váo túi của Hắc Nhân hai trăm đồng.
Sau đó, tôi rời khỏi quán bar, rời khỏi Tam Lý Đồn xa hoa trụy lạc.
[3.8] (1)
Năm mới rất nhanh đã đến, nơi nơi đầy tràn ngập không khí phấn khởi.
Có rất nhiều nữ sinh muốn mời tôi cùng đi chơi lễ noel, nhưng đều bị tôi nói một lời từ chối.
Có câu nói hình như là: Tâm như chỉ thủy ? (3.6)
(3.6) Tâm như chỉ thủy: nghĩa là là tâm hồn tĩnh lặng như nước.
Văn tự của Trung Quốc quả thật là bác đại tinh thâm, bạn không thể không thán phục.
Có một ngày, điện thoại của tôi bỗng nhiên không gọi được, Tưởng Giảo ăn mặc chỉnh tề đi vào trường của chúng tôi, từ trường của cô ấy chạy đến trường tôi, chắc phải qua đến nửa cái thành phố này. Cô ấy ăn mặc giống như một con 乃úp bê bằng vải, áo lông màu bạc, khăng quàng cổ, đeo bao tay, mang một đôi giày da thật phô trương, lưng đeo cái ba lô nhân vật hoạt hình nhồi bông, khiến cho ai cũng liếc mắt tò mò. Cô ấy thở ra khói, xoa xoa tay, dậm chân làm nũng với tôi: “Con gián ૮ɦếƭ tiệt, hôm nay anh định chạy đi đâu?”
Khi đó chúng tôi đang đứng ở ven đường, trời có cơn mưa nhỏ, cái loa phóng thanh ở trong sân trường vang lên chấn động: Ngôi nhà tốt nhất Trung Quốc, đẹp nhất…
“Điện thoại vừa mới gọi xong, anh tìm công việc mới.” Tôi lớn giọng nói với cô ấy, “Từ giờ trở đi, cuối tuần không rảnh!”
“Em tới đón anh, đi dự tiệc noel với em đi!” Cô ấy cũng hét lên với tôi, “Nếu anh không đi, em sẽ ૮ɦếƭ cho anh xem!”
Tôi kéo cô ấy đến một nơi tương đối khuất, gần sân thể, tiếng của loa phát thanh rốt cuộc cũng nhỏ đi. Tưởng Giảo rốt cuộc cũng đã kéo mái tóc của cô ấy thẳng trở lại, nhìn qua đẹp mắt hơn rất nhiều. Tôi sờ sờ lên đầu cô ấy nói: “Thật sự không được, anh phải lập tức đến nhà hàng Tây.”
“Anh đến nhà hàng Tây làm gì?” Cô ấy mở to hai mắt nhìn tôi.
“Đi xin việc.” Tôi nói, “Bọn họ cần tiếng Anh, ngoại hình khá, anh thấy thích hợp với mình.”
“Không được!” Tưởng Giảo nói, “Em muốn anh đi với em!”
“Anh cũng muốn lắm, nhưng mà hôm nay không được.”
“Em cho anh xem cái này.” Tưởng Giảo nói xong, lấy cái ba lô lòe loẹt ở trên lưng xuống, kéo ra một cái lỗ nhỏ, đưa cho tôi xem. Tôi nghi ngờ nhìn vào, vừa trông thấy liền bị dọa sốc nặng, nhanh chóng giúp cô ấy kéo cái ba lô lại: “Ở đâu ra vậy?”
“Ba em đến Bắc Kinh. Là ông ấy đưa.” Tưởng Giảo nói.
“Nhà giàu đúng là nhà giàu.” Tôi hừ hừ.
“Đừng vậy mà, chúng ta có nhiều tiền thế này, anh không cần vất vả làm việc như vậy.” Tưởng Giảo nói, “Ra ngoài chơi một chút cũng không được sao?”
“Đó là tiền của ba em.” Tôi cứng rắn nói.
“ Ba anh ba em phân biệt gì nữa chứ,” Tưởng Giảo mất hứng, lẩm bẩm nói, “Hơn nữa, tiền của ông ấy, đâu phải lần đầu tiên anh dùng đâu.”
“Anh sẽ trả lại.” Tôi nói.
“Em không có ý đó, em nói sai rồi, có được chưa?” Cô ấy lại quen cái thói này nữa.
“Được rồi.” Tôi vỗ vỗ vai của cô ấy, “Sao em lại ung dung như thế, mang theo một đống tiền, nên cẩn thận một chút.”
“Em đi xa như vậy đến đây,” Mắt cô ấy đã đỏ lên, “Vì muốn có thể gặp được anh, cùng anh vui vẻ thoải mái dự lễ noel, tại sao anh đối với em như vậy?”
“Con người của anh luôn là như vậy, em cũng không phải không biết.”
“Nếu thật sự như vậy.” Tưởng Giảo ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, nói ra từng chữ một: “Trương Dạng, chúng ta chia tay đi.”
“Được.” Tôi nói
Tưởng Giảo trầm mặc trong chốc lát, không có nổi điên lên giống như tôi tưởng tượng. Cô ấy đeo lại cái ba lô lòe loẹt, đứng trên đám cỏ màu lục, im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô ấy không nhìn tôi nữa, liền xoay người rời khỏi.
Một khắc đó, tôi có một chút muốn chạy đến giữ cô ấy lại, nhưng tôi đã khống chế được chính mình.
Tôi biết tôi nợ cô ấy, tôi sẽ vẫn có cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc.
Tôi muốn đi đến cái nhà hàng Tây cao cấp kia, được tiền công một buổi tối bằng với người khác dạy kèm một tuần. Những người đến đó đều là tầng lớp thượng lưu, tôi thích giao tiếp với những người này, tuy rằng tôi chỉ là một người ở nông thôn, nhưng tôi cảm giác có thể hiểu được họ. Vì thời gian phục vụ người khác ăn cơm cũng là thời gian tôi ăn cơm, nên chắc chắn là rất đói, tôi định đi đến căn tin của trường ăn một chút gì, sau đó mới đi làm.
Khi tôi đi đến căn tin ăn xong một bát mì, thì phát hiện trên sân thể dục tụ tập rất nhiều người. Bọn họ đều hô hào, lầu bên kia khu nghiên cứu sinh, có người muốn tự sát!
Dãy lầu nghiên cứu sinh nằm bên trái của sân thể dục rất lớn, là một dãy nhà bốn tầng lầu, mái có thể đi lên, trước kia có một lần, ở đây cũng có xảy ra một vụ tự sát, nhân vật chính là một nam sinh có bệnh trầm cảm uất ức, nhưng cuối cùng hắn không tự sát được, nghe nói được cảnh sát đưa xuống. Tôi còn nhớ rõ ngày đó, Tưởng Giảo cũng đúng lúc đang ở trường của tôi, chúng tôi đi ngang qua đó, cô ấy muốn xem náo nhiệt, bị tôi kéo đi chỗ khác.
Sau đó, cô ấy mắng tôi là không có nhân tính. Cô ấy nói: “Người ta không muốn sống nữa, anh còn không chịu quan tâm một chút?”
“Tự mình yêu bản thân còn hay hơn.” Tôi nói.
“Nếu có một ngày, người đứng trên đó là em thì sao?” Cô ấy hỏi tôi.
“Anh sẽ ở dưới đấy đỡ em.” Tôi nói.
“Nếu anh đỡ không được thì sao?”
“Anh sẽ buồn vì em 3 phút.”
Sau đó, tôi bị cô mắng là không có tính người.
Không thể tưởng tượng được, mới có hai tháng ngắn ngủi, trò khôi hài này tại tái diễn. Tôi đi xuyên qua sân thể dục, chạy về hướng dãy lầu nghiên cứu sinh, thì nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người chạy qua bên đó, có người còn la lên: “Gái đẹp đang thả tiền, nhanh đi nhặt đi, không thì phí mất cơ hội!”
Tâm trạng của tôi có chút run sợ.
Run sợ xong rồi, tôi cũng xoay người chạy về hướng dãy lầu nghiên cứu sinh.
Người đứng ở trên mái nhà kia, quả nhiên là Tưởng Giảo. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khăng quàng cổ của cô ấy, là màu đỏ, giống như một lá cờ đang cắm cao thật cao lên mái nhà tung bay. Một tay của cô ấy cầm cái ba lô, tay kia thò vào ba lô lấy một nắm tiền, rải xuống dưới lầu, có người giựt tiền, có người thét chói tai, có người duy trì trật tự, hoàn cảnh thật là hỗn loạn.
[3.8] (2)
Tôi lướt qua đám người đó, chạy nhanh lên lầu.
Trên mái nhà đã có người, nhưng bọn họ sợ kích động Tưởng Giảo, không ai dám đến gần.
“Tưởng Giảo!” Tôi đẩy bọn họ tránh ra, “Em lại đây!”
Tưởng Giảo quay lại liếc nhìn tôi một cái, cô ấy không để ý đến tôi, mà hướng xuống lầu hưng phấn cao giọng quát to: Năm mới vui vẻ nha! Tiện tay lại ném một chút tiền xuống lầu!
Tiếng thét chói tai bao phủ toàn trường học!
Tôi hướng về cô ấy đi tới.
Cô ấy cảnh giác xoay người lại, lớn tiếng nói: “Anh mà còn bước qua đây, em sẽ nhảy xuống dưới.”
“Anh sẽ cùng em rải tiền.” Tôi cũng không dừng lại bước chân của mình, nói, “Đúng lúc anh cũng muốn rải tiền.”
“Em nói là không cần anh qua đây!” Cô ấy lớn tiếng kêu lên, một chân đã lui ra gần đến bên ngoài, thân thể đứng không vững, cực kỳ nguy hiểm.
Dưới lầu, có người bắt đầu đồng loạt kêu lên: “Đừng nhảy, đừng nhảy, đừng nhảy!”
“Em yêu.” Tôi hướng về phía cô ấy vươn hai cánh tay ra, dịu dàng nói: “Em lại đây, chúng ta cùng nhau dự lễ noel.”
Trong mắt của cô ấy bỗng nhiên trào ra rất nhiều nước mắt: “Anh gạt em, anh đã sớm không còn yêu em nữa.”
“Anh không gạt em.” Tôi nói, “Vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi, ai ngờ em lại tưởng thật, không phải anh đã không đi sao, không phải anh đang ở đây sao?”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Anh gạt em, anh gạt em…” Cô ấy càng không ngừng lắc đầu, cảm xúc thật sự kích động, vẫn là không tin lời nói của tôi.
“Anh không gạt em, Anh yêu em, em yêu, em đừng làm chuyện dại dột, có được không?” Tôi biết biện pháp duy nhất lúc này chính là dỗ dành cô ấy, làm cho cô ấy bình tĩnh lại.
“Có phải thật không?”
“Em có tin không, nếu em nhảy một chân xuống dưới, anh liền sẽ nhảy theo em.”
“Có phải là thật không?” Giọng nói của cô ấy đã có chút dịu lại.
“Đừng ném tiền nữa.” Tôi đi lại gần từng bước, nói: “Nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể xem bao nhiêu DVD. Hơn nữa, từ lầu 4 mà nhảy xuống, có khi không ૮ɦếƭ, mà bị gãy tay gãy chân, về sau em làm thế nào trở thành ngôi sao ca nhạc.”
“Ôi…” Cô ấy dùng tay áo lau đi nước mắt.
Thừa dịp ống tay áo của cô ấy che đi ánh mắt, tôi tiến nhanh từng bước, kéo mạnh cô ấy vào chỗ an toàn. Cô ấy dùng sức ôm lấy tôi, dùng răng cắn vào lỗ tai của tôi, tai bên trái của tôi bị cô ấy cắn đau đớn nhức nhối. Sau đó tôi nghe cô ấy nói: “Thiền lang, anh nhớ cho kỹ, nếu anh dám gạt em, nếu em không tự tìm cái ૮ɦếƭ, thì cũng khiến cho anh ૮ɦếƭ thật khó coi!”
Tôi không nghe rõ tiếng nói của cô ấy, cảm giác như lỗ tai của tôi đã rớt ra, không còn thuộc về tôi nữa. Bỗng nhiên tôi nhớ đến bàn tay xấu xí không còn ngón út của Hắc Nhân, tôi ôm lấy Tưởng Giảo, một nỗi sợ hãi không nói nên lời dâng lên trong lòng.
Rất nhiều ngày sau, Tưởng Giảo hút điếu thuốc Hồng Sông Hỷ của tôi, nói: “Kỳ thật, ngày đó căn bản em không muốn ૮ɦếƭ, chỉ là muốn thử xem phản ứng của anh ra sao thôi, nếu anh không đến, em rải hết tiền thì sẽ đi khỏi đó.”
Đây là người yêu của tôi Tưởng Giảo, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình thừa sức đối phó với cô ấy, nhưng rất nhiều lần, có một loại ảo giác, là loại xinh đẹp đến rợn người.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng (3.7). Thế giới này, ai dám nói ai là chúa cứu thế đâu?
(3.7) Người này cao tay có người khác cao tay hơn, tương tự “Vỏ quýt giày có móng tay nhọn” hay “Núi này cao có núi khác cao hơn.”
Sớm đi tắm rửa mà ngủ thôi.