[2.12] (1)
Đến kỳ nghỉ đông, tôi lại bị bệnh.
Bệnh khá nặng, lại còn phát sốt, nôn mửa, toàn thân không chút sức lực, chuyện này khiến cho việc tôi đến bệnh viện phẫu thuật cứ hẹn tới hẹn lui.
Trương Dạng sau khi từ Thượng Hải trở về nghỉ hai ngày, liền quay lại trường học, cấp ba phải hối hả học cho sự nghiệp tương lai, nên anh không có thời gian bận tâm đến tôi. Có một ngày, khi tôi đang còn mệt mỏi nằm trên giường bệnh, thì bỗng nhiên có người gõ cửa, bà nội lại không có ở nhà, tôi tưởng có người đến thu tiền điện hoặc tiền nước, nên cũng để mặc kệ, làm như không nghe thấy gì.
Khoảng 15 phút sau, tôi nhận được điện thoại của biểu ca, hỏi tôi: “Đang ở đâu đấy?”
“Em bị bệnh, nằm ở nhà như gà ấp trứng đây.” Tôi nói.
“Bệnh gì? Bệnh tương tư à?”
“Chắc đúng rồi.”
“Vậy anh lập tức đến thăm em,”
“Đại ca, anh không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
“Là như vậy đấy ngốc ạ, thế nhé lát gặp.”
Anh ấy cúp điện thoại, tôi nghĩ anh ấy nói đùa, anh ấy là một người luôn luôn không đứng đắn, những lời nói với tôi, đến bây giờ tôi cũng không để ở trong lòng. Nhưng quả thật chỉ chốc lát sau, có người đến gõ cửa, tôi nhìn ra cửa sổ liền nhìn thấy chiếc xe hơi việt dã dơ bẩn của anh ấy, tôi chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, tôi ngây ngẩn cả người.
Biểu ca vẫn ngồi ở trong xe, không hề xuống, sau khi anh ấy cho xe dừng lại một chút liền khởi động rời khỏi. Ở cửa, là một phụ nữ xinh đẹp mang theo một cái va li lớn. Lúc bà ấy gọi tôi, tôi thiếu chút nữa không nhận ra bà. Người phụ nữ này thật sự không có già đi chút nào, thậm chí so với trong trí nhớ của tôi, bà còn có vẻ trẻ hơn vài tuổi, vô cùng tao nhã.
“Mẹ đã đến một lần, gõ cửa, con không ra mở, mẹ còn tưởng rằng con không có ở nhà.”
“Tôi đang ngủ.” Tôi nói.
“Sao thế? Không chào đón mẹ vào nhà à?”
“Mẹ nói gì vậy,” Tôi nép người tránh qua một bên, “Đây là nhà của mẹ, tôi không thể không hoan nghênh chào đón.”
Mẹ mỉm cười, mang theo hành lý đi vào, nhìn khắp bốn phía, nói: “Nơi này cái gì cũng không thay đổi, chỉ có con Ba Lạp, con đã lớn rồi, ngày càng xinh đẹp.”
“Mẹ thật là khách sáo.” Tôi châm chọc nói
“Mẹ đặc biệt về đây đón con. Mẹ và ba con ở bên kia đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa lắm rồi, trường học cho con cũng đã tìm được, đúng rồi, hiện tại tiếng anh của con thế nào?”
“Tôi nói thử một câu nhé.” Tôi ngã người lên cái sô pha ở phòng khách, vỗ vỗ vào tay vịn của sô pha, dùng giọng thánh thót ở cổ họng phun ra mấy chữa, “Fuck you!”
Không biết có phải do tôi phát âm không được tốt, hay là mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhìn dáng vẻ của mẹ, không có một chút tức giận.
Lúc này, cửa lại bị người nào đó đẩy ra. Bà nội đang cầm trong tay cái chìa khóa, miệng thì liên tục mắng: “Cửa mở ra làm gì thế này, để trộm vào nhà hay sao?”
Lúc đang giương mắt mắng chửi, bà liền nhìn thấy mẹ.
Bà nội đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên lấy ra một cái chổi đằng sau cánh cửa, chỉa thẳng vào người mẹ tôi, nói: “Mày cút đi cho tao, cút xéo, mày đã nói không trở về, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao!”
Mẹ ôn hòa nói: “Mẹ đừng nóng giận, con đến đón Ba Lạp.”
“Tôi không đi đâu hết!” Tôi từ trên sô pha nhanh chóng đứng dậy, đi thật nhanh về phòng mình, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Ba Lạp” Mẹ đi đến bên cạnh cửa bắt đầu gõ, “Con mở cửa ra, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Sau đó lại đến tiếng the thé của bà nội: “Mày có đi hay không, mày mà không đi tao gọi cảnh sát đến!”
Tôi mạnh tay mở cửa ra: “Đủ rồi, bà dọa như vậy không thấy mất mặt à, tìm cảnh sát làm gì, có bản lĩnh thì đem cả đội phi hổ, cùng với đặc công liên bang tất cả gọi tới đây, làm cho cả nhà được trực tiếp hiện trường, thật là cố chấp !”
Bà nội nghe được mấy câu của tôi liền lập tức bị nghẹn họng, không nói nên lời, đỏ mặt tía tai. Mẹ vươn tay ra lôi kéo tôi, nói: “Ba Lạp, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
“Tôi không đi!” Tôi đẩy mẹ ra. Mẹ tiến lên từng bước, lại nắm chặt tôi ở trong lòng bàn tay, lại sờ lên trán, kinh ngạc nói: “Con bị sốt sao?”
Tôi quay mặt đi chỗ khác.
Bà nội ở một bên nói vào: “Thần kinh bị làm cho nhão nhoẹt ra!”
“Nó thật sự đang bị sốt! Sao nó bị sốt mà mẹ cũng không biết vậy!” Mẹ tôi vừa quát lớn với bà nội, vừa lớn tiếng nói với tôi, “Đi mau, mẹ đưa con tới bệnh viện.”
“Xin mẹ đấy, đừng làm phiền tôi nữa!”Tôi đẩy mẹ ra, sau đó liêu xiêu ngã nhào xuống sàn nhà gần sát bên cái giường, tôi đã nghĩ mình phát sốt nặng thêm, hơn nữa đặc biệt lợi hại, tôi chẳng muốn đi đâu, một khắc khi ngã xuống gần cái giường, tôi đã nghĩ mình được ngủ một giấc, ngủ càng sâu càng tốt, cũng không sợ mãi mãi không tỉnh lại.
Đến khi tôi tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Bốn phía đều là màu trắng, vách tường màu trắng, tấm nệm màu trắng, một y tá cũng mặc đồ màu trắng đang chườm khăn cho tôi.
Mẹ tôi ngồi ở bên cạnh, thần sắc đông cứng lại.
Tôi liền quay đầu sang hướng khác.
“Ba Lạp,” Mẹ lấy tay chuyển mặt của tôi quay lại, tôi nhìn thấy đôi mắt của mẹ, đôi mắt ấy vừa to vừa trong suốt, một chút cũng không giống phụ nữ trung niên, tôi thất thần nghĩ, không biết đến lúc tôi bằng tuổi mẹ, có phải cũng xinh đẹp như vậy? Tôi lại khổ sở suy nghĩ, đương nhiên tôi không thể sống đến tuổi của mẹ.
Sống thật sự rất mệt mỏi, tôi sẽ không sống lâu được.
Mẹ nhìn tôi, nước mắt chảy xuống, nước mắt làm ướt cả cái chăn màu trắng của tôi. Tôi nghe được mẹ nói với giọng yếu ớt: “Mẹ biết con rất khổ sở, mẹ không trách con làm chuyện sai trái. Bỏ đứa nhỏ đi, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn không cần trở về nữa.”
Nói xong, mẹ cúi người ôm tôi vào lòng. Tôi biết, mẹ không muốn cho người khác nhìn thấy mình đang rơi lệ.
Tôi cạn kiệt sức lực khống chế nội tâm đang đất bằng dậy sóng, mặt vẫn không một chút thay đổi.
[2.12] (2)
Tôi nằm ở bệnh viện ba ngày, bọn họ nói, chờ đến khi sức khỏe tôi thật tốt, sẽ tiến hành phẫu thuật phá thai. Hoàng hôn ngày thứ ba, thừa dịp mẹ đi siêu thị, tôi lén lút trốn ra khỏi bệnh viện, đồ ăn ở bệnh viện quả thật rất khó nuốt, giống như còn có vị thuốc ở trong đó. Tôi vừa ra khỏi bệnh viện là chạy thẳng đến tiệm mì gần Thiên Trung, đẩy cửa ra, giống như một kẻ ở tù mười năm chưa bao giờ được ăn no, tôi nói với bà chủ tiệm: “Cho hai bát mì sợi!”
“Hai bát?” Mấy đứa bồi bàn trong tiệm ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hai bát!” Tôi lớn tiếng lặp lại.
Tôi đến chỗ quen thuộc ngồi xuống, bên trái là bàn của hai nữ sinh Thiên Trung đang rất là huyên náo, bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm, thanh âm sang sảng chói tai lại còn muốn ra vẻ thần bí, làm cho tôi cực kỳ không thoải mái. Tôi đang muốn quát lớn bọn họ câm miệng thì lại nghe bọn họ phun ra cái tên quen thuộc, khiến tôi nhịn không được biến thành thật sự lắng nghe bọn họ nói chuyện:
“Nghe nói Hứa Dặc lần này bị đánh không nhẹ, gần đây cậu ấy thật không ra sao, luôn bị người ta đánh.”
“Đang tình cảm dạt dào như thế, sao có thể khống chế được chứ. Có ai khiến cậu ấy đi ςướק người yêu của kẻ khác đâu!”
“Nhưng mà nói thật, bạn nữ kia nhìn dáng vẻ ngoan hiền, không ngờ là cái loại đó nha.”
“Cậu nói Lý Nhị à, cậu ấy học cùng cấp hai với mình, mình biết cậu ấy, bình thường cậu ấy làm chuyện gì cũng không ai giận được, kỳ thật cái kia là ghê gớm nhất rồi. Lần này đúng là rất thảm, bị gọi vào phòng hiệu trưởng, mình xem về sau cậu ấy gặp người ta như thế nào!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nữ sinh mà ngoan hiền thật sự là đáng sợ nhất, ha ha ha…”
…
Tôi đẩy cái bàn ăn, đứng dậy, đi đến trước bàn hai nữ sinh kia, lạnh lùng hỏi: “Các cậu đang nói ai vậy?”
Hai nữ sinh ngẩng đầu thì nhìn thấy tôi, dường như nhận ra được tôi là ai, vẻ mặt kinh hãi thấy rõ.
Tôi chỉ tay vào bọn họ: “Tôi cảnh cáo các cậu, còn dám nói Lý Nhị một câu bậy bạ nữa, tôi sẽ khiến cho các cậu về sau không dám bước ra khỏi nhà, các cậu có tin hay không?”
Hai nữ sinh mình nhìn cậu, cậu nhìn mình, hoang mang sợ hãi, không dám phát ra tiếng thở, một câu cũng không dám nói, cầm lấy túi xách, chạy như bay ra ngoài.
Sau đó tôi vô tư ăn mì, quyết định sẽ đi Thiên Trung gặp Tiểu Nhĩ Đóa.
Lúc tôi chạy đến dãy phòng của giáo viên thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa đi ra, tôi nhìn qua dáng vẻ của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy đang rất ủy khuất, mẹ của cô ấy đi phía sau lưng, tôi gọi cô ấy, một nam sinh đi bên cạnh dáng vẻ hung hăng chạy ra cản trở muốn tôi tránh đường cho bọn họ đi, tôi đến gặp Tiểu Nhĩ Đóa, chỉ là muốn xác định cô ấy không có việc gì, nên liền sau đó rời khỏi.
Tôi biết, ở trong mắt của nhiều người, tôi không xứng làm bạn với cô ấy. Tôi biết tôi đã đi rất nhiều nơi, đều không được hoan nghênh, tôi cũng không muốn Tiểu Nhĩ Đóa có thêm phiền toái, nhưng có ông trời làm chứng, tôi nguyện ý vì cô ấy gánh vác tất cả những thứ tôi có khả năng gánh vác. Bởi vì tôi biết, càng có thể khẳng định rằng, phiền muộn của cô ấy chắc chắn có liên quan đến tôi.
“Em ấy không có việc gì, cô tránh xa em ấy ra, em ấy sẽ chẳng có việc gì!” Nam sinh kia hướng về phía tôi quát lớn tiếng.
Ừ, có trời đất chứng giám. Tôi cũng không giận hắn.
Lúc đó tôi đã nghĩ, có một nam sinh như vậy che chở cho Tiểu Nhĩ Đóa, thật sự rất tốt. Nhưng tôi không ngờ Tiểu Nhĩ Đóa lại tức giận, cô ấy đỏ mặt lớn tiếng nói: “Vưu Tha, không cho anh nói với Ba Lạp như vậy, Ba Lạp là bạn của em! Cậu ấy là bạn tốt của em, không cho phép anh nói với cậu ấy như vậy, tuyệt đối không cho phép!”
Trong một khắc đó, thế giới hoàn toàn im lặng.
Mấy ngày qua, tất cả mệt mỏi trên người đều tan biến, trời hoàng hôn bắt đầu rơi lác đác những bông tuyết lấp lánh kỳ diệu. Tôi giống như một nhân vật đang ở trong một trò chơi trên internet, bỗng nhiên có pháp thuật thần kỳ giúp hồi sinh, trong nháy mắt tôi tràn đầy sinh lực, vui mừng khôn xiết. Tôi nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang đỏ lên lại vô cùng dũng cảm của Tiểu Nhĩ Đóa, nhìn đến Vưu Tha tức giận, nhìn hai phụ huynh đứng phía sau bọn họ kinh ngạc, thật sự nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Bạn tốt.
Tôi nho nhã tưởng tượng: Trên thế giới này, có lẽ sẽ không tìm được lời nào ấm áp hơn lời nói này của cô ấy.
[2.13] (1)
Trên đường trở lại bệnh viện, tôi bị hai đứa tiểu đệ thối của Hắc Nhân ngăn lại. Bọn chúng lớn tiếng nói với tôi: “Ba Lạp tỷ, Hắc ca tìm chị.”
“Bảo hắn tự đến đi.” Tôi nói, “Tôi muốn về bệnh viện nằm dưỡng bệnh.”
“Hắc ca nói, có một số chuyện muốn nói với chị, đảm bảo chị sẽ có hứng thú.”
Tôi vỗ vào đầu của bọn chúng, cười hì hì nói: “Thật xin lỗi, Ba Lạp tỷ tỷ hiện tại chẳng có chuyện gì hứng thú cả.”
Hai tên tiểu đệ trao đổi ánh mắt với nhau, một đứa lấy từ túi quần ra một tấm ảnh chụp, ảnh có chút mờ nhạt, nhưng vừa nhìn qua rất dễ dàng nhận ra là ai.
“Hắc ca nói, anh ấy có rất nhiều tấm ảnh như vậy, nếu chị đồng ý, anh ấy có thể tặng hết cho chị.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Đang ở nhà của dượng.”
À thì ra, căn phòng đó còn chưa bị bán đi.
Tôi xoay người, sải bước về phía trước, hai đứa tiểu đệ kia đi theo phía sau tôi từ đằng xa, tôi quay đầu lại, hướng bọ họ lớn tiếng nói: “Về nhà uống sữa đi, chị của các cậu còn biết đường đi!” Hai đứa kia không bỏ đi, vẫn đi theo tôi từ đằng xa, đi cùng thì phải đi rồi, nếu không phải là đại tỷ, bọn nó cũng chẳng thèm đi theo.
Cửa không khóa, đèn cũng không mở, tôi bước vào, Hắc Nhân đang ngồi ở trong bóng tối, tôi không nhìn thấy rõ mặt của hắn. Tuyết rơi ngày càng dày, bông tuyết ở bên ngoài cái cửa sổ cũ nát, rơi vào trong phòng, bên ngoài và bên trong phòng luôn là cùng một nhiệt độ. Nhưng Hắc Nhân chỉ mặc một cái áo khoác mỏng. Một cái áo khoác đen tuyền, trên иgự¢ của hắn đeo một cái nanh vuốt, trên đó khắc chữ: Buồn.
Tôi hỏi: “Anh mặc bộ đồ giống như hát tuồng thế này ở đâu ra vậy?”
“Đi ςướק.” Hắn nói, “Của một sinh viên.”
“Người ta không tố cáo anh à?”
“Tố cái gì, anh có mời hắn uống rượu.”
Tôi đem tấm ảnh ở trong người ném ra trước mặt hắn: “Anh không biết anh thật sự rất nhàm chán sao?”
“Anh muốn tốt cho em thôi.”
Tôi phóng tới trước lấy một cái ghế liền quật mạnh vào mặt hắn: “Tôi cảnh cáo anh, anh ấy sắp thi đại học, nếu anh làm gì anh ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”
Hắc Nhân không tránh đi, băng ghế quật trúng trán của hắn, một vết thương khá sâu, máu chảy xuống mặt của hắn.
Hắn chẳng thèm để ý, dùng tay áo khoác lau máu đi. Khịt khịt mũi nói: “૮ɦếƭ tiệt, em vì một đứa hạ lưu như vậy, đáng sao?”
“Anh thử nói lại một lần nữa xem?”
Hắc Nhân nhảy dựng lên: “Anh nói nữa đấy, nói nữa đấy, đồ hạ lưu, hạ lưu, rồi sao!” Hắn vừa mắng chửi, vừa vọt đến cái bàn quăng một mớ ảnh chụp lên đó, sau đó chạy đến bức tường mở đèn lên, “Em mở to mắt nhìn xem học sinh ưu tú của em, anh khinh, em mẹ nó muốn chinh phục, chinh phục cái mẹ gì, em nhìn kẻ chinh phục em rốt cuộc là thật lòng hay dối trá!”
Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, trong phòng lạnh buốt khiến cho tôi có cảm giác chính mình bị thu nhỏ lại đến không còn tồn tại. Ánh đèn làm cho đôi mắt của tôi đau đớn, tôi ngồi sụp trên sàn nhà, nhặt lên xem từng tấm ảnh chụp: Đều là Trương Dạng, Trương Dạng và nữ sinh đã từng gặp qua, bọn họ ở bên nhau, nhà ăn ấm áp, bọn họ cùng hai người lớn ăn cơm, trời tuyết mịt mù, Trương Dạng ôm cô ta bước đi, ở trường học, Trương Dạng thay cô ta mang túi sách cồng kềnh, chờ đợi ở cửa căng tin…
Hẳn là ảnh mới chụp gần đây.
Hắc Nhân nói: “Con nhỏ này em chắc chắn không biết, nó họ Tưởng, gọi là Tưởng Giảo, ba nó tên là Tưởng Đại Ninh. Có lẽ em chưa nghe qua, nhưng anh nghĩ, tập đoàn ‘Gia Ninh’ nổi tiếng chắc em cũng không lạ gì. Tất cả các công trình kiến trúc đẹp nhất, hoàn mỹ nhất thành phố này, đều có liên quan đến ông ta.”
Tôi không nói tiếng nào.
Hắc Nhân tiếp tục nói: “Trương Dạng là cái đồ rác rưởi, hắn lợi dụng em đối phó với kẻ thù của hắn là Hứa Dặc, Tưởng Giảo thời cấp hai từng là bạn gái của Hứa Dặc, hắn sợ mất con nhỏ đó. Nhà của Trương Dạng nghèo như hủi, bọn họ ba người ở trong một căn phòng rách nát nhất thành phố này, nếu em không tin, anh có thể dẫn em đi xem, cách đây có 5 phút đi bộ. Tất cả những gì hắn có, đều do nhà con nhỏ đó cung cấp, bao gồm quần áo mới, di động mới, hắn không thể bỏ con nhỏ đó được, ngay cả tiền học phí, hắn cũng phải dựa vào nhà con nhỏ đó, bọn nó sớm đã có kế hoạch, cùng nhau đến Thượng Hải học đại học, sau đó sẽ xuất ngoại…”
“Im miệng!” Tôi nói, “Tôi sẽ không tin anh, anh nói bậy!”
“Anh yêu em, Ba Lạp, chỉ có anh là thật lòng với em.” Hắc Nhân bước đến ôm tôi, nói: “Chỉ cần em đi theo anh, anh cam đoan cả đời này chỉ có em thôi!”
Vết máu trên trán hắn đã gần khô, miệng vết thương xấu xí khiến tôi ghê tởm. Tôi chán ghét đẩy hắn ra, tôi sẽ không tin hắn, tôi vĩnh viễn nhớ rõ lời nói của Trương Dạng, anh sẽ đưa tôi đi Bắc Kinh, anh sẽ cùng tôi và con nắm tay nhau tản bộ trên đường phố Paris. Điều đó không thể là giả được, tuyệt đối không thể!
“Anh biết em còn chưa từ bỏ ý định.” Hắc Nhân liền mở điện thoại của hắn ra, cũng là điện thoại mới, samsung. Hắn nói, “Mấy đứa đệ tử đã đi trộm điện thoại của hắn, anh nghĩ nên cho em xem một cái rất thú vị.”
Hắn nói xong, mở điện thoại giơ ra trước mặt tôi.
Đầu tiên tôi nhìn thấy là hình ảnh tôi và Trương Dạng đang hôn nhau, ở con đường nhỏ phía sau tiệm mì, cảnh tượng mơ hồ. Tôi nhìn đến di động… thì kết thúc.
Sau đó là Trương Dạng và một người đang đi ở trên đường, bỗng nhiên quay đầu nhăn mặt, cô gái cười hì hì.
Trương Dạng ôm sát cô gái, hai người cùng nhau nhìn điện thoại nhăn mặt. Cô gái cười rất ngọt ngào.
…
Cuối cùng là một cái: Trương Dạng tựa vào ghế sô pha mềm mại, miễn cưỡng nói: “Ba Lạp, con điếm.”
Chung quanh là một trận cười vang. Trương Dạng cũng cười, là mỉm cười, anh cười xong, đứng dậy, vươn bàn tay ra che màn hình.
[2.13] (2)
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
…
Anh mỉm cười nói: Ba Lạp, con điếm.
Người yêu thương nhất của tôi, mỉm cười nói tôi là con điếm.
Hắc Nhân bỏ di động qua một bên, bò đến ôm lấy tôi, môi nói ở bên tai tôi bồi hồi: “Ba Lạp, anh yêu em, em phải tin anh, chỉ có anh là thật lòng yêu em, rất yêu em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, có được không?”
Tôi dùng sức đẩy hắn ra, nghiêng ngả lảo đảo đi khỏi cửa, khiến cho chính mình bị phủ đầy cơn mưa băng tuyết lạnh giá.
[2.14]
Tôi quyết định ra đi.
Tuy rằng thật sự không có chỗ để đi nhưng vẫn muốn đi.
Tôi chỉ muốn chào từ biệt một người, đáng tiếc tôi không có số điện thoại của cô ấy.
Tôi sắp xếp một chút hành lý, đi đến phía trước quán bar “Toán Liễu”, tôi muốn mượn biểu ca một ít tiền. Anh ấy đứng ở cửa quán bar, hút một điếu xì gà thật to, muốn biết vì sao tôi tìm anh ấy.
Tôi cũng không nói gì, chỉ nói muốn mượn tiền. Nhưng anh ấy nói: “Ba Lạp, em tới thật đúng lúc, anh muốn đưa em đến bệnh viện. Mẹ em đang chờ em về làm phẫu thuật.”
Tôi xoay người bỏ chạy.
Có một vài người cùng chạy đuổi theo tôi. Bọn họ rất dễ dàng đuổi được tôi, bắt tôi lại, không để ý tôi thét chói tai, kiên quyết đưa tôi đến chiếc xe việt dã của biểu ca. Tôi bị nhét lên băng ghế phía sau, hai người, mỗi người một bên, theo dõi tôi chặt chẽ. Rất nhanh, biểu ca cũng lên xe, anh ấy tự khởi động xe. Anh ấy ở phía trước vừa lái xe vừa dùng mấy lời nói thấm thía dạy bảo tôi: “Hôm nay là ngày tốt, không ai muốn ép buộc em cả, em đi theo mẹ, đổi hoàn cảnh làm lại từ đầu, cái gì tình yêu, đều là phân chó, em liếc mắt sẽ quên ngay.”
“Em muốn xuống xe, anh dừng lại đi.” Tôi nói.
“Đến bệnh viện anh sẽ cho em xuống.” Anh ấy nói.
“Em nói lại lần nữa, em muốn xuống xe, anh dừng lại đi!”
Anh ấy chậm rãi đáp: “Anh cũng nói lại lần nữa, đến bệnh viện tự nhiên sẽ cho em xuống!”
Tuyết càng rơi càng nhiều, con đường phía trước đã hoàn toàn không thấy rõ, chiếc xe việt dã giống như đang vượt cây cối rậm rạp mà xuyên qua. Tôi quan sát một chút vị trí của mình, nói với nam nhân nhỏ người ở bên trái: “Cậu lại gần đây một chút, tôi có lời muốn nói.” Hắn liền nghe lời sáp lại gần, tôi kiên quyết há miệng, cắn mạnh vào lỗ tai của hắn. Hắn che lỗ tai thê thảm phẫn nộ, sau đó tôi lao qua người hắn, mở cửa xe, nhảy xuống.
Chính xác là tôi đã từ trên chiếc xe đang chạy mà nhảy xuống. Tôi ngã sóng soài trên lớp tuyết dày, bông tuyết rơi vãi, làm cho tầm mắt của tôi mơ hồ. Tôi muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp cử động thì từ phía sau có một chiếc xe tải chở nông phẩm đột nhiên phóng tới, nó không nhìn thấy tôi, nhẹ nhàng chạy qua người tôi, trước mắt tôi là một màu đen. Nhưng thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy đau đớn.
Xe của biểu ca liền ở cách đó không xa dừng lại, tôi nhìn thấy bọn họ chạy về hướng của tôi. Ở trên tuyết, nở ra một đóa hoa màu đỏ, hoa kia thật là đẹp mắt, tôi muốn mỉm cười, giống như lúc Trương Dạng nói tôi là con điếm mà mỉm cười, nhưng tôi không thể làm được. Bởi vì, tôi đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Tôi giống như nhìn thấy được linh hồn của mình, từ trong cơ thể thoát ra ngoài, nó bay qua còn đường quốc lộ nhỏ hẹp, bay đến quảng trường rộng lớn, mang theo khát vọng mãnh liệt của tôi, bay thẳng đến Thiên Trung, bay đến từng cái phòng học để tìm một người, người nó muốn tìm không phải là Trương Dạng, cũng không phải là Hứa Dặc, cũng không phải Tưởng Giảo, mà là một người tên Tiểu Nhĩ Đóa, một cô gái mà từ lúc sinh ra cho đến bây giờ tôi luôn nghĩ cô ấy rất tốt, cô ấy ở trước mặt mọi người lớn tiếng thừa nhận là bạn tốt của tôi, Ba Lạp thiếu cô ấy một lời cảm ơn, lời cảm ơn này, nhất định phải nói.
Nhất định phải nói.
Nhất định.
Tiểu Nhĩ Đóa yêu quý, cậu có thể nghe không?