Trùng Sinh Edit + Beta: Rùa Tuki
“Lâm Tử Dương, có phải anh yêu người khác rồi không?” Đỗ Cận mặc một chiếc váy trắng đứng trước mặt người đàn ông một thân âu phục. Vẻ mặt ai oán khiến cho người khác nhịn không được ghé mắt nhìn.
“Đỗ Cận, em lại náo loạn cái gì?” Người đàn ông quay đầu rời đi, tay cắm trong túi quần, vốn là không đành lòng nhìn Đỗ Cận rơi nước mắt, lúc này dần trở nên mất kiên nhẫn.
Đỗ Cận dùng sức mở to mắt, không muốn nước mắt làm mơ hồ đôi mắt, nhưng dù vậy bóng dáng Lâm Tử Dương trước mắt càng ngày càng mờ ảo.
Lâm Tử Dương nhìn thấy Lục Thanh vẫy tay với mình, hắn mỉm cười đáp lại, đưa tay ra dấu ý bảo chờ một chút.
“Chính là cô ta, có đúng không…” Đỗ Cận vốn đang mất lý trí chợt tiếng nói trở nên thật nhẹ nhàng, cô trông thấy trong đôi mắt người đàn ông kia tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa cùng nụ cười dịu dàng.
Người đàn ông này nhìn người con gái khác cũng sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy ư…
Lâm Tử Dương bực bội nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bất đắc dĩ, môi mỏng hơi kéo ra, nói: “Tiểu Cận, nghe lời. Em về trước đi.”
Dứt lời, Lâm Tử Dương không thèm quay đầu lại liền đi về phía cô gái kia, trong lòng Đỗ Cận giống như bị xé toạc ra. Cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Tử Dương, cú sốc quá lớn khiến cô khóc không thành tiếng.
Đỗ Cận nhìn Lâm Tử Dương từng bước dần khuất khỏi tầm nhìn, sau đó cúi đầu nói chuyện cùng cô gái kia, cô còn trông thấy vẻ mặt nổi lên sự thẹn thùng của cô gái kia. Lòng Đỗ Cận dần dần trầm xuống, ánh mắt quen thuộc như vậy…
Một màn lại một màn khoảng thời gian đã qua hiện lên trước mắt, Lâm Tử Dương mỉm cười, Lâm Tử Dương làm nũng, Lâm Tử Dương nghiêm túc, Lâm Tử Dương bất đắc dĩ. Ký ức cuồn cuộn trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một bóng lưng đang rời đi.
“Lâm Tử Dương! Em phải đi! Xế chiều ngày mai sẽ bay!” Hai mắt ௱ôЛƓ lung đã đẫm lệ, Đỗ Cận chạy đến trước mặt bóng dáng đối diện người con gái kia gào lên.
Lâm Tử Dương cùng Lục Thanh nghe được tiếng hét của Đỗ Cận, liếc mắt nhìn nhau. Lục Thanh cau mày: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Dương chỉ dừng lại một giây, sau đó điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước: “Không có gì.”
Trước khi lên máy bay, Đỗ Cận nhìn ra ngoài phòng chờ, bóng dáng người đàn ông kia vẫn không xuất hiện.
Đỗ Cận có chút lạc lõng, cô bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác ngoài, chải chải lại tóc, sau đó đeo kính râm lên. Đem giấu đôi mắt thâm quầng do đêm hôm qua ngủ không ngon giấc.
“Tiểu Cận!” Một tiếng gọi vang lên làm cho Đỗ Cận đang đi vào trong chợt dừng bước.
Đỗ Cận quay đầu lại, người bạn thân Mạn Mạn chậm chạp chạy tới.
“Sao cậu lại tới đây.” Đỗ Cận hơi thất vọng, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ vui mừng.
Lục Mạn, người cũng như tên gọi. Không chỉ có tính cách tùy tiện, đi trên đường cũng rất hấp tấp.
“Tiểu Cận, cậu thật sự xin điều đến Bắc Kinh sao?” Lục Mạn chậm chạp chạy một mạch tới, trên mặt đã đỏ ửng lên.
“Mạn Mạn, thực xin lỗi. Vốn đã nói chúng ta cùng nhau phát triển ở thành phố K này.” Đỗ Cận nhìn Lục Mạn vì chạy mà mặt đỏ bừng, có chút áy náy, chỉ là vừa nghĩ tới Lâm Tử Dương, cô không có cách nào ở lại thành phố K được nữa. Chẳng những ở gần hắn, mà ngay cả việc thở chung một bầu không khí cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Cận, không sao đâu. Chẳng qua chỉ có một mình cậu ở nơi khác, cần phải chú ý giữ sức khỏe!” Mạn Mạn đặt tay lên vai Đỗ Cận, dùng sức nói.
“Ừ.” Đỗ Cận hữu khí vô lực* gật đầu.
*uể oải, yếu ớt
“Khi nào muốn khóc thì không cần cố gắng kìm nén, gọi điện cho mình ngay. Gặp khó khăn gì cũng phải báo cho mình biết.” Lục Mạn cằn nhằn lảm nhảm rất nhiều, Đỗ Cận nghe thấy rất xúc động, tiến lên một bước ôm lấy Lục Mạn.
“Nhớ trở về nhất định phải nói cho mình biết.” Lục Mạn ôm thật chặt Đỗ Cận hơn một chút, cảm giác bả vai hơi hơi ẩm ướt, cô kéo tầm mắt, đã nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Đỗ Cận.
Đỗ Cận: “Mạn Mạn…”
Cuối cùng Đỗ Cận vẫn không nhìn thấy được bóng dáng Lâm Tử Dương, trái lại trước khi lên máy bay, mua một tờ báo lại nhìn thấy tin tức Lâm Tử Dương.
Đỗ Cận ngồi một bên nhìn tờ báo, miễn cưỡng cười nhưng lại không thể cười thành tiếng. Thì ra hôm nay là lễ đính hôn của hắn và người phụ nữ kia…
Từ thành phố K đến Bắc Kinh khoảng 1170 km, đi máy bay chỉ cần nửa giờ đồng hồ.
Ba giờ bốn mươi phút chiều Đỗ Cận lên máy bay, tay phải tắt điện thoại, tay trái cầm tờ báo vừa mới nhìn thấy tin tức kia. Vẻ mặt có chút si ngốc nhìn mây trắng bên ngoài máy bay.
Ngay lúc Đỗ Cận đa cảm liền cảm giác được máy bay xóc nảy một cái, cô khẩn trương ngẩng đầu nhìn những người xung quanh khác.
Trong buồng phi cơ là một trận huyên náo xôn xao, thỉnh thoảng có tiếp viên hàng không mặc đồng phục đi tới đi lui, biểu hiện hơi lo lắng. Một âm thanh phát ra từ máy phát thanh truyền đến: Xin mọi người ngồi xuống…
Về sau thế nào, Đỗ Cận đã không còn nhớ được. Ký ức trong một giây cuối cùng của cô chỉ có phong cảnh ở bên ngoài vụt qua trước mắt.
Đầu óc Đỗ Cận choáng váng bị Lục Mạn lay mạnh đến tỉnh lại, xe buýt xóc một cái làm cho cô tưởng rằng bản thân vẫn đang ở trên máy bay, sau đó cô chậm rãi mở mắt.
“Đỗ Cận, nhanh lên! Bị muộn rồi!” Lục Mạn lay lay cánh tay Đỗ Cận, chỉ nháy mắt mà cô đã ngủ say trên xe buýt.
Đỗ Cận mở hai mắt mơ màng, làm sao rồi? Bão táp đã qua chưa?
Lục Mạn trực tiếp lôi kéo Đỗ Cận đang không rõ tình hình xuống xe: “Đấy! Hôm qua đã bảo cậu đừng có xem ti vi muộn như vậy rồi, cậu xem trễ rồi này!”
Lúc này Đỗ Cận mới thanh tỉnh: “Mạn Mạn sao cậu lại ở đây?” Đỗ Cận hỏi Lục Mạn, ánh mắt lại nhìn xung quanh, sao lại ở trên xe buýt?
“Đỗ Cận, cậu xem ti vi đến ngớ ngẩn rồi. Mình cũng không nhận ra?” Lục Khắp nhìn nhìn đồng hồ, biểu hiện lo lắng lôi kéo Đỗ Cận.
Đỗ Cận bị kéo đến thất tha thất thiểu: “Chờ một chút chờ một chút, chúng ta đi đâu? Mình xuống máy bay lúc nào vậy? Sao cậu lại ở đây?”
Lục Mạn dừng bước, quay người đứng trước mặt Đỗ Cận: “Máy bay? Cậu đang nói cái gì thế, bây giờ chúng ta phải đến Hoa Tư phỏng vấn, cậu quên rồi sao?”
Đầu Đỗ Cận oanh một tiếng, đến Hoa Tư phỏng vấn?
Đây không phải là thời điểm hai năm trước cô vừa mới tốt nghiệp sao, cô còn biết về sau bởi vì lý do bằng cấp mà cô bị nhân viên phỏng vấn khéo léo từ chối.
Đợi chút, hiện tại là chuyện gì vậy?
Đỗ Cận lấy điện thoại di động ra, có chút không dám tin nhìn thời gian, ngày 8 tháng 10 năm 2012…
Đỗ Cận nhìn xung quanh, cây cối ở đây hai năm trước không có tươi tốt như hiện tại, căn nhà cũ phía trước còn chưa phá bỏ và dời đi nơi khác, con đường này chính cô đã đi rất nhiểu lần, từng nơi từng chỗ thay đổi đều có thể nhìn ra được.
Đỗ Cận xác nhận cảnh vật xung quanh ba lần mới rốt cuộc mới tin tưởng, cô thật sự đã xuyên không rồi, chính xác là trọng sinh!
Đỗ Cận có chút buồn thảm, mặc dù cuộc sống trải qua trước đây không như ý, mặc dù gặp phải hai người đàn ông cặn bã, nhưng cô cũng không cần bắt đầu lại từ đầu chứ!
“Mạn Mạn, hôm nay chúng ta không đi phỏng vấn được không?” Đỗ Cận kích động cực điểm giữ chặt Lục Mạn.
Bây giờ tâm tình của cô rất không tốt, hơn nữa dù có chờ phỏng vấn cũng không được nhận, hà cớ gì lại đến để bị người ta tra hỏi thẩm vấn.
“Vì sao? Không phải cậu đã vì cuộc phỏng vấn này đã chuẩn bị rất lâu ư?” Lục Mạn khó hiểu nhìn Đỗ Cận, vô cùng không hiểu vì cái gì một khắc cuối cùng cô lại từ bỏ.
“Mình…” Trong lúc nhất thời Đỗ Cận không thể tìm được một cái lý do, lại không thể trực tiếp nói với Lục Mạn bởi vì cô đã biết rõ kết quả.
Lúc cô đang nghĩ thì bị Lục Mạn ôm lấy bả vai: “Không phải là cậu nhát gan đấy chứ?”
Khuôn mặt Đỗ Cận đỏ bừng, la lên: “Đương nhiên không phải!”
“Không phải thì tốt, đi thôi.” Lục Mạn đi đến Hoa Tư, kéo Đỗ Cận lên lầu ba phỏng vấn, Đỗ Cận líu lưỡi, lại một lần nữa nhìn thấy biển người đông nghịt…
Hoa Tư là một công ty dẫn đầu trong ngành thời trang, là nhãn hiệu của thành phố K, sinh viên vừa tốt nghiệp đều muốn chen chúc chui đầu vào công ty này.
Nhất là những sinh viên thiết kế thời trang kia, họ đều nói rằng được làm trong Hoa Tư là một loại cảm giác vô cùng tự hào.
Đỗ Cận cảm thấy bản thân không có cách nào cảm nhận được niềm tự hào đấy, bởi vì chờ không đến một tiếng nữa cô đã bị đá ra khỏi đây rồi.
Hôm nay người đến phỏng vấn vẫn nhiều như xưa, Đỗ Cận đã không thể nhớ trước đó lần đầu tiên phỏng vấn có phải cũng đông người như vậy hay không, nhưng mà quả thực là có vài gương mặt quen thuộc. Hình như hai năm sau tại buổi trình diễn thời trang cô đã gặp qua những người này.
Hóa ra trước khi bọn họ trở thành những nhà thiết kế nổi tiếng cũng giống như cô, quần áo ăn mặc bình thường cùng với vẻ mặt khiêm tốn.
Đỗ Cận chỉ quan sát ba phút liền không thể đánh giá nổi nữa, bởi vì cô gặp được người quen cũ.
Hay nói cách khác, là người quen ở kiếp trước…
Cô rõ ràng đã quên, Lâm Tử Dương cũng tham gia lần phỏng vấn này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau!
Nhìn thấy Lâm Tử Dương, tâm tình Đỗ Cận không giống như trước, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện đã xảy ra, nếu không vì hắn, cô cũng sẽ không đi Bắc Kinh, cũng sẽ không gặp tai nạn máy bay.
Thêm vào đó hiện tại cũng sẽ không trọng sinh đến quá khứ. Tuy cô không thể không thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tử Dương, trái tim cô vẫn đập chậm một nhịp, nhưng cô cũng biết nếu ở bên Lâm Tử Dương về sau sẽ không có kết cục tốt. Nếu như cuối cùng vẫn phải chia tay, chi bằng thừa lúc hiện tại còn chưa bắt đầu, phải nhanh chóng cách xa nơi này là tốt nhất.
Đỗ Cận chỉ cần vừa nghĩ đến trước khi tuyệt vọng lên máy bay đã hận Lâm Tử Dương nhiều hơn một phần, cô càng không muốn sống lại cái cảm giác thống khổ đó nữa.
“Này, Tiểu Cận, cậu nhìn cái người đẹp trai kia xem. Dáng vẻ thực không tệ…” Lục Mạn chỉ vào Lâm Tử Dương nói với Đỗ Cận, Đỗ Cận có chút kinh ngạc, trước kia Lục Mạn không phải rất ghét Lâm Tử Dương hay sao?
Chẳng lẽ Lục Mạn cũng trọng sinh?
Rất nhanh, Đỗ Cận liền biết chính mình nhìn lầm rồi, đúng ra Lục Mạn đang chỉ người đàn ông bên cạnh Lâm Tử Dương.
Người đàn ông ngồi cạnh Lâm Tử Dương có dáng người thật sự không tệ, góc cạnh rõ ràng. Mày kiếm rồi đến đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng. Làn da hơi trắng, giống như một người hay bị bệnh.
Trước đó, lần đầu Đỗ Cận phỏng vấn, toàn bộ lực chú ý đều bị Lâm Tử Dương ςướק mất, giờ phút này mới trông thấy người đàn ông bên cạnh hắn, dường như càng thêm xuất sắc.
Có điều loại khí chất như vậy một gia đình bình thường không thể nào bồi dưỡng ra được, Đỗ Cận kéo tay Lục Mạn xuống: “Nhìn thì có thể, nhìn xong thì rửa mắt đi.”
“Cậu cho rằng mình giống cậu chắc!” Lục Mạn không quan tâm Đỗ Cận châm chọc khiêu khích, nhấc ௱ôЛƓ uốn éo đi đến bên cạnh Lâm Tử Dương. Đỗ Cận nhìn Lục Mạn đặt ௱ôЛƓ ngồi cạnh người đàn ông kia, cùng lúc đó Lâm Tử Dương cũng đi về phía cô. Trong lòng không nhịn được mắng đồ trọng sắc khinh bạn!
Người trong phòng không ngừng giảm đi, bởi vì Đỗ Cận và Lục Mạn đến trễ hơn, số phỏng vấn bị xếp cuối cùng, giờ phút này trên tay Đỗ Cận cầm thẻ số 104 một bên nhìn bóng dáng Lâm Tử Dương càng lúc càng gần.
Dường như hắn vẫn như khi xưa, chậm rãi đi tới gần cô. Trái tim Đỗ Cận đập thình thịch, không biết là do khẩn trương hay vì kích động.
“Xin chào, tôi là Lâm Tử Dương.” Lâm Tử Dương vươn tay, nhìn rõ người con gái trước mặt khiến đôi mắt của hắn sáng lên.
Đỗ Cận trưởng thành so với người bình thường xinh đẹp hơn một chút, phía dưới tóc mái ngang là đôi mắt ngời sáng, khi cười rộ lên giống như là biết nói.
Đỗ Cận nhìn Lâm Tử Dương duỗi tay ra, chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng không đáp lời.
“Bạn của cô à?” Lâm Tử Dương không biết nói gì liền tìm lấy một đề tài bắt chuyện, vừa hay trông thấy vẻ mặt Đỗ Cận đang nhìn sang Lục Mạn.
“Ừ.” Đỗ Cận làm bộ bận rộn sửa sang lại tài liệu, không thèm liếc nhìn Lâm Tử Dương một cái.
Lâm Tử Dương vẫn không rời đi, càng cười đến vui vẻ hơn: “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô không?”
“Gì?” Đầu Đỗ Cận vẫn không quay sang, như thế nào lại muốn mượn điện thoại nhanh như vậy, không phải hắn còn muốn giới thiệu bối cảnh gia đình cùng với con người của hắn hay sao?
Chẳng qua là, thái độ của cô như vậy nếu như hắn vẫn có thể bám lấy kịch bản kia thực làm khó cho hắn rồi.
“Không mang…” Đỗ Cận mở tay ra, giống như bất đắc dĩ nhìn Lâm Tử Dương. Trong lòng nghĩ, bây giờ thì đi đi.
Lâm Tử Dương lại lắc lắc điện thoại trên tay: “Không sao, mới vừa rồi bạn cô đã đưa số điện thoại của cô cho tôi rồi.”
Đỗ Cận nghiến răng nghiến lợi, Lục Mạn thật là. Đúng là có người khác phái liền quên luôn bạn bè, sai rồi, phải là có người khác phái liền vứt luôn nhân tính!
“Số một trăm, Lâm Tử Dương.” Một người thư ký mặc một bộ trang phục công sở màu đen tới gọi Lâm Tử Dương vào.
Đỗ Cận thờ dài một hơi, rõ ràng hắn đã xin lỗi cô rồi, sao trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu.
Đỗ Cận nhìn sang hướng Lục Mạn, trong phòng họp đã vắng người, cô nhìn người đàn ông ngồi cạnh Lục Mạn càng thêm rõ ràng.
Một thân trang phục phối hợp khéo léo, áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen. Trên tay đeo đồng hồ SJ kiểu mới nhất.
Đỗ Cận càng nhìn càng hiếu kỳ, cô nhìn thế nào anh ta cũng không giống như tới đây phỏng vấn, mà trông như là người phỏng vấn…