Tai Nạn May Mắn - Chương 26

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

“MờiChutiểu thư chỉ giảo ta xin rửa tai lắng nghe.” Lư Phương Phỉ cười nhạt một tiếng biết điều gì sớm muộn cũng phải tới .
“Cô… có phải hay không có thai?”
Lư Phương Phỉ sững sờ, lại lập tức thoải mái cười một tiếng, đều là phụ nữa cả đương nhiên Chu Á Ninh có thể nhìn ra hành vi vừa rồi của nàng là thế nào. Nàng rộng rãi thừa nhận
“Đúng! Tôi mang thai con Thiên Vũ.”
“Cô… không biết xấu hổ!” Chu Á Ninh tức giận, vô cùng tức giận chửi mắng.
Lư Phương Phỉ ngược lại cười nhạt một tiếng
“Chutiểu thư nếu như cô cho rằng hành vi của tôi là không biết xấu hổ như vậy xin hỏi cô đây lúc còn là bạn gái của Thiên Vũ lại cùng với đàn ông khác lên giường cái này gọi là gì?”
“Cô… Cô nói hươu nói vượn cái gì?” Chu Á Ninh cố gắng trấn định
“Cô… bịa đặt.”
“Nếu muốn người khác không biết trừ phi không làm.” Lư Phương Phỉ thấy nàng vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ.
“Chutiểu thư, cô cho rằng chuyện này có thể che giấu được ư? Cô nghĩ nếu tôi đã điều tra cô và nói chuyện này cho Thiên Vũ thì sao?” (L: cố lên, ko mấ khi chị đanh đá thế này, thể hiện đi nào…)
“Tôi… không… cho dù Thiên Vũ biết rồi nah ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi, anh ấy yêu tôi . Lư Phương Phỉ cho dù cô mang thai của Lâm Thiên Vũ hài tử thì thế nào? Hắn yêu cô sao? Thật chớ trêu Lâm Thiên Vũ chẳng qua là vui đùa cô một chút thôi, nhân lúc cô chăm sóc hắn giúp hắn làm ấm giường mà thôi.”
Lời Chu Á Ninh rất ác độc đâm trúng nỗi đau của Lư Phương Phỉ sắc mặt của nàng tái đi rất nhiều.
Trong lúc nhất thời không khí trong phòng ăn rất căng thẳng, chỉ có loáng thoáng giọng Chu Á Ninh cười lạnh, còn Lư Phương Phỉ thì không phản bác được, nhưng không ai phát hiện ra nơi này đã có thêm 2 người không biết chứng kiến từ bao giờ.
Bà Dương Phượng Kiều về nhà thấy vậy muốn xông trước, lại bị Lâm Thiên Vũ kéo lại, nháy mắt ra hiệu ý bảo mẹ mình nghe tiếp.
Tinh thần hôm nay của Lâm Thiên Vũ trong lòng thấy rất bất an, buổi sáng lời của Lư Phương Phỉ làm cho hắn cảm thấy có việc xảy ra, nhà cách sân bay vốn không xa, Lâm Thiên Vũ đã bằng tốc độ nhanh nhất đi đón mẹ mình.
Ai ngờ vừa đi về nhà phát hiện cửa chính lại mở, hắn và mẹ 2 người một trước một sau đi vào trong nhà liền chứng kiến Chu Á Ninh cùng với Lư Phương Phỉ ngồi ở bàn bộ dạng như đạng đàm phán gì đó. Hắn nhất thời thấy cao hứng muốn trốn ở phía sau cửa trộm nghe, không nghĩ tới người luôn luôn trấn định như Lư Phương Phỉ lại cũng có lúc á khẩu không trả lời được.
Cái cô nàng ngốc nà, nàng không nói lời nào là ý gì, chẳng lẽ trong lòng nàng còn không biết rõ lòng của mình sao? Chẳng lẽ lời hắn nói ngày đó cho là nói chơi sao?
Lâm Thiên Vũ thật muốn xông vào, muốn hung hăng đánh ௱ôЛƓ Lư Phương Phỉ 1 cái dạy dỗ nàng, nàng cứ chần chừ làm cho hắn đau lòng, không trách được Lư Phương Phỉ gần đây là lạ thì ra là bởi vì trong lòng không xác định, thật là một nàng ngốc mà!
“Như thế nào không phản bác được ư hay bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Chu Á Ninh thấy có cảm giác thắng lợi, tâm tình thật tốt.
“Lư Phương Phỉ kỳ thật chính cô hiểu rõ hơn ai hết từ đầu đến cuối Thiên Vũ cũng chưa có hứa hẹn bất cứ cái gì, mà ngay cả ngày đó trước mặt tôi nói lời yêu cô cũng chẳng qua là cố tình chọc tức tôi mà thôi. Tôi làm hại anh ấy chân bị thương nên hắn nói những những lời này là kích thích tôi thừa hiểu còn cô Lư Phương Phỉ, bây giờ suy nghĩ một chút đi, tôi cảm thấy có chút thương hại cho cô, đã không được hắn yêu, lại còn bị hắn lợi dụng kích thích tôi, thực đáng buồn.”
Chu Á Ninh càng nói trong lòng càng sảng khoái, nàng rốt cục đã thấy Lư Phương Phỉ cười không nổi cách này thật hiệu quả.
Phía sau cửa Dương Phượng Kiều nghe những lời này bà rất giận dữ, con trai của mình sao lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn thế, không chỉ làm cho Lư Phương Phỉ có con, còn làm cho con bé bị ủy khuất nhiều như vậy, giơ tay lên đánh con trai mình.Lâm Thiên Vũ bị đau, vội vàng xin lỗi, muốn nói cho mẹ mình biết sự thực…
Phía sau cửa hai mẹ con đại chiến, trong cửa hai nữ nhân nhìn nhau.
Lư Phương Phỉ rốt cục mở miệng
“Chutiểu thư, không nghĩ tới trí tưởng tượng của cô lại phong phú như vậy, kỳ thật cô có thể coi như nhà văn, viết câu chuyện xưa cũ mèn, biết đâu bán chạy.”
“Cô…” Chu Á Ninh đập bàn.
Lư Phương Phỉ lãnh đạm nhìn nàng.
“Chutiểu thư nói không sai Lâm Thiên Vũ xác thực không có ở chính mình nói hắn yêu tôi tôi cũng thừa nhận, cái ngày đó trước mặt cô nói yêu tôi để chọc giận cô, như vậy thì đã sao nào? Tôi là thực lòng yêu hắn, yêu bao nhiêu cô không thể so được, còn cô cô yêu Lâm Thiên Vũ ở điểm nào ?”
“Tôi yêu hắn toàn bộ! Ai nói tôi yêu không nhiều bằng cô, cho dù có ít hơn thì sao ? hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu cô.”
“Lời ấy sai rồi.” Lư Phương Phỉ khẽ cười lắc đầu
“Chu tiểu thư cô thực sự còn chưa hiểu rõ tính tình của Lâm Thiên Vũ đâu? Kỳ thực lúc 2 người chia tay hắn đã không còn yêu cô nữa! Tôi thật không hiểu cô ở đâu lấy ra tự tin cho rằng Lâm Thiên Vũ là kẻ ngốc nhìn không ra tâm tư của cô sao? Cô nghĩ Lâm Thiên Vũ ngây thơ như vậy ư? Không… điều này cũng không thể trách cô, tư tưởng của cô vốn là ngây thơ đến buồn cười.”
“Lư Phương Phỉ, con đàn bà này…” Chu Á Ninh tức giận mặt đỏ lên, nhưng cô ta cũng khôn biết mình có thể nói được cái gì, cô ta đang châm chọc mình, lời nói đúng sự thực…
Phía sau cửa hai mẹ con nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng đây mới là Lư Phương Phỉ mà bọn họ biết, bình tĩnh tỉnh táo, lại dịu dàng ưu nhã, không bao giờ dùng lời lẽ tho tục chửi mắng người.
Lư Phương Phỉ cười lên ngoại trừ vừa rồi có mấy giây thất thần, chính nàng lúc này cũng không biết mình ở đâu lấy ra tự tin như thế, nụ cười hào phóng, dịu dàng động lòng người.
“Chu tiểu thư kỳ thật tôi có đôi cũng rất hâm mộ cô, có thể muốn nói cái gì liền nói, nói chuyện không dùng đến não, người như vậy sống thế rất đơn giản, không phiền lụy không giống ta nói cái gì làm cái gì ở trong lòng nhiều lần suy tư suy đi nghĩ lại, ngẫm lại lời nói mình nói có thể hay không đắc tội với người khác, có thể hay không có gây hậu quả xấu. Thật sự cô sống được như vậy làm cho người ta rất hâm mộ, không có suy nghĩ khi nói là chuyện tốt, có đôi khi ngẫm lại tôi cũng muốn có thể hay không thô tục nói ví dụ như…..”
Lư Phương Phỉ ánh mắt run lên, nụ cười cũng lạnh.
“Chutiểu thư cô thiếu não có không thể trách cô, sao như như con chó cắn loạn, sủa điên vậy. Tôi bây giờ là phụ nữ có thai nên tránh phải giận dữ, mong cô đi cho nhờ. Không tiễn…”
“Lư Phương Phỉ không nghĩ con thỏ nóng nảy có lúc cắn người đây! Không nghĩ tới cô nóng nảy lúc này không hề dịu dàng thật muốn cho Lâm Thiên Vũ chứng kiến bộ dáng này của cô bây giờ, đừng bị bộ dạng tao nhã của cô giả tạo đánh lừa.”
“Vậy ý Chu tiểu thư nói là Thiên Vũ sẽ nhân thể biết rõChutiểu thư là kẻ thiếu đầu óc như vậy sao? Vậy tôi thấy thật đáng thương cho Lâm Thiên Vũ, trước kia cậu ấy thật sự là mù mắt bất quá bây giờ cậu ấy hoàn toàn tỉnh ngộ coi như không muộn.” Lư Phương Phỉ giọng nói không nóng không lạnh, thái độ cũng bình thản.
Đầu của nàng bây giờ rất đau, không muốn cùng nữ nhân này tiếp tục đôi co, cho dù nàng biết rõ lời Chu Á Ninh nói xác thực là nàng cùng Lâm Thiên Vũ có vấn đề nhưng trên mặt nàng sẽ không nhận thua , nàng có sự kiêu ngạo của mình ai cũng không thể phá hủy.
“Được rồi… nói đến khác đi. Tôi không cần biết cô yêu thật hay âm mưu cô luôn miệng nói yêu Lâm Thiên Vũ, vậy tôi hỏi cô cô có biết Lâm Thiên Vũ thích ăn gì? Thích màu gì ? Hắn đang nghĩ gì?”
“Lư Phương Phỉ đừng tưởng rằng cô biết những thứ này coi như là yêu Lâm Thiên Vũ, những thứ này từ từ có thể hiểu rõ.” Chu Á Ninh hừ lanh, cười.
Lư Phương Phỉ cúi đầu trầm ngâm một lát chậm rãi nói
“Lâm Thiên Vũ không thích ăn hành cho nên mỗi lần lúc tôi xào đều tránh hành dù cho có cũng sẽ lựa ra, cậu ấy thích đồ màu đen đeo cà vạt màu xám. Khi trở trời tôi sẽ giúp cậu ấy xoa Ϧóþ bên đùi bị thương có lẽ cô không biết lần tai nạn này làm cho Lâm Thiên Vũ bắp chân bị gãy xương bác sĩ nói khoảng cách xương gãy gần với xương bánh chè, khả năng có thể đứng lên là rất lâu, rất thấp do ý chí… không đi lại được kiến cậu ấy buông xuôi, chán đời”
Nghe Lư Phương Phỉ kể Chu Á Ninh đột nhiên om lặng mà ngay cả phía sau cửa hai người cũng lặng thinh.
“Lúc ấy tôi vì để cho Lâm Thiên Vũ đứng lên đã phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng tôi phát hiện chỉ có kích động ý chí chiến đấu thì cậu ấy mới tình ra được! Cho nên để được như vậy tôi đã rất hạ lưu kích động, mặt dày, mắng quát. Cũng may ông trời không phụ lòng người. Cậu ấy hiện tại thật vui vẻ, cũng đã đứng lên cô cho rằng tôi sẽ là thánh mẫu mà đem cậu ấy 2 tay dâng cho cô sao? Đừng nói Lâm Thiên Vũ hiện tại không yêu cô mà đã nghe câu mẹ vinh nhờ con chưa?… Cô nghĩ rằng tôi điên mà rời ra ư?”
“Cô… Vô sỉ!”
“Đừng đem mình nói ra vẻ cao thượng như vậy, tôi cũng không tính dùng đứa bé này uy Hi*p Lâm Thiên Vũ, càng không tính đem chuyện này nói cho hắn biết, cho dù đúng như lời cô nói cho dù Lâm Thiên Vũ cuối cùng lựa chọn cô thì tôi cũng sẽ không phá bỏ nó, đây là đứa bé thuộc về tôi và Thiên Vũ , cho nên xin cô im lặng dùm, nếu cậu ấy nói không yêu tối đến lúc đó tôi tự đi không cần cô lên tiếng….” Lư Phương Phỉ nói trong lòng chua xót, tiếng nói vừa dứt nàng thấy Chu Á Ninh sắc mặt đột nhiên biến sắc, nàng trợn to hai mắt nhìn phía sau mình.
Lư Phương Phỉ trong nội tâm ý thức được người phía sau là ai, nàng quay đầu đã chạm mặt Lâm Thiên Vũ, hắn tóm chặt vai nàng, giữ lại.
“Lư Phương Phỉ em nói cái gì vậy! Những lời khi nãy em hứa với anh là lừa dối anh sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe thấy Lư Phương Phỉ nói vừa cảm động vừa giận, nữ nhân này vì cái gì mỗi lần nói vừa làm cho hắn cảm động sau rồi sau lại làm cho hắn run như cầy sấy.
“Ai chuẩn cho em rời đi ? Em không phải đã đáp ứng anh rồi sao? Cô gái này rốt cục ngày lẫn đêm suy nghĩ cái gì?” Lâm Thiên Vũ oán hận cắn môi của Lư Phương Phỉ, trong nội tâm lửa giận thiêu đốt làm cho hắn dùng lực ʍúŧ lấy miệng của nàng, muốn đem hô hấp của nàng đoạt đi, nàng nói mà bỏ qua trái tim của hắn.
“U… u…” Lư Phương Phỉ mất khí lực mãi mới đẩy Lâm Thiên Vũ ra.
“Ai da! Thôi nó thở không được.”
Bà nhắc nhở còn 2 kẻ này thì đang ngây người, bà cười vội vàng tiến lên kéo ra hai người, cười giận mắng con trai của mình
“Thiên Vũ này! Hiện tại Phương Phỉ mang thai đó nên động tác của con phải nhẹ một chút, đừng làm Phương Phỉ bị thương đến đứa bé đó!”
Dương Phượng Kiều thấy con trai mình Lâm Thiên Vũ còn không chịu buông tay gấp đến độ bà đưa tay đánh Lâm Thiên Vũ.
“Mau buông ra nào muốn ôm cũng phải ôn nhu một chút chứ.”
“Mẹ xem, mẹ thấy cô ấy đnag nói cái gì? Nếu con khôn nhanh thì để cô ấy chạy mất à!”
“Mình còn ở đây, không phải chưa đi sao.” Lư Phương Phỉ nho nhỏ nói thầm.
Lâm Thiên Vũ co nghe thấy dùng sức véo mặt của nàng
“Có bản lĩnh em lặp lại lần nữa.”
“Tớ…”
“Này này! Hai người đủ rồi tôi còn ở chỗ này. Lâm Thiên Vũ… à không.. Thiên Vũ anh đã về rồi!” Chu Á Ninh rốt cục chịu không nổi sự sỉ nhục, nhảy qua túm tay Lâm Thiên Vũ, quyến rũ hỏi han ân cần
“Thiên Vũ có mệt hay không, chân của anh như vậy sao còn ra ngoài? Ngồi xuống em giúp anh xoa Ϧóþ.”
“Không cần.” Lâm Thiên Vũ không khách khí đẩy ra.
Chu Á Ninh chưa kịp phản ứng đã bị ngã trên mặt đất.
Lâm Thiên Vũ khinh thường nhìn nàng, có chút lời hôm nay nhất định phải trước mặt mọi người nói cho rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc