Tai Nạn May Mắn - Chương 25

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên Vũ tỉnh lại đã nhìn thấy Lư Phương Phỉ đứng ở trước cửa sổ nghe điện thoại, hắn vén chăn lên thuận tay cầm cái áo khoác đi đến phía sau nàng khoác lên trên vai, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Lư Phương Phỉ hơi ngẩn ra, ý thức biết rõ người phía sau là ai khẽ nghiêng đầu liếc nhìn một cái, cười tiếp tục nói điện thoại
“Bác gái à, quả đang cho con 1 niềm vui thật lớn rồi, vậy con cũng có chuyện vui muốn báo cho bác! Bác cứ ngồi ở quán cà phê đó, con sẽ tới ngay!”
Gấp điện thoại Lư Phương Phỉ nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Lâm Thiên Vũ lại còn không có ý định buông ra.
Nàng khẽ đẩy hắn ra.
“Mẹ cậu về rồi, ăn mặc quần áo tử tế đi.”
“Cho ôm một hồi có sao nếu mẹ đã về thì để mẹ chờ thêm 1 có sao đâu.” Lâm Thiên Vũ tối hôm qua không có “ăn no ” nên đang nói hơi làm nũng.
Lư Phương Phỉ nhịn không được cười lên, tối hôm qua uống rượu giờ đầu còn hơi đau, nàng không nhớ rõ mình rốt cuộc uống bao nhiêu rượu bất quá chuyện tối hôm qua xảy ra nàng còn nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy mặc dù ý thức hơi mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ chính mình mang thai nàng yêu cầu Lâm Thiên Vũ mang BCS, đúng là về sau… Giống như Lâm Thiên Vũ cũng không có tiến đến mà là lấy ngón tay. Nghĩ đến chỗ này Lư Phương Phỉ mặt ửng đỏ, vừa cười vừa nói
“Bác gái đã ngồi máy bay lâu như vậy bắt mẹ cậu đợi ở sân bay không tốt lắm đâu! Nhanh đi thay quần áo đi, tớ đã gọi bác tài đưa cậu đi đón mẹ rồi, có khi xe đỗ ở cổng rồi!”
“Hả?” Lâm Thiên Vũ ôm eoLư Phương Phỉ đầu lưỡi nghịch ngợm cái cổ của nàng
“Cậu không đi sao?”
Lư Phương Phỉ cảm thụ được cái lưỡi kia đang nghịch ngợm khiêu khích không biết có phải do mang thai nên mình càng dè dặt, thân thể càng nhạy cảm Lâm Thiên Vũ vuốt ve có xíu mà nàng liền toàn thân nóng rực.Giọng của nàng run rẩy cố gắng kiên trì nói
“Đừng lộn xộn nữa! Cậu đích thân đi đón mẹ đi, tớ đi mua đồ ăn nấu chờ 2 người về.”
Lâm Thiên Vũ cảm thấy Lư Phương Phỉ giọng có chút khẩn trương định cười nàng nhạy cảm nhưng thôi lời nàng lại làm cho hắn cười không nổi hắn ôm Lư Phương Phỉ, nhìn ánh mắt của nàng thu hồi nụ cười, hết sức nghiêm túc nói
“Cậu không phải là muốn muốn len lén chuyển ra ngoài về nhà mình đó chứ?”
Lư Phương Phỉ trong lòng hơi lao xao lộp bộp một tý rồi lập tức lộ ra vẻ mặt bình thường mỉm cười
“Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì thế tớ tại sao phải chuyển ra nào?”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nàng cho rằng Lâm Thiên Vũ cũng không biết nhưng hắn bây giờ như đoán được tâm tư của mình vậy. Nhìn ánh mắt Lâm Thiên Vũ sắc bén Lư Phương Phỉ có chút chột dạ cúi đầu, nói ra tâm tư của mình
“Mẹ cậu đã trở lại tớ cũng phải về nhà mình…”
Lời còn chưa nói hết Lâm Thiên Vũ cánh tay vừa thu lại gắt gao ôm lấy Lư Phương Phỉ từng chữ từng câu ra lệnh
“Anh – không – cho - phép!”
Lư Phương Phỉ ngang hông bị ôm mạnh đau nhíu nhíu mày, lại cười trong lòng có chút ngọt ngào.
“Tớ còn chưa nói hết cậu bình tĩnh cái nào? Trước là chính tớ hứa với mẹ cậu là chăm sóc cậu giúp bác ấy, bậy giờ cậu đã rất tốt rồi coi như là tớ hoàn thành nhiệm vụ công đức viên mãn nhưng là…” Thấy Lâm Thiên Vũ vẻ mặt như muốn ăn thịt người nàng vội vàng trấn an nói
“Đúng là tớ định sẽ về nhưng phải chờ mẹ cậu về đến nhà chứ tớ không có len lén chạy trốn , tớ đâu có làm việc gì xấu mà phải chạy trốn huống chi… tớ không bỏ được cậu.”
“Vậy em có bảo đảm về sau sẽ không bao giờ được có loại suy nghĩ này không, cho dù mẹ anh đã trở lại cũng không cho phép rời đi.”
“Được mà! Tớ bảo đảm cho dù cậ có đuổi tớ cũng không đi, được chưa?”
Lâm Thiên Vũ thấy nàng vẻ mặt bảo đảm tảng đá thoáng nhẹ xuống, hắn nên là nhanh đi đón mẹ về ba người cùng một chỗ, có gì mẹ sẽ nói giúp cho thì không sợ Lư Phương Phỉ chạy trốn, mà cho dù có chạy đến chân trời góc biển hắn cũng sẽ đem “cô bạn”, người phụ nữ của hắn trở về.
***
Lâm Thiên Vũ ra cửa,Lư Phương Phỉ cũng đi theo sau ra cửa, nếu đã đáp ứng Lâm Thiên Vũ sẽ không rời đi nàng sẽ nói được là làm được, biệt thự của Lâm gia ở vùng ngoại thành nên cách sân bay rất gần, và có siêu thị thuận tiện nàng phải suy tính xem nên mua gì cho bữa ăn mới được. Lư Phương Phỉ sau khi mua xong đồ ăn rồi đi về nhà, trên đường đi ánh mặt trời buông xuống soi từng gốc cây, kẽ lá, nhớ tới Lâm Thiên Vũ trong lòng nàng lại càng thêm ấm áp.
Bác gái nếu đã đã trở lại thì cô cần phải rời đi nhưng bây giờ mình lại mang thai con của Lâm Thiên Vũ vô luận đi hay không đi tì mình đều phải nói chuyện mình mang thai thông báo cho mọi người. Nàng đương nhiên không muốn rời xa Lâm Thiên Vũ nhưng ở lại hay ra đi phải xem vào thái độ của Lâm Thiên Vũ.
Gần đây nàng rất thích ngủ, ngủ siêu luôn bác sĩ nói đây là biểu hiện bình thường của phụ nữ có thai, tối qua vốn định chỉ uống vài ngụm rượu giải nỗi buồn kết quả không cẩn thận uống nhiều, đầu đau kinh khủng.
Lư Phương Phỉ có chút áy náy sờ sờ bụng trong lòng thực xin lỗi đứa bé, thực xin lỗi bảo bối của mẹ, mẹ về sau sẽ không uống rượu, không biết có phải hay không do mang thai mà nàng gần đây suy nghĩ nhiều lại có chút già mồm.
Có lẽ này đúng như lời trong sách phụ nữ có thai lo nghĩ nhiều, vì có 1 đứa con khỏe mạnh nàng cần phải nghĩ ngơi hợp lý, không được suy nghĩ nhiều dù sao mặc kệ Lâm Thiên Vũ đáp án là gì thì nàng đã quyết định phải sinh đứa bé này, không hẳn nó là 1 sinh mệnh nhỏ bé vô tội mà còn là kết tinh của nàng với hắn, của 10 năm yêu đơn phương.

Bạn đang đọc truyện tại: WWW.KenhTruyen24h.Com
Ghi rõ nguồn: KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này.

Trời đến trưa nắng giờ thật gay gắt, do Lư Phương Phỉ tối qua ngủ không ngon đầu có chút choáng váng, bước chân hơi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống may có người đỡ lấy nàng. (L: đố các tình yêu, đó là ai?)
Lư Phương Phỉ thiếu chút nữa bị dọa hồn bay phách tán vuốt иgự¢, vội vàng nói lời cảm ơn
“Cảm ơn… may nhờ có….Chutiểu thư.”
Lư Phương Phỉ kinh hồn nhìn người đối diện có chút hơi khác nhưng mùi nước hoa này nàng vẫn nhận ra, nhưng do nàng mang thai nên ngửi mùi nước hoa này rất khó chịu, muốn nôn nên phản xạ nhanh đẩy tay Chu Á Ninh ra mở cửa nhà chạy thẳng đến toilet. Bác sĩ từng nói
“Phụ nữ mang thai mấy tháng đầu tình trạng nôn mửa là rất bình thường, đó chỉ là nghén mà thôi.”
Lư Phương Phỉ buổi sáng uống có một chút sữa giờ nôn sạch, nàng súc súc miệng vừa quay người phát hiện Chu Á Ninh đã đứng ở cửa nhìn nàng, vẻ mặt giật mình.
Lư Phương Phỉ cũng có chút ít cảm kích vì nàng đỡ mình, cười với nàng
“Cô tới kia ngồi, tôi lấy cho cô ly nước.”
“Không cần! Tôi tới không phải để làm khách.” Chu Á Ninh nói với Lư Phương Phỉ, giọng nói không tốt đẹp gì.
Lư Phương Phỉ cũng không thèm để ý, nhún nhún vai
“Không có gì đâu dù sao cô cũng đâu đi ngay, coi như cảm ơn cô vừa nãy đỡ tôi rót cho cô ly nước có sao đâu!” Nói xong rồi Lư Phương Phỉ đi thẳng vào phòng bếp rót nước trong đưa cho Chu Á Ninh
“Chutiểu thư! Không cần quá khách sáo như vậy.”
“Khách cái gì, tôi cũng đâu phải đến đây lần đầu tiên.”
Chu Á Ninh cười nhạt nhìn Lư Phương Phỉ
“Đừng tưởng rằng cô có thể cùng Thiên Vũ ở chung thì hơn tôi, phòng này hay nhà này có chỗ nào mà tôi chưa đi tới, có lú ta còn qua đêm ở đây, không biết lúc đó có ai ở trong bóng tối khóc lóc không chừng.” (Liên : xì, kẻ cuối mới là kẻ thẳng, ra oai gì, phải ta đá ra khỏi cửa…)
Lại nói Lư Phương Phỉ tính tình quả thật làm cho người ta đoán không ra đừng nói Lâm Thiên Vũ, mà ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, những lúc bị người ta khiêu khích thế này nàng lại càng tỉnh táo. Do đi mua đồ ăn về, trời nắng nên nàng có chút mệt. Lư Phương Phỉ ngồi ở ghế trong phòng ăn nhìn Chu Á Ninh.
“Ngồi điChutiểu thư! Tôi biết rõ cô đối với nơi này rất quen thuộctôi cũng không nghĩ là cô lại tìm đến chỗ Thiên Vũ, anh ấy đi đón bác gái, chờ một chút sẽ trở lại cứ từ từ uống nước.”
Chu Á Ninh cười lạnh nhìn nàng, chần chừ một chút ngồi xuống đối diện Lâm Phương Phỉ, nàng thật sự ghét Lư Phương Phỉ, không biết tại sao ngay từ đầu đã ghét, cảm giác từ trong nội tâm . Khi nàng biết được Lư Phương Phỉ là một thiên kim tiểu thư nhà giàu có, từ nhỏ bộ dạng đã nhu thuận động lòng người, tính tình dịu dàng ưu nhã, mọi thứ đều dẫn đầu làm cho vạn người thích cái loại đó làm nàng rất chán ghét dần dần hóa thành một loại căm hận.
Dựa vào cái gì mà lại có số mệnh tốt như vậy, cô ta sao lại ưu việt như thế, không phải nhờ vào những đồng tiền bóc lột hay sao? Cô ta có cái gì là tốt cơ chứ?
Nhưng qua mấy lần tiếp xúc Chu Á Ninh thật sự thấy mình quả thất bại, cô ta luôn dịu dàng, có trí tuệ, tính cách quả là coa qus khác người, nói năng khôn khéo, cẩn thận, tinh tế… nói nếu như nàng là đàn ông cũng say đắm cô ta là đương nhiên. Không chừng còn yêu nữa. Cũng may Lâm Thiên Vũ không yêu cô ta.
Chu Á Ninh kiêu ngạo cùng tự phụ, nàng chính là không thể gặp bộ dạng tranh giành của Lư Phương Phỉ nếu đã như vậy hôm nay nàng quyết định ngả bài chi bằng trước mặt Lư Phương Phỉ nói rõ ràng.
“Lư Phương Phỉ, chúng ta cần phải nói rõ trắng đen đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc