Hắn cầm lấy cái ly không của Lư Phương Phỉ giúp nàng rót một chén
“Nếu đã vui vẻ như vậy đêm nay dứt khoát không say không ngừng.”
“Tốt. Hay cho không say không ngừng.” Lư Phương Phỉ nhận ly, lại 1 ực uống cạn.
Không biết lại mấy ly, trên bàn đã đổ đầy rượu.
Lâm Thiên Vũ cũng uống không ít cũng may tửu lượng của hắn quả thực không tồi, hắn ôm Lư Phương Phỉ cúi đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt đỏ vì rượu của Lư Phương Phỉ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Lư Phương Phỉ hoàn toàn say, nàng dán vào Lâm Thiên Vũ, thân thể mềm mại vịn bờ vai của hắn, cười hề hề không ngừng.
“Thiên Vũ, Thiên Vũ…”
“Sao?” Lâm Thiên Vũ trong mắt chỉ có Lư Phương Phỉ, nhìn nàng trong lòng tràn đầy tình yêu.
“Tớ nói cho cậu biết một bí mật…”
“Ừ?” Lâm Thiên Vũ lười biếng kéo cao giọng, lười biếng khiến người ta tâm động.
“Tớ thật yêu cậu, rất yêu….”
Lâm Thiên Vũ cười hôn nàng, hắn còn tưởng rằng Lư Phương Phỉ thẳng thắn sẽ được khoan hồng .
“Cái này đối với tớ mà nói không phải là bí mật, cậu nói cho tớ biết, hai ngày nay rốt cuộc trong lòng buồn phiền cái gì?”
“a… Không thể nói, không thể nói.” Lư Phương Phỉ quệt mồm lắc đầu.
Lâm Thiên Vũ thở dài, liền nghe nàng lại nói:
“Cậu không biết rằng khi đại học lần đầu tiên nhìn thấy tớ liền yêu cậu, chẳng bao giờ tin có loại nhất kiến chung tình thế nhưng lại phát sinh trên tớ – Lư Phương Phỉ. Có thể là tình yêu rất giày vò con người ta, thần tình ái bắn 1 mũi tên vào trái tim của tớ, cứ vậy 10 năm rồi, có nhiều thứ thật không phải nói buông tha cho có thể buông tha…”
Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ: “Không có ai cho cậu buông tha cho, tại sao phải buông tha chúng ta như vậy không tốt sao?”
Tuy là nói như vậy nhưng là Lâm Thiên Vũ trong lòng lại sợ hãi hắn từ trước đến nay hiểu rõ ý định của Lư Phương Phỉ nhưng duy chỉ có lần này hắn không đoán được Lư Phương Phỉ đang nghĩ gì, chẳng lẽ nàng là muốn buông tha mình ư ?
“Phương Phỉ!” Lâm Thiên Vũ vuốt ve mặt của Lư Phương Phỉ.
“Có thể nói cho mình biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì không?” Hắn lại sợ nghe được câu trả lời không muốn nghe.
Lư Phương Phỉ đột nhiên kéo mạnh Lâm Thiên Vũ xuống, hôn Lâm Thiên Vũ.
Người ta một khi uống nhiều quá sẽ mất đi ý thức tự chủ khống chế, dấy lòng Lư Phương Phỉ đang hô hoán phải hôn hắn, muốn hắn, phải nắm chắc cơ hội.
Lư Phương Phỉ thật sự uống say rồi.
Lâm Thiên Vũ có thể nhìn ra được, nàng thậm chí không quan tâm chạm phải cái chân bị thương của hôn đến mãnh liệt.
Có lẽ là do nóng, Lư Phương Phỉ cởi ra áo khoác, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, gặm cắn môi hắn, giống như là muốn đem linh hồn Lâm Thiên Vũ lôi đi vậy! Muốn hoà cùng với hắn 1 chỗ. Đúng là, trong lòng rất ngột ngạt men rượu xông lên làm cho Lư Phương Phỉ trở nên rất quyến rũ và gợi tình, ngón tay nàng cắm thật hặt vào thân thế Lâm Thiên Vũ sinh 1 kẽ hở, muốn càng nhiều càng nhiều…
“Phương Phỉ…” Lâm Thiên Vũ bị Lư Phương Phỉ giày vò bị dấy lên dục hỏa, của hắn sớm đã bị dựng lên.
Lư Phương Phỉ mân mê cái môi đỏ mọng. Nàng rất nóng, nóng đến mức muốn cởi xuống tất cả y phục, nàng đồng thời cũng biết Lâm Thiên Vũ đang ôm mình, áp vào trên người của hắn làm cho nàng như được hạ nhiệt. Lư Phương Phỉ không hề thoả mãn khi hôn Lâm Thiên Vũ.
Động tác của nàng trước nay chưa bao giờ chủ động, từ đáy lòng mình có giọng nói tự nói với chính mình nàng có thể sẽ phải rời khỏi Lâm Thiên Vũ chỉ cần nghĩ đến đó nàng lại càng dùng sức muốn gặm cắn da thịt Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ có chút kinh ngạc nhìn Lư Phương Phỉ “vùi đầu duy trì “, hắn giật mình nhưng thân thể có phản ứng không ít bụng dưới chặt lại, cảm giác tê dại ở đầu lưỡi Lư Phương Phỉ mang đến, tim đập nhanh muốn nhảy không ngừng, hơi thở càng ngày dồn dập giờ khắc này hắn chỉ muốn hưởng thụ sự nhiệt tình của Lư Phương Phỉ.
Y phục Lâm Thiên Vũ rất nhanh đã bị tung ra rơi lả tả, trên ghế bừa bãi, bàn tay Lư Phương Phỉ đang khó khăn cởi ra thắt lưng của Lâm Thiên Vũ.
“Cái này cởi sao?”
Lâm Thiên Vũ cúi đầu đã bị bộ mặt nhíu mày của Lư Phương Phỉ thấy buồn cười , hắn thanh âm khàn khàn, có long tốt nói cho nàng biết
“Đem cái kia kia mở là được rồi.”
Lư Phương Phỉ phản ứng có chút trì độn như là 1 học sinh tiểu học vậy, gật đầu
“A!”
Lư Phương Phỉ làm theo lời của Lâm Thiên Vũ quả nhiên là mở ra được nàng đắc ý ha ha cười một tiếng, tay lại càng không ngừng cởi ra ҨЦầЛ ŁóŤ của Lâm Thiên Vũ kinh hô một tiếng dùng tay sờ sờ, nuốt ngụm nước miếng. (L: bà này say là liều dữ …)
“Cái này lớn như vậy!”
Lâm Thiên Vũ không chịu đựng được sự khiêu khích của Lư Phương Phỉ, quyết định phản kích bế nàng lên.