Tai Nạn May Mắn - Chương 15

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

Lư Phương Phỉ mới mặc kệ hắn hiện tại đang cười cái gì, nàng áp chế đem Lâm Thiên Vũ đặt trên xe lăn, đẩy hắn ra cửa, lấy khăn tắm.
“Làm sao cậu có thể không cẩn thận như vậy, như thế nào kích động nhất thời làm cái gì đều quên, không biết vết thương không thể ᴆụng vào nước sao?”
Đem Lâm Thiên Vũ túm đến trên giường, Lư Phương Phỉ mặc dù động tác thô lỗ nhưng là vẫn dè dặt tránh ᴆụng phải vết thương của hắn.
“Lời này cậu đã nói lần thứ hai rồi.” Lâm Thiên Vũ cũng không phản kháng, tùy ý để Lư Phương Phỉ đem mình sắp đặt ở trên giường, khăn tắm tại trên người của mình cọ qua cọ lại. Đúng là, động tác này không tính là ôn nhu gì cả hơn nữa nàng có nghĩ tới hay không. Cầm lấy khăn tắm trên người mình loạn xạ lau, cùng sờ kỳ thật đối với hắn mà nói đều là cùng một ý nghĩa, là một loại tinh thần khảo nghiệm than thẻ mà!
“Tớ nói mấy lầncậu đều không nhớ được!”
Lư Phương Phỉ là thật giận nàng dặn đi dặn lại, vừa rồi tắm rửa cũng sợ miệng vết thương của hắn ᴆụng phải nước là kết quả hai người nhất thời kích động, sẽ không phát sinh chuyện tốt.
Lư Phương Phỉ đầu thở phì phì, đã sớm đem lửa tình và cái hôn nóng bỏng ném qua đâu rồi! Bất chấp trên người mình cũng bị ướt trong đầu chỉ muốn nhanh đem người Lâm Thiên Vũ lau khô.
Lư Phương Phỉ vùi đầu lau, căn bản không có chú ý tới sắc mặt của Lâm Thiên Vũ cũng thay đổi, nàng lau xong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, tay nhanh cởi ra Lâm Thiên Vũ quần hắn.
Quần bị ướt nhiều nha, nhưng vừa mới cởi đến đầu gối, Lư Phương Phỉ đã bị một cái dựng đứng làm cho sửng sốt.
“Cái này là… á!”
Lư Phương Phỉ nhìn vật cứng kia sợ hãi kêu, ném đi khăn tắm trên tay, ánh mắt lại không dời đi, há to miệng, lắp bắp giải thích
“Cái kia… tớ không phải cố ý…”
Không xong nàng nhất thời quên Lâm Thiên Vũ không có mặc ҨЦầЛ ŁóŤ!
“Tới đây.” Lâm Thiên Vũ thanh âm so với khi trước tại phòng tắm thấp hơn.
Lư Phương Phỉ đần độn dời đi ánh mắt, nháy mắt một cái, mặt đỏ bảy phần.
“Tớ… Tớ giúp cậu mặc lại.”
“Không cần.”
Lâm Thiên Vũ một đè lại tay của nàng, vừa vặn che ở trên vật cứng của hắn,vật tỏng tay làm cho Lư Phương Phỉ mặt càng đỏ.
Lư Phương Phỉ thử giãy dụa tay muốn tránh nhưng Lâm Thiên Vũ kêu tay sẵn ở eo của nàng kéo nàng lên trên giường.
Tóc của Lư Phương Phỉ lả tả ra trước иgự¢ hắn, Lâm Thiên Vũ ở bên tai của nàng, thở hổn hển
“Tớ cần cậu. Không! Là tớ muốn cậu.”
Lâm Thiên Vũ cầm lấy tay của Lư Phương Phỉ tiếp tục khàn khàn thở hổn hển.
“Cầm nó, di động…”
Mặc dù Lư Phương Phỉ tuổi cũng không nhỏ những ý tứ này của Lâm Thiên Vũ làm cho nàng thật không hiểu, chưa từng có kinh nghiệm, sao biết!
Nàng thoáng ngẩng đầu liền chứng kiến vẻ mặt đang kiên nhẫn của Lâm Thiên Vũ, nàng dựa theo lời của hắn thoáng vừa động long mày của hắn ngược lại càng nhăn hơn.
Lư Phương Phỉ không biết thế nào, vội vàng muốn rút tay ra đã bị Lâm Thiên Vũ bắt càng chặt hơn.
“Đừng có ngừng.” Lâm Thiên Vũ khẽ nghiêng người, tay nhấc khoá váy của Lư Phương Phỉ.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”
“Tớ không muốn làm gì cả mà là đồ của cậu ướt nhẹp nằm ở trên giường của tớ, cậu không phải nói vết thương của tớ không thể ᴆụng vào nước sao?”
“À…” Lư Phương Phỉ trả lời hơi thở đứt quãng, đầu lười Lâm Thiên Vũ đã liếm lấy vành tai của nàng.
“Cho nên cậu đương nhiên không thể mặc đò ướt sũng ở trên giường.”
“Đúng thế…”
Lư Phương Phỉ không cách nào thoát ra khỏi sự trói buộc của Lâm Thiên Vũ, chỉ có thể mặc cho hắn khoá khoá sau lưng mình, nhưng hình như hơi thừa thì phải, sao phải thoát cả áo lót của nàng?
Lâm Thiên Vũ tay xoa lên của nàng rất tròn, nhẹ nhàng dùng ngón cái cùng ngón trỏ vê núm hoa, cúi người bắt đầu chạm.
“A!” Mát lạnh ngậm lấy núm hoa của nàng, làm cho toàn thân nàng run lên, lửa nóng xa lạ ở trong người bay tán loạn, một chuỗi cảm giác trống rỗng mỗi giây gặm nuốt nàng.
Lâm Thiên Vũ tại trước иgự¢ của nàng ôn nhu xoa nắn khẽ vuốt, mà 1 tay khác của thì dùng tốc độ nhanh hơn, nhiều lần véo nhẹ xoa nắn nụ hoa bên kia.
Lư Phương Phỉ bị khiêu khích n hư vậy, cùng vừa sự kiện trong phòng tắm da thịt của nàng bây giờ mới như chính thức cảm nhận được kích thích chưa từng có.
Hai núm hoa rất nhanh liền cứng lại, hồng giống hoa hồng ướt đẫm sươn đêm. Lâm Thiên Vũ nghiêng thân, bụng dưới nóng rực ¢ươиg ¢ứиg làm cho trán của hắn đã rỉ ra không ít mồ hôi, hắn từ từ lôi kéo thân thể Lư Phương Phỉ áp tại иgự¢ của mình.
Hắn ôm chặt Lư Phương Phỉ trước иgự¢, dùng sức ʍúŧ lấy nụ hoa đã dựng lên của nàng giống như nhấm nháp một đồ ăn ngọt ngào vậy, chỉ cần nếm trong lòng sẽ ngọt. Đầu lưỡi của hắn kiên nhẫn ở trên nụ hoa đùa giỡn, sau đó lại ngậm lấy nó cắn.
Lư Phương Phỉ tựa như điện chạm phải vậy, không tự chủ được ưỡn người.
” Phía dưới đã ướt …” Lâm Thiên Vũ lời nói chứa đầy hàm ý, 1 tay của hắn dời иgự¢ nàng từ từ dò vào hông của nàng.
Cảm nhận được Lư Phương Phỉ khẩn trương, Lâm Thiên Vũ chỉ là đưa ngón tay dọc theo ҨЦầЛ ŁóŤ từ từ chạm.
“Phương Phỉ, đừng sợ.”
“Không… chỗ đó…”
Lửa nóng Dụς ∀ọηg làm cho than thể Lư Phương Phỉ rối loạn, nàng không biết nên cự tuyệt hay là hùa theo, nhưng nơi đó là nàng nơi tư mật, đây là một việc làm cho người ta xấu hổ.
“Cậu chẳng lẽ không muốn?”
“Tớ…” Lư Phương Phỉ thanh âm đã khôkhốc trong cơ thể lửa nóng cháy xém da thịt nàng.
Hai mắt mờ bởi Dụς ∀ọηg nhìn Lâm Thiên Vũ, động tác trên tay ngừng lại.
“Cậu có thể chứ?”
Lư Phương Phỉ hô hấp không thuận, trong đầu lại nghĩ tới cái chân bị thương của hắn, vạn nhất quá kích động có thể hay không làm cho vết thương bị vỡ ra..
“Nói cái gì!” Lâm Thiên Vũ trừng mắt, ngón tay không nói lời gì chen vào trong hoa huy*t của Lư Phương Phỉ.
“A…”
Lư Phương Phỉ bị ngón tay hung hăng đâm một cái, Lâm Thiên Vũ một khắc càng không ngừng thổ lộ trong lòng mình bao sảng khoái, tại trong hoa huy*t mềm mại của Lư Phương Phỉ ra ra vào vào.
Rõ ràng nghi vấn “năng lực ” của hắn mà!Hắn để cho nàng biết rõ một chút, hắn rốt cuộc được hay chưa!
“A… A… đau…”
Mặc dù chỉ là 1 ngón tay nhưng lại hung hăng tại chỗ sâu nhất của hoa huy*t rất nhanh Lâm Thiên Vũ liền mò tới tầng mô kia.
“Vậy tớ có được hay chưa hả?”
“Ừ “Lư Phương Phỉ mất hồn tê dại.
Lư Phương Phỉ đã sớm gào thét không được, hoa huy*t tiết ra rất nhiều ái dịch, dính đầy ngón tay của hắn.
“Thiên Vũ…” Lư Phương Phỉ cắn môi, thanh âm của nàng làm nàng thấy xấu hổ.
“Bắt đầu”
“Ách, cái gì?”
Lư Phương Phỉ bị Lâm Thiên Vũ ђàภђ ђạ toàn thân tê dại, không hiểu hắn đang nói cái gì.
Lâm Thiên Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy chân Lư Phương Phỉ, một chân khoác lên trên hang của mình.
“Không, không… Chân của ngươi…”
“Ta hiện tại để cho ngươi để xem một chút, ta có thể hay không!”
Lâm Thiên Vũ bá đạo nhắc tới eo của Lư Phương Phỉ dùng sức! Chen vào…
“A!” Lư Phương Phỉ thét chói tai.
“Đau… đau quá…” 1 cái đau đớn rấ lớn làm cho Lư Phương Phỉ rơi xuống nước mắt.
“Nhịn một chút. Sẽ trôi qua thôi.” Lâm Thiên Vũ có thể cười không nổi, hắn có thể cảm nhận được Lư Phương Phỉ khẩn trương, hoa huy*t của nàng vừa nhỏ lại căng, vật cứng của hắn chỉ tiến vào một đoạn. Cái tư thế này không trên không dưới, làm hắn mới đau này!
“Thả lỏng nào. Mở rộng 2 chân ra!” Lâm Thiên Vũ lại một lần nữa nói ra
“Cậu vây kẹp tớ thật chặt.”
Lư Phương Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân như là bị người dùng 乃úa bổ vào đã đau đến người không nhúc nhích được.
Lâm Thiên Vũ đành phải chịu đựng Dụς ∀ọηg đang bốc lên của mình, từng tấc chen vào vào bên trong.
Hắn ôn nhu xoa nắn lấy núm hoa của nàng.
“Nhẫn nại một tý, chịu đựng 1 chút nữa….”
Lâm Thiên Vũ cực kiên nhẫn dụ dỗ Lư Phương Phỉ, vật thô to nhờ ái dịch mà rốt cục toàn bộ cũng bị hoa của nàng nuốt vào.
Cái đi vào này khiến Lâm Thiên Vũ cũng không khốn chế được mình nữa, dùng sức một cái đem vật cứng hoàn toàn không hề trói buộc tại trong cơ thể nàng tùy ý ra vào.
“Ưm… A…”
Lâm Thiên Vũ hừ hừ. Phương Phỉ rốt cục cũng thích ứng di vật chen vào trong qua có mấy giây, một loại cảm giác khác thay vào sự đau đớn lúc nãy, 1 loại khoái cảm tê dại, thoải mái. Thấy nàng tựa hồ thích ứng, Lâm Thiên Vũ chậm lại tốc độ ndẫn tới Lư Phương Phỉ bất mãn hừ nhẹ.
“Đừng có ngừng.”
Lâm Thiên Vũ cố nén cười, vỗ vỗ ௱ôЛƓ của nàng, bá đạo mệnh lệnh.
“Cậu động.”
Lư Phương Phỉ định thần nhìn lại, trên trán Lâm Thiên Vũ đã có không ít mồ hôi vừa rồi “trên giường vận động” đã làm cho hắn tiêu hao không ít thể lực.
Lư Phương Phỉ xoay người 1 cái, cưỡi ngang hông của hắn, nhẹ nhàng nằm ở trước иgự¢ của hắn, tận lực tránh ᴆụng chạm vết thương của hắn, từ từ di động.
“A… A…” Lâm Thiên Vũ khàn khàn ՐêՈ Րỉ
“Mau! Tăng tốc độ.”
Lư Phương Phỉ chỉ đành phải đẩy nhanh hơn, theo nàng đung đưa ɠιữα đùι nàng cũng có trận trận tê dại, nơi hoa huy*t đúng như một cái ngọn lửa tùy ý cháy. Cao trào tới trong nháy mắt, Lâm Thiên Vũ cũng phối hợp với động tác của nàng dùng sức, cùng nhau tới…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc