Vừa rồi hất ra tay của nàng mà Lư Phương Phỉ chẳng biết lúc nào đã lui về sau một bước.
“Tớ tại sao phải tới? Có bản lĩnh thì cậu qua đây!”
“Cậu!”
“Sao muốn đánh tớ? Hay là lại muốn hôn tớ? Tốt thôi! Chỉ cần cậu tới đây cái gì tuỳ cậu xử trí!” Lư Phương Phỉ sự lưu manh nổi lên.
Lâm Thiên Vũ tức giận hắn nhìn cũng hiểu sự vô lại của Lư Phương Phỉ lại nổi lên, cái bóng dáng ưu nhã kia đâu rồi? sao đầu lại thách thức hắn như vậy!Lư Phương Phỉ!
“Đừng tưởng rằng như vậy kích tớ thì tớ sẽ thỏa hiệp!”
“Tớ cho là cậu cho dù biết rõ mục đích của tớ sẽ tức giận.”
Lư Phương Phỉ đột nhiên thu hồi nụ cười dí dỏm, đưa tay gạt tóc rơi lung tung của mình, ưu nhã xoay người hướng phía Lâm Thiên Vũ phất phất tay
“Thôi khuya lắm rồi Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Đúng như lời cậu nói: tớ chính là cố ý chọc giận cậu cho nên cậu dự định sẽ tiếp chiêu sao?”
Vô luận Lâm Thiên Vũ có tiếp hay không chiêu dù sao Lư Phương Phỉ cũng đã hạ chiến thư.
Lâm Thiên Vũ thật không nghĩ tới Lư Phương Phỉ lại nói ra lời nói kia hắn biết rõ cô bạn này là vì bị mình chọc giận muốn cho hắn tỉnh lại, đúng là cũng không cần thiết phải ngày ngày cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, rồi đến ђàภђ ђạ hắn đi!
Kể từ khi Lư Phương Phỉ hạ chiến thư thì mỗi ngày Lư Phương Phỉ đều sẽ tìm cơ hội kích thích hắn hơn nữa rất kiên trì mỗi lúc trời tối mặc đồ ngủ cổ rộng chạy đến phòng hắn. ૮ɦếƭ tiệt! Nữ nhân kia biết rõ chân của hắn không tốt lại không làm gì được nàng nhưng mà một câu nói của nàng lại thậm chí mỗi một động tác hết lần này tới lần khác đều dễ dàng chọc giận hắn!
Mới vừa nghĩ như vậy làm hắn phát điên thì nữ nhân này liền đi đến, Lâm Thiên Vũ nhắm mắt lại hắn nghe thấy tiếng Lư Phương Phỉ đi tới.
“Xoát” một tiếng. Rèm cửa sổ bị kéo ra ánh mặt trời chói mắt xuyên vào mắt Lâm Thiên Vũ làm cho hắn lông mày run rẩy.
“Đừng giả vờ, tớ biết rõ cậu đã tỉnh.”
Lâm Thiên Vũ mở mắt chỉ thấy Lư Phương Phỉ đứng cách đầu giường một bước ngắn mặc váy dài 2 dây, khoanh hai tay nhìn hắn
“Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Ngài nằm ở trên giường đã gần một tháng .”
“Đúng thì thế nào?”
Gần đây Lư Phương Phỉ rất thích gọi hắn là Lâm Thiên Vũ tiên sinh.
“Thỉnh nữ thiết kế tài ba Lư Phương Phỉ kéo rèm che, ánh mặt trời rất chói mắt.”
“Ánh mặt trời có gì không tốt, phải phơi nắng nhiều, có ánh sáng mặt trời cơ thể mới khỏe mạnh.”
“Lư Phương Phỉ!” Khỏe – mạnh hai chữ thật làm đau nhói tim Lâm Thiên Vũ
“Là tôi không khỏe mạnh vậy thì thế nào? Cậu nên bớt để ý tới chuyện của tớ đi!”
“Nhìn cái bộ dạng bây giờ của cậu đi.” Lư Phương Phỉ buồn cười đưa cho hắn bữa sáng.
“Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Cậu nhất định là thật lâu không có soi gương rồi? Bộ dáng bây giờ của cậu tuyệt không giống Lâm Thiên Vũ…”
Lâm Thiên Vũ chẳng them nhìn cháo trong tay nàng, cười lạnh một tiếng
“Và cậu một chút cũng không giống như Lư Phương Phỉ mà tôi từng quen…”
“Hả?” Lư Phương Phỉ đến đây rất hào hứng, bưng cái ghế ngồi ở bên giường, múc một ít cháo thổi thổi đưa đến trước mặt Lâm Thiên Vũ , nháy mắt ý bảo hắn uống hết
“Cậu nói một chút coi trong ấn tượng của cậu tớ là như thế nào ?”
Lâm Thiên Vũ mím môi, cũng không tính thỏa hiệp húp cháo.Lư Phương Phỉ thấy hắn bất động cười nhạo một tiếng.
“Lâm tiên sinh! Cậu đừng có trẻ con như vậy được không? Bất quá chỉ là một chén cháo chẳng lẽ còn muốn tớ xúc cho cậu?”
“…” Lâm Thiên Vũ vừa muốn há mồm phản bác rồi lại bị Lư Phương Phỉ trách móc.
“Tớ đang nhiên là có thể xúc cho cậu ăn nhưng là đến lúc đó chớ bốc hoả không tên lại để cho tớ đây phải dập tắt lửa, lúc đó lại nói là phản ứng bình thường của sinh lý cơ thể đấy!”
“Lư – Phương – Phỉ! Cậu thật độc ác! Sao tớ trước kia lại không có phát hiện cậu ác độc như vậy chẳng lẽ sự dịu dàng trước kia đều là giả vờ sao?”
“Không phải là giả vờ.” Lư Phương Phỉ trả lời rất kiên định:
“Tớ là vì người nào đó bị gãy chân mà đau thương quá độ, cháy hỏng đầu của mình cho nên Lư Phương Phỉ trước kia cùng với Lâm Thiên Vũ trước kia đã sớm không còn tồn tại, bây giờ cậu thấy tớ với trước kia bất đồng cũng đừng quá giật mình, đúng là tớ nhìn thấy cậu chán nản như vậy nên nói không chừng tớ cũng thế sớm sẽ dần thành thói quen.”
Lư Phương Phỉ nhún vai, múc cháo đưa đến bên miệng Lâm Thiên Vũ .
“Uống nó hay nếu không tớ liền dùng miệng giúp cậu.”
“Cậu…”
“Sao? Không tin?” Lư Phương Phỉ nói liền uống một ngụm cháo tiến đến bên miệng Lâm Thiên Vũ.
“Ngừng… ngừng. Tớ chính mình uống!” Lâm Thiên Vũ nhanh chóng ngăn cản hành vi của nàng liếc mắt với Lư Phương Phỉ.
Lư Phương Phỉ tự động xem nhẹ ánh mắt ai oán của Lâm Thiên Vũ uy Hi*p chép chép miệng la lên ý là nếu như cậu không uống thì tôi sẽ liền uy dùng cách này.
Kỳ thật Lư Phương Phỉ cảm giác khi hôn mình hắn cũng không bài xích, làm gì được thương tích trên đùi hắn Lư Phương Phỉ thoáng đánh trúng điểm yếu thì hắn sẽ không nhẫn nại.
Lâm Thiên Vũ bên cạnh húp cháo ở trong lòng cười lạnh, để xem Lư Phương Phỉ cũng đắc ý được mấy ngày nữa đâu! Chờ vết thương trên đùi hắn chuyển biến tốt để xem hắn sẽ “ra tay” “dạy dỗ” nàng thế nào! Trước tiên đem đánh 1 trận cái ௱ôЛƓ của Lư Phương Phỉ tiếp theo sẽ lại hung hăng cắn môi của nàng… (L: sao các soái ca hay thích đánh ௱ôЛƓ ng` yêu thế ==)
Kẻ đối diện là Lư Phương Phỉ đương nhiên không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Thiên Vũ. Nàng vừa lòng thỏa mãn nhìn hắn đem bữa sáng ăn xong, cười hơ hớ dặn dò vài câu rồi bưng đĩa đi ra ngoài.
Lư Phương Phỉ mới vừa đi tới lầu dưới rốt cuộc khống chế không nổi nụ cười. (L: cười đi, để xem hắn sẽ thu thập chị thế nào)
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười của Lư Phương Phỉ quá lớn cho nên trên lầu Lâm Thiên Vũ cũng nghe được.
Và 1 giọng càng lớn hơn từ trên lầu truyền đến:
“Lư tiểu thư! Cậu sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu. Sớm hay muộn tớ sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tớ!”
“Được thôi! Tớ mỏi mắt mong chờ!” Lư Phương Phỉ ở dưới lầu dùng gào lên trả lời. Nói xong nàng che miệng cười mà muốn tơi lệ chạy vào phòng bếp.
Nàng làm được, nàng thật sự đã làm được!
Những ngày này tân mắt thấy Lâm Thiên Vũ từ chán nản đi ra, ánh mắt có vẻ sáng lên có phải bởi vì cùng nàng gây gổ nên có tinh thần không? .
Gian tà thì sao? Cho dù không ưu nhã, không dịu dàng thì sao chứ? Những thứ này với việc Lâm Thiên Vũ thì chẳng là gì, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại đừng nói thay đổi tính cách của mình, chỉ cần nàng có thể làm được nàng đều ok hết. (L: câu này đủ bán đứng chị rồi)
Nhưng dù sao đây chỉ là bước khởi đầu chặp chững mà thôi! Điều nàng cần làm còn có rất nhiều. Hiện tại Lâm Thiên Vũ đã đồng ý ăn cơm, cùng nói chuyện với nhau nhưng còn rất nhiều khó khăn đang chờ ở trước mắt.
Nàng nhất định phải tìm cách để cho Lâm Thiên Vũ phải đứng lên, dù bây giờ Lâm Thiên Vũ thoạt nhìn là đã bốc lên ý chí chiến đấu đúng vậy nhưng như vậy còn chưa đủ. Cố gắng lên! Lư Phương Phỉ! Điều mình cần làm còn có rất nhiều!
Còn nữa Lâm Thiên Vũ! Cậu hãy cố gắng lên. Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể gạt qua quá khứ một lần nữa đứng lên!