Tai Nạn May Mắn - Chương 08

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

“Cậu tối nay hình như đứng ở đây hơi lâu rồi đấy !” (L: như kiểu trẻ con, hờn dỗi)
Trong không gian yên tĩnh vang lên thanh âm trầm thấp, khàn khàn làm cho Lư Phương Phỉ hơi bị giật mình, trong bóng tối nàng mặc kệ đôi mắt bén nhọn kia nàng giương cao khóe miệng cười trả lời:
“Và cậu cũng không có ý định tiếp tục giả vờ ngủ?”
Tiếng cười tại không gian nhỏ truyền ra, 10 năm hiểu nhau cũng không phải là tùy tiện nói Lư Phương Phỉ biết rõ Lâm Thiên Vũ từ trước đến nay rất ít ngủ, những ngày này nàng đêm khuya đến phòng hắn, hắn làm bộ ngủ sâu và nàng vẫn không muốn vạch trần.
“Lư Phương Phỉ cậu rốt cuộc là muốn như thế nào ?”
Lư Phương Phỉ chau chau mày. So mấy ngày yên lặng đây là câu nói thứ 2 của hắn nha! Nàng không đáp hỏi ngược lại lại:
“Như vậy Lâm Thiên Vũ cậu rốt cục định thế nào ?”
Lâm Thiên Vũ nằm ở trên giường ngửa mặt nhìn Lư Phương Phỉ, rất tức giận
“Về sau buổi tối đừng tới phòng của tôi.”
“Kỳ thật cậu có thể tiếp tục làm bộ không thấy tớ, hoặc là cậu coi như tớ là bị mộng du cũng được.” Lư Phương Phỉ lại bắt đầu đùa giỡn khiến Lâm Thiên Vũ nổi cáu
“Tôi nói cho Lư Phương Phỉ cậu như vậy là ý gì? Cậu cảm thấy làm như vậy tớ liền sẽ yêu cậu sao?”
“Tớ không có tự mình đa tình như vậy, cậu nghĩ như thế nào là chuyện của cậu còn tới muốn làm như thế nào là chuyện của tớ! Cậu có thể không phối hợp nhưng cũng không có yêu cầu tớ.” Lư Phương Phỉ giọng có chút cao.
Đương nhiên Lâm Thiên Vũ nhìn là hiểu rõ lời nói mới rồi của hắn nhất định chọc giận Lư Phương Phỉ.Lâm Thiên Vũ cũng lơ đễnh tiếp tục mắt lạnh.
“Lư Phương Phỉ chúng ta biết 10 năm , chúng ta đều hiểu rõ đừng cho là tớ không biết cậu bây giờ đang nghĩ gì, nghĩ thừa dịp tớ ý chí bạc nhược yếu kém để tớ yêu cậu, thu hồi vở kịch đang diễn của cậu đi.”
Hắn dĩ nhiên là coi mình là như vậy! Lư Phương Phỉ tức giận đến toàn thân phát run trong đầu chỉ thoáng hiện lên bốn chữ “ quá đả thương người” ! Khóe miệng nàng nụ cười đã sớm hóa thành một khối băng, câu nói châm chọc khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống, rơi đầy trên mặt đất.
“Cậu biết tớ đang suy nghĩ gì?” Lư Phương Phỉ cúi thấp người nói:
“Nói một chút thử coi.”
Lâm Thiên Vũ không nghĩ tới nàng sẽ có cử động này, híp lại con ngươi lại cũng không sợ hãi từ khoảng cách gần làm cho Lâm Thiên Vũ thậm chí có thể thấy rõ vạt áo của nàng nàng rủ xuống không mảnh vải che thân.
“Mặc kệ cậu đang suy nghĩ gì, tôi không cần sự thương hại của cậu.”
Lư Phương Phỉ càng ngày càng gần, nàng hiện tại thật sự rất muốn mắng chửi cái quái gì là thương hại, cái ૮ɦếƭ tiệt gì là thương cảm rất muốn bây giờ chặn lại cái miệng ác độc của Lâm Thiên Vũ.
Nàng mạnh cúi đầu cắn vào miệng Lâm Thiên Vũ là tức giận cắn.
Chỉ nghe Lâm Thiên Vũ một tiếng kêu há to miệng đã bị Lư Phương Phỉ kia công phá thành trì.
Thật là đáng ૮ɦếƭ ! Đây đã là lần thứ hai nữ nhân này dám to gan cưỡng hôn hắn. Cứ như là có cừu oán gì với mình vậy, hôn như vậy à! (L: ha ha, bị cắn…) Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn không tự chủ được quấn lấy lưỡi Lư Phương Phỉ thừa nhận nàng tức giận hôn rất nóng bỏng.
Lư Phương Phỉ đầu ong ong lên trong đầu chỉ có tức giận đúng là 1 khắc hôn kia tâm cứ thế sụp đổ.
Nàng từ chỗ quyến luyến , mong muốn hôn, ái mộ đều vì nụ hôn này mà hồi phục đứng lên những lời nói đau lòng kia của Lâm Thiên Vũ tựa hồ như chưa từng nói, theo gió bay đi. Nàng chỉ muốn một cái hôn như vậy là đủ rồi, nàng chỉ trông mong nụ hôn này thời gian dừng lại lâu một chút như vậy đủ rồi.
Lư Phương Phỉ thẹn thùng duỗi ra đầu lưỡi chạy vào trong miệng của hắn, giống như là sợ quấy nhiễu thánh địa của hắn từ từ lục lọi, cho đến đầu lưỡi của nàng ᴆụng chạm lấy một cái mềm mại nóng ướt. Đầu óc của nàng “oanh” một tiếng tý thì nổ tung còn chưa kịp phản ứng, thân thể của nàng đã bị Lâm Thiên Vũ kéo xuống.
Lư Phương Phỉ trở tay không kịp, đè lên thân thể Lâm Thiên Vũ chỉ nghe Lâm Thiên Vũ một tiếng kêu lên đau đớn, Lư Phương Phỉ lập tức phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.
“Thiên Vũ cậu có sao không?” Lư Phương Phỉ lúng túng liếm đôi môi.
Không xong! Nàng nhất định điên rồi mới làm ra hành động vừa rồi, đã hôn hắn l lần còn chưa đủ hay sao vì cái gì mà toàn bộ dựa vào cảm tính của mình sao lại hướng tới môi hắn?
“Tớ…” Lâm Thiên Vũ hít sâu một hơi, nhịn được vất vả
“Rất tốt!” (L: bạn ấy ngượng rồi)
“Nhìn cậu đau đến mồ hôi đều túa ra thế kia tối nay thuốc cậu còn không uống. Bây giờ nhanh đem thuốc uống mau …” Trong lúc bối rối Lư Phương Phỉ nhớ lại trên đầu giường còn viên thuốc, vội vàng cầm lên đưa tới cho Lâm Thiên Vũ
“Cái thuốc này giảm đau rất hiệu quả, uống nó sẽ ngủ được 1 giấc thật ngon….”
“Không – uống!!!”
Cái cô Lư Phương Phỉ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vừa rồi lúc nàng ᴆụng phải vết thương của mình cũng làm gì đến mức như vậy, người bị thương là hắn, đúng là nàng nửa đêm canh ba đi mặc như vậy, lại chạy tới hôn mình… Hắn bị thương là ở chân không phải là ” hệ thống sinh lý ” nha!
Hắn có phản ứng! Nàng là đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của hắn ư? Lần đầu phát hiện cô gái từ trước đến nay luôn khôn khéo như Lư Phương Phỉ cũng có lúc ngây ngốc bất quá sắc thái trên mặt kia sau khi hôn xong gương mặt đỏ vẫn chưa có dấu hiệu hết, vẻ đẹp đó cứ thể toả ra, thẹn thùng rất đáng yêu. Hết lần này tới lần khác nghĩ như vậy dư vị nụ hôn như còn chưa hết làm cho Lâm Thiên Vũ bụng dưới lại là căng lại. Lâm Thiên Vũ không khỏi nhíu mày liền nghe thấy giọng quát của Lư Phương Phỉ
“Lâm Thiên Vũ cậu bị xe ᴆụng hư chân hay là cái đầu của cậu cũng bị hư luôn?”
Lâm Thiên Vũ nheo mắt lại, trong mắt che lấp sóng ngầm mãnh liệt
“Cậu có bản lĩnh lặp lại lần nữa xem”
Có vẻ như nguy hiểm dần tới gần Lư Phương Phỉ cũng không phát giác, cúi đầu vẫn còn đang suy nghĩ xem như thế nào để buộc Lâm Thiên Vũ đem thuốc uống vào. Hay trực tiếp lặp lại chiêu cũ dùng miệng cạy miệng của hắn ra? Có thể nói thì là như vậy nhưng Lâm Thiên Vũ có thể hay không chịu uỷ khuất bị mình chiếm tiện nghi? (L: chưa biết ai chiếm của ai…)
“Tớ cảm thấy …” Lư Phương Phỉ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thuốc trên tay trong lòng tính toán hay là dùng miệng uy so với thực tế nên thừa dịp bất ngờ…
“Cậu nếu không phải là đầu óc bị ᴆụng hư thì nếu không làm sao lại trẻ con như vậy ngay cả thuốc cũng không dám uống!”
Nói rồi Lư Phương Phỉ đem thuốc ném vào trong miệng của mình, còn chưa cúi người cùng lúc đó Lâm Thiên Vũ đã hoàn toàn bốc lửa lên tay kéo lấy Lư Phương Phỉ mạnh chặn lại miệng của nàng.
Lâm Thiên Vũ hôn truyền lại vẻ tức giận của mình, hắn giống như là muốn đem bất mãn toàn thân phát tiết ra, không chịu buông bất cứ gì trong miệng của Lư Phương Phỉ, đầu lưỡi xẹt qua hàm răng nàng gặm nuốt môi của nàng, thậm chí ngay cả hô hấp đều đoạt đi.
Lư Phương Phỉ bị hôn đến thở không được tức giận đúng là trong đầu lại chưa từng quên lưỡi mình còn viên thuốc. Một cái hôn gãi đúng chỗ ngứa! Lư Phương Phỉ đầu lưỡi bốn phía tránh né sự ςướק đoạn của Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng đem viên thuốc đưa vào trong miệng của hắn. Sau đó trong lòng Lư Phương Phỉ hơi cười một tiếng, giương cao khóe miệng, hưởng thụ sự tàn sát bừa bãi điên cuồng của Lâm Thiên Vũ.
“Cười đã chưa?” Lâm Thiên Vũ hơi thở không yên dùng miệng giữ lấy cái miệng của Lư Phương Phỉ, thanh âm bởi vì tình dục mà khàn khàn trầm thấp.
Môi của nàng bị hôn phải sưng đỏ, nụ cười lại càng ngày càng sâu.
“Cậu chủ động hôn tớ.”
Lư Phương Phỉ cảm thấy rất thỏa mãn dù đây chỉ là một nụ hôn, nàng biết rõ cái này cũng chẳng nói lên điều gì nhưng là nàng đã rất thỏa mãn.
Con gái chính là như vậy không cần khua môi múa mép mà chỉ nhẹ nhàng cần một cái hôn.
“Chủ động hôn cậu? A… cậu mỗi lúc trời tối mặc đồ ngủ đến phòng tớ không phải là vì lấy được nụ hôn này đó chứ? hiện đang thỏa mãn đi!” Lâm Thiên Vũ ngữ điệu cất cao làm cho Lư Phương Phỉ nụ cười cứng đờ đột nhiên Lâm Thiên Vũ kéo tay Lư Phương Phỉ để ở hạ thân của mình giọng lạnh như băng:
“Lư Phương Phỉ không cần phải mỗi buổi tối mặc thành như vậy chạy đến phòng nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường. Tớ là ᴆụng gãy chân mà không phải ᴆụng hư hệ thống sinh lý!” Nói xong Lâm Thiên Vũ hẩy tay Lư Phương Phỉ ra.
Lư Phương Phỉ đỏ mặt lên thì ra là hắn… Nàng không phải cố ý muốn tới dẫn dụ hắn! Nhưng là bây giờ nàng mặc như vậy, hai người còn liên tiếp hôn hai lần nếu là nói nàng không phải cố ý chính nàng cũng không tin.
Lư Phương Phỉ không khỏi ảo não nếu dựa theo cá tính mọi khi nhất định sẽ không thèm quan tâm mà cười nhạt một tiếng đúng là nàng thực tại không cách nào tiếp nhận Lâm Thiên Vũ mà như vừa rồi thì dù giải thích có đáng tin sao? Lấy lại tỉnh táo bình tĩnh Lư Phương Phỉ như không quan tâm bĩu môi, lạnh nhạt nhìn thoáng qua hạ thân của Lâm Thiên Vũ, hừ nhẹ một câu:
“Xem ra là lỗi của tớ thì ra là cậu chỉ là ᴆụng gãy chân, đầu óc tốt, sinh lý cũng là tốt như vậy thì có ích lợi gì đây?”
Lâm Thiên Vũ vừa nghe, xoay người liền nhớ lại khi mình mạnh quằn quại, tác động đến vết thương trên người, nhe răng trợn mắt rống lên:
“Lư Phương Phỉ cậu tới đây cho tôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc