Đứa con đầu lòng Nguyên Nghi Chi sinh chính là cô con gái lớn của nàng và Tạ Ung được đặt tên là Tạ Thần.
Thời điểm Tạ Thần đầy năm, cửa Tạ phủ được đưa tới một Tiểu Nam Hài cũng ước chừng hơn một tuổi, Tiểu Nam Hài ấy xinh đẹp đến không có ngôn ngữ nào tả nổi, có sở hữu được một mắt hoa đào có phần giống với Tạ Chiêu con trái lớn của Tạ phủ.
Tình cảnh trên dưới Tạ phủ vô cùng náo loạn một đoàn, bọn hạ nhân rối rít suy đoán Tiểu Nam Hài là con riêng ở bên ngoài của Tạ Ung.
Tiểu Nam Hài tên là Tô Thanh, là con trai của Tô Bạch Mai đã từng là danh kỹ.
Tô Thanh được đưa đến Tạ phủ, Tô Bạch Mai có kèm theo một phong thư, trong thư nói nàng ta không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của hài nhi, cho nên đưa con trai đến Tạ phủ nhờ nuôi, nếu như vợ chồng Tạ Ung không muốn nuôi hắn, cũng hi vọng nể tình dù sao Tô Thanh cùng Tạ Chiêu cũng là biểu huynh đệ, tạo điều kiện cho hắn có thể trở lại Đinh gia nhận tổ quy tông, cho hắn một thân phận trong sạch.
Tô Bạch Mai hi vọng con trai của mình tương lai có thể đi theo con đường khoa cử giống như Tạ Ung Quang Tông Diệu Tổ, nhưng yêu cầu khoa cử đối với học sinh là rất nghiêm khắc, xuất thân phải là ba đời trong sạch, trong nhà không thể có người làm nghề bị người đời khinh bỉ hoặc lao dịch, ví dụ như rơi vào trong chín điều: bà mai, đầy tớ, ăn trộm, ςướק bóc, kỹ nữ vv…vv, Tô Bạch Mai hiển nhiên đang làm kỹ nữ một trong những nhóm này.
Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi hết sức nhức đầu, Tô Bạch Mai thật đúng là một người phụ nữ muốn bám víu vào Tạ Thế để trèo lên, nàng ta nói như thế là bởi vì hiểu được Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi có bản tính thiện lương, mới lấy Tạ Thế ra mưu cầu cho con trai mình một thân phận.
Tạ Ung phái người quay lại đi tìm Tô Bạch Mai, thì Tô Bạch Mai đã biến mất vô tung tích.
Ngay cả Nguyên Nghi Chi không thừa nhận cũng không được, người phụ nữ này quả thật rất bất phàm, bất luận là ban đầu Tạ Thế vì mình chuộc thân, hay là hôm nay độc ác bỏ rơi con mình, nàng ta đều làm rất sạch sẽ gọn gàng. Nàng ta thật nhẫn tâm, thật không luyến tiếc, lại còn biết xem xét thời thế, có tâm cơ có thủ đoạn, nếu như nàng ta là nam tử, e rằng Cảnh quốc lại có thêm một nam kỷ kỳ tài biết lật tay làm mây, úp tay làm mưa.
Chỉ tiếc nàng ta thân là nữ nhi, mệnh bạc còn hơn giấy bạc.
Tạ Ung không thể làm gì khác hơn đành phải phái người đưa tin cho Đinh gia, nói rõ thân phận của Tô Thanh, kết quả Đinh gia không thừa nhận.
Nếu phải đem lên bàn tính để so sánh thì Đinh Sĩ Chương còn vang dội hơn cả Tô Bạch Mai, hắn thừa biết Đinh gia sắp phải suy thoái xuống dốc, Tạ Ung lại không muốn có liên hệ thân thiết với Đinh gia, cũng không chịu thu nhận Đinh Cẩm Vân đứa con gái nhỏ của hắn, lúc này có cơ hội, còn không mau đem đứa cháu trai xuất thân không quang vinh này của mình vứt sang cho Tạ phủ nuôi, nói không chừng còn có thể được dựa hơi một chút.
Biết rõ Đinh gia vô sỉ, nhưng Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi không thể không chứa chấp Tô Thanh, bọn họ đâu thể nào mặc một đứa trẻ chỉ hơn một tuổi lại lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Vì thế, Tạ Ung nhận Tô Thanh làm nghĩa tử.
Từ đó Tô Thanh được ở lại sinh sống tại Tạ phủ, cùng Tạ Chiêu, Tạ Thần cùng nhau đọc sách học tập, cùng nhau đùa giỡn lớn lên.
Lúc Tô Thanh mười ba tuổi lên trường đi thi, một lần liền đỗ trúng tú tài.
Lúc này Tạ Chiêu mười chín tuổi, cũng đang là một tú tài.
Từ nhỏ thể chất Tạ Chiêu đã suy yếu, nên không thể quá lao tâm lao lực mà đọc sách, vì vậy Tạ Ung cũng không yêu cầu nghiêm khắc với hắn, chỉ hy vọng con trai lớn của mình có thể khỏe mạnh bình an cả đời là tốt.
Tô Thanh rất thông minh, cũng rất chăm chỉ chịu khó, sau khi hắn hiểu ra mình không phải là con trai ruột của Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi thì hắn lại càng nỗ lực cần cù học tập nhiều hơn so với những đứa trẻ khác ở Tạ gia.
Về một phương diện nào đó, hắn đã thừa kế được sự liều lĩnh kiên cường và kiên nhẫn từ mẹ ruột của mình.
Tô Thanh không chỉ có thông minh, cặm cụi chịu khó, hơn nữa càng lớn càng khôi ngô tuấn tú, chàng thiếu niên này giống như mỹ ngọc sau khi được ngàn điêu vạn mài, sáng lóa chói lọi, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta một khi đã nhìn rồi là không còn muốn dời mắt, không chỉ có nhưng cô nàng mê luyến hắn, ngay cả rất nhiều nam nhân nhìn thấy hắn cũng không tránh khỏi váng đầu hoa mắt.
Lần đầu tiên khi Huyền Dục nhìn thấy đứa nhỏ này, liền muốn chiếm đoạt hắn đưa vào trong hoàng cung của mình, nếu không phải Tạ Ung đột nhiên giận tái mặt đòi trở mặt với hắn, e rằng Huyền Dục đã có lòng ‘trâu già ăn cỏ non’ rồi.
Huyền Dục đối với chuyện đó luôn tỏ ra rất đáng tiếc, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua người nào mà xinh đẹp đến vậy, có thể nói kỳ tích của nhân gian.
Bởi vì nguyên nhân, Huyền Dục đối với Tô Thanh nhớ mãi không quên, cho nên những khoa cử của Tô Thanh đều thuận buồm xuôi gió, bay thẳng lên mây xanh, mười sáu tuổi đã đỗ được Tiến sĩ, hoàng thượng bổ nhiệm hắn làm Thám Hoa Lang. (học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn, thời xưa)
Huyền Dục rất thích việc mình bổ nhiệm Tiến Sĩ xinh đẹp làm Thám Hoa, càng xinh đẹp thì càng không thể để cho hắn làm Trạng Nguyên, chỉ làm Thám hoa Đệ Tam Danh, dù cho người ta có đủ sức tài để làm Trạng Nguyên.
Có lẽ Tạ Ung may mắn vì khoa khảo năm đó của tiên đế vẫn còn sống, nếu không các chức Giải nguyên hắn liên tiếp giành được chỉ sợ cũng bị ngâm trong nước nóng rồi.
Thám Hoa Lang Tô Thanh đến cửa nhà Tạ Ung cầu hôn, người muốn lấy chính là Tạ Noãn con gái nhỏ nhất và được yêu chiều nhất Tạ gia.
Tạ Ung hỏi hắn: "Tại sao không phải là Tạ Thần?"
Tô Thanh có chút ngượng ngùng, nói: "Con và Thần muội muội cùng nhau lớn lên, khi đó bởi vì nghĩ rằng mình và Thần muội muội là do một mẹ sinh ra, cho nên đối với nàng chỉ có tình huynh muội, không hề có tình cảm nam nữ gì khác."
Tạ Noãn nhỏ hơn Tô Thanh mười tuổi, khi Tạ Noãn được sinh ra thì Tô Thanh đã là người hiểu chuyện rồi, cũng biết thân thế của mình, khi đó ánh mắt hắn dành cho Tạ Noãn hoàn toàn không giống với ánh mắt khi nhìn Tạ Thần.
Nhưng Tạ Thần thì lại rất yêu thích chàng thiếu niên xinh đẹp này, khi nàng biết Tô Thanh đột nhiên cầu hôn với muội muội thì thiếu chút nữa khóc đến chêt đi sống lại.
Mới sáu tuổi Tạ Noãn trông thấy tỷ tỷ mình khóc, lập tức đi tìm Tô Thanh đánh cho hắn một trận tả tơi, tuy nắm tay nàng rất nhỏ đánh người sẽ không đau, nhưng đã nói lên sự tức giận của nàng dành cho người ca ca xinh đẹp đã chia rẻ tình cảm tỷ muội của các nàng.
Tô Thanh bĩnh tĩnh thản nhiên chịu đựng sự trừng phạt nho nhỏ ngọt ngào của vị hôn thê mình.
Nguyên Nghi Chi cũng thấy kỳ quái, nàng lo lắng không biết có phải Tô Thanh có sở thích dở hơi chỉ yêu thích nữ hài đồng hay không, sao có thể phải lòng một đứa bé chỉ mới sáu tuổi, mà không phải là đứa con gái lớn như hoa như ngọc nhà mình?
Tô Thanh nói: "Qua mười năm nữa, Noãn Noãn mười sáu tuổi, con cũng mới hai mươi sáu, thành thân cũng vừa vặn thích hợp."
Tô Thanh thật sự đã chờ đợi Tạ Noãn đúng mười năm.
Khi Tạ Noãn tròn mười sáu tuổi, vô cùng xinh đẹp bước lên xe hoa xuất giá, vào đêm động phòng hoa chúc, nàng hỏi phu quân mình: "Sao chàng lại chọn phải thi*p?"
Tô Thám Hoa từ một chàng thiếu niên xinh đẹp lớn lên thành một thanh niên anh tuấn giảo hoạt cười nói: "Nếu như ta nói, từ lúc nàng vừa mới sinh ra thì ta đã yêu nàng rồi, nàng có tin không?"
Đương nhiên Tạ Noãn không tin rồi, có ai lại đi yêu một đứa bé vừa mới sinh ra xấu xí như con tôm luộc chín?
Tuy nhiên, nàng vẫn yểu điệu mà ngả vào trong lòng phu quân, cứ như vậy đi, dù sao nàng cũng tin tưởng hắn yêu nàng, đã đợi nàng ròng rã mười năm mà.
Không chọn tỷ tỷ mà lại chọn nàng, trong lòng Tạ Noãn thầm nghĩ, có lẽ đây chính là duyên phận thôi.
Cũng giống như cha mẹ của nàng vậy, có rất nhiều người để họ lựa chọn, nhưng cuối cùng cả hai vẫn là lựa chọn ở bên nhau.
Tô Thanh anh tuấn xinh đẹp tìm cả thế gian cũng hiếm thấy, Tạ Noãn cũng là nữ nhi xinh đẹp nhất Tạ gia. Họ sinh được một cô con gái đầu lòng, được di truyền sự ưu tú nhất kết hợp từ cha mẹ, quả thật xinh đẹp đến giống như một Tiểu Tiên Nữ rơi xuống phàm trần.
Con trai lớn của Nguyên Lang và Nguyên Gia Ninh, là Hoàng Thái Tử tương lai của đế quốc, đã vì vị Tiểu Tiên Nữ này ăn rất nhiều đau khổ, hơn nữa còn điên cuồng uống rất nhiều \'dấm chua\', đây là một câu chuyện rất lâu rất lâu về sau nữa!!!
— HẾT TRỌN BỘ —