Sau bữa trưa, Tạ Ung nói chuyện với Nguyên Nghi Chi một lát, thấy nàng có chút uể oải, nói chuyện cũng vô lực, hắn dặn dò mấy nha hoàn hầu hạ nàng ngủ.
Đợi nàng ngủ say, hắn uống một ly trà đậm, gắng gượng tinh thần đi tới Tùng Hạc viên thăm Tạ Mẫu.
Tạ mẫu đang giả vờ ngủ bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân của tiểu nha hoàn đến vén mành bẩm báo liền lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy con trai mình với dáng vẻ mệt mỏi, liền không vui hỏi: "Nhân lúc không có việc gì, sao không nghỉ ngơi một chút đi?"
Tạ Ung ngồi xuống bên giường, nâng bàn tay thô ráp của Tạ mẫu lên nói: "Mẫu thân, hài nhi muốn nói chuyện với người."
Tạ mẫu uể oải thu vẻ mặt lúc nãy lại, mắt híp lại, giọng nói lạnh lùng: "Thế nào, bất bình thay cho vợ ngươi sao? Xót thay cho nàng vì đã phải thức cả đêm chăm ta? Định trách người mẹ này lắm chuyện phải không ?"
Tạ Ung vỗ vỗ mu bàn tay của Tạ mẫu, "Phục vụ mẹ là chúng con đang tận hiếu, nào có dám oán giận người!"
"Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Tạ mẫu sắc mặt của chuyển biến tốt một chút.
"Mẹ, những năm này hài nhi quả thật rất không vui." Tạ Ung khẽ cúi người xuống, áp sát mặt trên mu bàn tay củaTạ mẫu, giống như khi còn bé không muốn xa rời sự vuốt ve của mẫu thân n, hắn khẽ nhắm mắt trò chuyện, thở dài: "Trước mặt người khác thì biểu hiện như thế, nhưng sau lưng lại cô độc tịch mịch, ở bên ngoài công sự bận rộn, về đến nhà lại không có ai bầu bạn."
Tạ mẫu rất muốn phản bác, chẳng lẽ nói với mẹ cũng không thể sao? Nhưng lời này còn chưa kịp nói ra bà liền nuốt xuống, tình mẫu tử nào có giống tình vợ chồng, bà vốn là người từng trải, đáy lòng Tạ mẫu rất rõ điều đó, hiện tại bà chỉ có đứa con này nên bà không muốn buông nó ra, bà không muốn nữ nhân khác chiếm lấy nó.
Tạ mẫu dùng tay kia sờ đầu con trai, giống như khi hắn còn bé, tim bà dần trào lên một nuỗi buồn phiền khó tả, mới ngày nào còn là một tiểu tử trong lòng bà, nháy mắt cũng ba mươi tuổi rồi, đã lấy vợ hai lần rồi. . . . . .
"Là lỗi của mẹ, ban đầu chỉ mẹ cảm thấy ngươi một thân một mình ở kinh thành không hề dễ dàng, mẹ nghĩ nếu ngươi được tể tướng đại nhân ưu ái thì có thể nhẹ nhõm một chút, nên ta mới thúc đẩy hôn sự cùng Đinh gia, không ngờ một người đoan trang như Cẩm Tú lại khó tính như vậy? Vợ không hiền, nhà khó an, những năm trước đây thật sự khổ cho con ta rồi."
Tạ Ung cười khổ, bây giờ khi Cẩm Tú đã không còn, mẫu thân vẫn còn kiên trì đổ tất cả lỗi cho nàng. Cẩm Tú dù có trái tính đi nữa, dù có kiêu ngạo đi nữa, lúc đó nàng cũng đã thuận lòng muốn cùng hắn chung sống, chỉ vì mẫu thân không ưa tính cách tiểu thư của nàng, về sau lại do nàng không con dù hai người đã chung sống 3 năm, mẫu thân lập tức nạp tiểu thi*p Linh Lung, Cẩm Tú cũng bởi tính tình nóng nảy, cố chấp đến ૮ɦếƭ, thậm chí chấp nhận cái danh bất hiếu cũng không chịu để mẫu thân chèn ép, cuối cùng khiến trong nhà náo loạn.
Đinh Cẩm Tú ghen tỵ với Linh Lung, càng không muốn Linh Lung sinh con trước nàng, liền âm thầm cho Linh Lung uống thuốc tuyệt tử, điều này khiến cho Tạ mẫu rất giận dữ, sau khi phát hiện, bà muốn Tạ Ung bỏ vợ ngay lập tức, nếu không phải là bà kiêng kỵ Đinh Sĩ Chương lúc ấy còn là Tể tướng, có lẽ đã trở mặt luôn rồi.
Mà Linh Lung cũng không kém phần ác tính, nàng biết mình không thể sinh con, liền trực tiếp trả thù Thanh Đại đang mang thai, khiến Thanh Đại cũng đẻ non làm thân thể nàng chịu thương tổn, cuối cùng cũng không thể sinh con. Từ sau đó, hai tiểu thi*p của Tạ phủ cơ bản đã thành thùng rỗng kêu to.
Đối với Tạ mẫu mà nói, người làm vợ mà không thể đẻ con, nuôi cũng vô dụng. Ngược lại Cẩm Tú kiên trì để lại hai kẻ tuy vô dụng Linh Lung và Thanh Đại để tránh phiền hà, tránh cho người ngoài nói nàng là người đàn bà đanh đá không tha cho thi*p thất.
Dù sao trước khi Đinh Cẩm Tú qua đời, bên trong Tạ phủ đã vô cùng hỗn loạn, đủ loại tranh đấu ganh đua, Tạ Ung thường thấy đau đầu, có lúc tá túc trong quan phủ không trở về nhà.
Giờ hắn đã qua tuổi lập gia đình, không còn là thiếu niên nông nổi, không hề ngây ngốc chuyện nữ nhân thường tình nữa, hắn đã có đủ kinh nghiệm để dạy dỗ, hắn không muốn đi theo vết xe đổ, hắn không muốn để Nguyên Nghi Chi tiếp tục chịu bi kịch của Đinh Cẩm Tú.
Muốn đem tâm sự gửi vào đàn ngọc, tri âm vốn đã ít, đoạn nhạc này nào ai nghe thấu?
Hắn yên lặng nhiều năm như vậy, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đoạn tang vợ, may mắn trong ngàn vạn người tìm được một người phù hợp với mình, hắn muốn bảo vệ thứ quan trọng này.
"Hài nhi biết mẹ làm tất cả đều vì muốn tốt cho hài nhi, người hài nhi yêu quý nhất trên đời này cũng là mẹ." Tạ Ung nhẹ giọng nói "Cho nên những chuyện trước kia, đã qua rồi hãy cho nó qua đi."
Ánh mắt Tạ mẫu càng thêm nhu hòa: "Ta biết con là đứa hiếu thuận, có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta."
"Nhưng mẹ à, chốn quan trường phức tạp, chuyện nhà không giải quyết được rất dễ bị người ta nhạo báng, hài nhi nghĩ nhà mình tốt nhất nên an tĩnh, bớt cãi vã ganh tỵ sẽ tốt hơn."
Tạ mẫu bĩu môi, muốn nổi giận, nhưng khi thấy con trai mình đã phơi bày cõi lòng như vậy, bà cũng không nỡ phát tác: "Là ta muốn náo loạn ư? Là ta lắm lời? Ta ăn no rỗi việc sao? Nếu không phải là do họ không hiểu chuyện, nếu không phải là ta nghĩ cho ngươi, ta tự mình sinh ra bực tức làm gì? Nói đi nói lại, ta vẫn thấy là vì ngươi đau lòng thay cho nương tử đúng không ? Nhưng ngươi cũng nên nghĩ, từ xưa đến nay nó đã mang tiếc khắc phu, đó cũng không phải là chuyện một chuyện hai, mà đã rất nhiều lần. Ngộ nhỡ ngươi gặp chuyện gì, làm sao ta có thể sống nổi?"
Tạ Ung nói: "Hài nhi sao dám lấy cái mạng nhỏ này ra đùa giỡn chứ?Hài nhi đã sớm xin cao tăng Hoàng Quốc tự cho chúng con một hợp bát tự, xứng đôi lắm. Nếu như thực so đo chuyện mệnh không hợp, khắc sanh mạng, thì do số mệnh hài nhi không tốt, là kẻ khắc phụ, người khắc vợ, có phải hài nhi cũng là sao chổi không ? Chiêu nhi thân thể vốn suy yếu, hài nhi chỉ cầu không khắc mạng nó là tốt rồi."
"Phi! Phi! Phi! Nói xằng nói sao có thể nguyền rủa chính mình như vậy chứ! Con ta là nhân tài trăm năm có một, tốt số lắm! Mẫu thân đã coi mệnh cho ngươi, sinh đến đứa thứ bảy thứ tám, Tạ phủ ta ngày sau nhất định rất hưng thịnh."
Tạ Ung mệt mỏi cười một tiếng "Cầu xa làm gì đến đứa thứ bảy thứ tám, hài nhi hiện tại chỉ trông mong những ngày an tĩnh, hài nhi cùng nàng dâu hiếu thuận với mẹ, mẹ cũng có thể vui vẻ một chút, như vậy là đủ rồi."
Tạ mẫu phẫn nộ rút tay về, liền phỉ nhổ : "Được rồi được rồi, nói như vậy không khác nào ta là kẻ gây chuyện, là bà lão nhiều chuyện."
Nước mắt Tạ Ung lẳng lặng lăn xuống , hoàn toàn im lặng, khiến người ta nhìn vào mà kinh sợ.
Tạ mẫu còn muốn lên mặt, nhưng cảnh hài nhi rơi nước làm bà sợ tới mức tay chân luống cuống, đành miễn cưỡng vỗ vai hắn, buồn bực: "Làm cái gì vậy? Làm sao vậy? ? Mẹ đã nói gì sai sao?"
"Mẹ, hài nhi những năm qua quả thực mệt mỏi lắm." Nước mắt Tạ Ung càng lúc càng tuôn nhiều, hắn cúi đầu, dùng sức xoa xoa gương mặt, "Hài nhi không phải không vâng lời người để mang tội bất hiếu, mẹ cũng biết mà? Nhưng hài nhi cũng không thể nào đối xử tệ với vợ mình được. Bị kẹp ở giữa mẹ và vợ, ngày qua ngày vô cùng mệt mỏi, nhà không còn là nhà, mà là chiến trường, hài nhi quá mệt mỏi, quá khổ sở rồi, những ngày như thế hài nhi không muốn thêm một chút nào. Mẹ, hài nhi quá thật rất đau lòng."
Hốc mắt Tạ mẫu cũng đỏ, bà nhẹ nhàng vỗ vào người Tạ Ung, sau đó chán nản ngã xuống giường êm, chẳng lẽ những năm qua bà thực sự đã sai sao?
Bà một lòng vì con trai, tất cả mọi điều bà làm đều là vì nghĩ cho nó, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này ?
Ban đầu bà cũng tràn đầy biết ơn trân trọng cô con dâu Đinh Cẩm Tú, nhưng Đinh Cẩm Tú ỷ vào nhà ngoại, vào cửa Tạ gia mà lúc nào cũng vênh váo đắc ý, bà không thể để cho con trai của mình luôn phải cúi mình hay dỗ dành vợ.
Tại sao à? Bà khổ cực nuôi con, may sao con bà lại là nhân tài trăm năm có một, tài hoa hơn người, anh tuấn bất phàm, được chính miệng hoàng thượng khen ngợi, chẳng lẽ lại phải chịu thua một nữ nhân? Chớ nghĩ chuyện đó là dễ dàng!
Giờ đây Đinh Cẩm Tú đã không còn, nghĩ lại bà cũng có chút cay nghiệt với nàng, Tạ mẫu không thể làm gì khác hơn là ngậm chặt miệng.
Bà biết mình bị hài nhi oán giận rồi, hơn nữa nỗi oán giận này đã tích tụ lâu ngày, nhưng Tạ Ung là một nam nhân có lương tâm, không muốn nói nhiều, còn rơi lệ ngay trước mắt mẫu thân mình, đấy là sự nhượng bộ hay là cảnh cáo của một nam nhân vốn có lòng tự tôn cao như hắn?
"Để cho ta yên lặng một chút, buổi tối không cần tới đây nữa đâu." Tạ mẫu nói xong, phất tay đuổi khéo Tạ Ung ra khỏi phòng.
Tạ Ung vừa đi khỏi, khuôn mặt vừa rồi còn in đậm sự buồn khổ uất ức liền biến mất, ngay lập tức quay trở lại bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng thường ngày.
Hắn không trở về Thanh Việt viên ngay lập tức, mà đến thư phòng.