Thôi Bán Hạ còn lâu mới khóc, nàng tức ૮ɦếƭ thì có!
Tức Trạm Ly Tiêu không để ý bản thân hắn, giận hắn ngu xuẩn, giận hắn bị thương trúng độc nhưng vẫn một lòng muốn bảo vệ nàng, câu nói đầu tiên của hắn là hỏi nàng có bị thương không.
Thật sự là ngu ngốc ૮ɦếƭ được!
Trạm Ly Tiêu từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ có chút hoảng hốt, trong nháy mắt, ánh mắt mê mang lập tức khôi phục trấn tĩnh, lập tức ngồi dậy, bả vai truyền tới đau đớn khiến hắn cau mày.
“Động cái gì mà động! Quên ngươi bị thương rồi phải không? Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!” Thôi Bán Hạ ngồi trên ghế thấy Trạm Ly Tiêu tỉnh, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn chặt mím môi, ép bản thân làm mặt lạnh.
Nàng còn đang tức giận!
“Hạ Hạ.” Thấy nàng, Trạm Ly Tiêu như thói quen lại dịu dàng mỉm cười, nhanh chóng liếc nàng từ trên xuống dưới, nhìn nàng hết sức mạnh khỏe, hơn nữa không bị thương, cuối cùng mới yên tâm quan sát bốn phía.
Đây là một nhà gỗ nhỏ đơn sơ, không gian không lớn, chỉ có một cái giường gỗ cùng bàn ghế, có thể là nơi thợ săn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng có khách qua đường tá túc.
Thôi Bán Hạ thu hết cử chỉ của Trạm Ly Tiêu vào trong mắt, иgự¢ không khỏi vừa chua vừa chát, còn có một cỗ buồn bực ưu thương. Đứa trẻ đã trưởng thành, trở thành nam nhân rồi, hơn nữa tưởng chừng đơn thuần kì thực lại là một tên lòng dạ đen tối, nhưng mà đối xử với nàng lại rất tốt.
Lần đầu tiên có người hoàn toàn đặt nàng tại trong lòng như vậy, điều này làm cho lòng nàng vốn là lạnh nhạt lại lặng lẽ nổi lên sóng gợn rung động.
Thật ra thì, đối với sự yêu thích của Trạm Ly Tiêu, nàng có chút động lòng.
Động lòng thì sao chứ? Nàng rất rõ ràng thân phận hai người chênh lệch, hắn là thái tử, là đế vương tương lai, được một đế vương yêu thích có thể kéo dài bao lâu?
Nàng không muốn để tình yêu mạo hiểm trong hư vô mờ mịt, vì tâm tư nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu, nàng cũng chưa từng nghĩ tới phương diện tình yêu nam nữ kia, chỉ đơn thuần nghĩ giữ được tính mạng bản thân, muốn khiến Trạm Ly Tiêu quyến luyến tình nghĩa hai người cùng nhau lớn lên, cho dù ngày nào đó biết thân phận của nàng, cũng có thể bảo vệ nàng.
Nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu, nàng nhìn đứa trẻ luôn đi theo sau nàng dần dần lớn lên, nhìn hắn dần trở thành một nam nhân mê người, nàng thậm chí từng nghĩ tới không biết nữ nhân nào vận cứt chó có thể chạm đến trái tim Trạm Ly Tiêu, nhất định là kiếp trước thắp hương khấn phật mới có vận khí tốt như vậy, bởi vì nàng nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu lớn lên tốt lắm!
Nàng chưa từng đem cái vận khí tốt đó đặt trên người mình, bởi vì nàng không dám nghĩ.
Nhưng nàng không nghĩ, Trạm Ly Tiêu cũng không buông tha nàng. Hắn từng bước một tiến sát, nói thích nàng, dùng dịu dàng chỉ thuộc về hắn từ từ bao phủ nàng, dùng hai chữ bảo vệ mà bao bọc nàng, thà bị thương, cũng muốn bảo vệ nàng.
Nàng bị bức không có đường để lui, lại vẫn cố chấp dùng bức tường mỏng manh che đi nỗi lòng.
Rũ mắt xuống, Thôi Bán Hạ nhàn nhạt nói: “Chất độc trên người ngươi rất khó hiểu.”
Khi hắn hộc máu lúc hôn mê, nàng vừa vội lại sợ, thật may là kịp thời nhớ tới lọ Giải Độc Hoàn trong hộp bảo bối của A Công, liền vội vàng cho hắn ăn.
Nhưng vết thương trên vai hắn không xử lý không được, hai người lại ở nơi hoang vu, mặc dù trước mắt an toàn, nhưng ai biết được truy binh đã từ bỏ ý định đuổi theo chưa.
Nàng chỉ còn cách dùng hết sức, vác theo Trạm Ly Tiêu còn đang hôn mê, cắn răng lôi hắn vào rừng, đến khi thấy một cản nhà gỗ, mới vội vã đưa hắn vào trong.
Nhà gỗ đã lâu không ai lui tới, thật may cũng coi như sạch sẽ.
“Vết thương trên vai ta đã xử lý qua, ngươi đừng lộn xộn, tránh để vết thương nứt ra, ta còn phải băng thêm lần nữa.” Thôi Bán Hạ lạnh nhạt, ánh nến trên bàn chiếu trên mặt nàng lạnh lùng xa lánh.
Trạm Ly Tiêu sao lại không nhìn ra sự khác thường của Thôi Bán Hạ, lập tức hiểu nàng đã biết, hơn nữa rất tức giận.
Hắn thở dài trong lòng, sợ rằng lần này Hạ Hạ giận không nhẹ.
“Hạ Hạ, thật xin lỗi.” Hắn chủ động lấy lòng, đáng thương nhìn Thôi Bán Hạ.
Nhưng Thôi Bán Hạ không thèm nhìn hắn.
“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Ngay từ đầu không nghĩ tới, chỉ lúc Trạm Ly Tiêu hôn mê, tỉnh táo lại tới nàng cảm thấy không đúng.
Trạm Ly Tiêu tâm tư thâm trầm như vậy, sao có thể để bản thân hắn lâm vào nguy hiểm? Hơn nữa hắn biết có người từ trong cung đang theo dõi hắn, nàng cũng không tin hắn không biết người kia lén lút làm những gì.
Thôi Bán Hạ chưa bao giờ đần, kinh nghiệm kiếp trước làm nàng vô cùng hiểu thủ đoạn cấp trên, Trạm Ly Tiêu giỏi ngụy trang như vậy như thế nào dễ dàng để cho mình bị người tính kế, trừ phi hắn cố ý!
Khách điếm phát hỏa, thích khách, còn có những quan binh đuổi Gi*t bọn họ... Những thứ này đều nằm trong dự liệu của Trạm Ly Tiêu, đây mới là điều làm cho nàng tức giận nhất.
Trạm Ly Tiêu than thở trong lòng. Quả nhiên, Hạ Hạ cũng đoán được.
Quả thật, mọi thứ đều là kế hoạch của hắn, hắn chính là muốn nhờ vào hành động của Lưu Hành, bắt được kẻ đứng sau hắn. Từ sau khi hắn rời cung, người trong cung liền rục rịch. Hắn là cái đinh trong mắt những người khác, những người kia tuyệt đối sẽ không để cho địa vị thái tử của hắn tiếp tục vững chắc, không phải phá hoại thì chính là mượn dịp diệt trừ hắn.
Huyện lệnh Lưu Hành này chỉ là con cờ, hắn muốn từ Lưu Hành tra ra được kẻ đứng đằng sau, một lưới bắt hết.
Hắn nắm tất cả trong lòng bàn tay, chờ lũ tôm tép nhãi nhép kia sa lưới, Thôi Bán Hạ cũng trở thành quân cờ ngoài ý muốn của hắn: “Ta đã tính đúng tất cả, nhưng Hạ Hạ, nàng là ngoài ý muốn.” Hắn sai Tiểu Quế Tử bảo vệ nàng rời đi, lại không nghĩ rằng nàng không chú ý an nguy bản thân mà trở lại tìm hắn.
“Thật sao?” Thôi Bán Hạ ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo này nhìn hắn. Nàng không tin hắn không tính đến chuyện nàng sẽ đi tìm hắn, không tin hắn sẽ không tranh thủ trong lúc lộn xộn mà bị thương khiến nàng mềm lòng.
Trạm Ly Tiêu không né tránh, thu hồi nụ cười, nhìn lại nàng: “Hạ Hạ, ta sẽ tính kế với tất cả mọi người trên đường này, chỉ có nàng, ta sẽ không.”
Ánh mắt hắn nghiêm túc như vậy khiến Thôi Bán Hạ chật vật, nàng siết chặt lòng bàn tay, lại nắm không được lòng run rẩy: “Tại sao?” Tại sao chấp nhất với nàng như vậy?
Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười: “Thái Phó nói lòng ta quá lạnh, quá ác, làm việc quá tàn nhẫn tuyệt tình, ta cũng cần một vỏ đao có thể kịp thời kìm hãm bản tính ta lại, nếu không có vỏ đao, ta có thể không cần giả bộ lương thiện, ta có thể tùy ý làm bậy, sống thật với chính mình.” Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy nhu tình, không tiếng động bước xuống giường, chậm rãi thong thả đến bên nàng.
Báo Động! Có H
Quỳ một gối, Trạm Ly Tiêu đưa tay nâng mặt nàng lên, không cho nàng trốn tránh, âm thanh ngang ngược mà kiên định: “Hạ Hạ, nhìn ta.”
Lòng Thôi Bán Hạ run lên, ánh mắt chậm rãi dời về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Trạm Ly Tiêu bình tĩnh chăm chăm nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt nàng khiến nội tâm Thôi Bán Hạ hốt hoảng bối rối.
“Hạ Hạ, ta muốn nàng trở thành vỏ bao của ta. Trên đời này, người khiến ta vĩnh viễn không cần phòng bị, người mà khi ở chung ta có thể luôn luôn cười sung sướng, ta muốn người đó là nàng.” Không biết bắt đầu từ khi nào, tim của hắn đã bị nàng ςướק mất. Có lẽ là từ khi hắn dùng đôi chân ngắn cũn theo sau lưng nàng; hay có lẽ là lúc hắn bi bô tập nói, câu nói đầu tiên chính là gọi tên nàng; hay cũng có lẽ từ khi nàng luôn không cần lý do ở bên cạnh bảo hộ hắn, đối xử tốt với hắn... Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ánh mắt hắn dõi theo nàng, nàng sẽ dắt tay hắn, cười với hắn thật sáng lạn, bàn tay mềm mại khẽ nắm, nhìn nàng cười chân thật, hắn bắt đầu muốn chiếm lấy.
Ý niệm này càng ngày càng ăn sâu, cho đến khi ánh mắt của hắn đã không thể rời khỏi nàng nữa, càng không cam tâm bản thân ở trong lòng nàng chỉ là đứa trẻ.
“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Một lần nữa tỏ tình, sau đó rơi vào trên bờ môi.
Chỉ là lần này hôn không hề nhẹ như bông, mà là kịch liệt như muốn cắn nuốt Thôi Bán Hạ, đầu lưỡi dò vào cái miệng nhỏ nhắn, ngang ngược mà ʍúŧ đầu lưỡi nàng, không cho nàng trốn, cũng không để cho nàng trốn.
Thôi Bán Hạ cũng biết chính mình trốn thoát, yếu ớt tiếp nhận, âm thanh mỏng như giấy dán tường bị xé rách, sau đó nàng không giãy giụa nữa.
Rõ ràng đã sớm động lòng, thời điểm khi phát hiện đứa trẻ trong trí nhớ đã trở thành nam nhân, thời điểm khi hắn nói thích nàng, thời điểm trong đồng tử của hắn chỉ phản chiếu hình bóng nàng... Nàng không cách nào kháng cự mà động tâm.
Nàng chỉ không muốn thừa nhận, chỉ là sợ hãi phải thừa nhận, bởi vì thân phận hắn là thái tử khiến cho nàng chậm chạp tiếp thu phần tình cảm này, chỉ sợ hắn thích giống như hoa quỳnh (sớm nở tối tàn), cho nên nàng chần chờ.
Nhưng... Mẹ kiếp nàng lùi bước vì gì cái đây? Mắc cỡ ngại ngùng như vậy không giống nàng chút nào! Nàng đã từng tung hoành giang hồ, là đại tỷ hắc đạo đó! Nam nhân một lòng quỳ dưới váy nàng dài từ Đài Loan đến tận Bắc Cực đó, bằng bản lãnh của nàng chẳng lẽ không bắt được một đứa trẻ? Hơn nữa tên này còn được nàng nuôi lớn! Nàng nuôi hắn lớn lên như vậy, sao lại không giữ lại cho mình? Tại sao phải để người khác hưởng tiện nghi!
Mẹ kiếp, dám nói thích nàng, dám bức nàng tới mức này, cũng đừng nghĩ nàng sẽ bỏ qua cho hắn!