Trong thư phòng yên tĩnh, một đứa bé trai mặt mày nghiêm túc cầm 乃út lông sói trắng bạc, nhàn nhã sửa sang lại án thư.
Tên nhóc này chỉ tầm mười tuổi, một thân cẩm bào vàng nhạt, đai lưng đeo ngân quang bảo ngọc, dáng vẻ vô cùng tôn quý, khuôn mặt còn rất trắng trẻo, khuôn mặt mập mạp giống cái bánh bao trước đây giờ đã trở nên tuấn tú như ngọc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu trên gương mặt lạnh nhạt của nó, tôn lên vẻ đẹp như kim đồng bên người Quan Âm.
Cuối cùng cũng viết xong một cái án thư, Trạm Ly Tiêu buông 乃út, cung kính đưa lên: “Thái phó, học trò đã viết xong.” Tuy là thân phận thái tử tôn quý, nhưng Trạm Ly Tiêu chưa từng ỷ thế mà cao ngạo với người khác mà luôn luôn khiêm tốn và kính trọng.
Phượng Tình Lam buông sách trên tay, đón lấy giấy viết. Đối với thái độ cung kính của thái tử điện hạ, hắn vẫn thong dong, không cảm thấy có gì là không đúng.
Tôn sư trọng đạo là đương nhiên, ngay cả với thái tử cũng vậy. Hơn nữa nếu không phải hoàng đế cầu hắn, hắn đối với việc làm thái phó không có hứng thú, ngay từ đầu đã là miễn cưỡng tiếp nhận. Chẳng qua sau mấy năm dạy dỗ, hắn không thể không hài lòng với học trò này.
Phượng Tình Lam xem xét kỹ lưỡng nét chữ trên giấy tuyên thành, nét 乃út thanh tú, nhìn không ra một tia khí phách. Thái tử về sau nếu muốn ngồi lên cái vị trí kia, với nét chữ nho nhã như vậy làm cho người ta lo lắng liệu hắn có hay không sẽ cai trị tốt một đất nước. Nhưng mà… Phượng Tình Lam khe khẽ nhếch miệng, thích thú nhìn chữ viết của Trạm Ly Tiêu.
Trông chữ viết thanh tú nhàn nhã thế nhưng không có một tia lề mề mà lại lộ vẻ cứng cáp hữu lực, cho dù vẫn còn một tia ngây ngô, nhưng câu chữ đanh thép, nói lên ý chí người viết có bao nhiêu kiên định. Nhìn như nhẹ nhàng xuyên thấu nhưng lại ẩn hàm sự phá vỡ xu thế, tựa như dung mạo đứa nhỏ, tinh xảo xinh đẹp như đồ sứ, ảo tưởng như dễ thân cận, nhưng nếu không phải người có cùng quan điểm, bằng không sẽ nhìn không thấu tâm tư của nó.
Nếu không phải đứa nhỏ này do một tay hắn dạy dỗ mấy năm qua, chắc sẽ giống những người khác dễ dàng bị dáng vẻ nho nhã yếu ớt này lừa gạt. Tựa như hai vị hoàng tử kia, không phải luôn cho rằng tên hoàng đệ thái tử này nhu nhược sao?
Nghĩ đến hai hoàng tử còn lại, Phượng Tình Lam không nén được mà hừ lạnh trong lòng.
May nắm học trò này của hắn không ngu xuẩn giống hai kẻ kia, nếu không cho dù Thiên Tỳ đế có đến thỉnh cầu hắn thêm nữa, hắn cũng tuyệt đối không đáp ứng.
Năm đó thân là trạng nguyên văn võ song tài, Phượng Tình Lam tự cho mình không tồi, đối với đệ tử yêu cầu rất cao, có thể nói là rất khắt khe, mà trước mắt chỉ có một mình Trạm Ly Tiêu là đủ tiêu chuẩn, mặc kệ là về mặt văn chương hay võ nghệ, Trạm Ly Tiêu cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.
“Không tệ, có tiến bộ.” Phượng Tình Lam buông trang giấy, chỉ vào sách đặt ngay ngắn trên bàn nói: “Ba quyển sách này là đề mục về nhà, một tháng sau nói cho ta biết con đúc rút được những kinh nghiệm gì.”
“Vâng.” Trạm Ly Tiêu sớm đã quen với phương thức dạy học của Phượng Tình Lam, bình thường đều quăng bài cho hắn, sau đó kêu hắn nói lên quan điểm, Phượng Tình Lam lại chỉ ra những quan điểm lệch lạc của hắn, nếu hắn không phục chính là phải cùng nhau tranh luận xem ai có lý.
“Nào, ra bên ngoài, để ta xem xem võ công hiện nay của con ra sao.” Phượng Tình Lam đứng dậy đi ra cửa, quyết định đến lúc kiểm tra võ nghệ của Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu đi theo phía sau, ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời quang gió mát, loại thời tiết này thực thích hợp với việc phơi dược thảo, ngày hôm qua hắn đã đồng ý với Hạ Hạ hôm nay sẽ giúp nàng. Hắn vốn dự tính thời gian sẽ vừa kịp, xong xuôi sẽ lập tức đến Dược viên tìm nàng, mà giờ thái phó lại đột nhiên muốn hướng dẫn võ công cho hắn, trong vòng một canh giờ là không chạy thoát được, thế này thì không tốt, nếu đến muộn nàng nhất định sẽ tức giận.
Hạ Hạ từng nói, một người nam nhân luôn phải đúng giờ, hơn nữa phải tuyệt đối tuân thủ theo cam kết, nếu có ai dám để nàng chờ hay đã đồng ý mà không làm được, nàng sẽ vô cùng vô cùng tức giận – nói xong lời này nàng còn cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn hỏi: “Hiểu không?”
Hắn đương nhiên gật đầu. Hắn luôn tôn sùng lời Hạ Hạ nói như tôn chỉ, cho dù không hiểu cũng phải biết. Hơn nữa phụ hoàng cùng thái phó cũng từng nói, người làm vua nhất định phải hết lòng tuân thủ giao ước, liền biết được ý tứ trong lời nói của nàng, Hạ Hạ thật tốt, dạy hắn về sau làm thế nào để trở thành một hoàng đế tốt.
Bởi vây, hắn tuyệt đối không thể để cho Hạ Hạ thất vọng! Phải làm thế nào bây giờ đây? Hắn đương nhiên không thể nói với thái phó cho hắn tan học sớm, bởi vì thái phó nhất định sẽ hỏi nguyên do, giúp Hạ Hạ phơi dược thảo lai quan trọng hơn chuyện tập luyện võ nghệ… hắn tin rằng thái phó tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn hắn.
Thái phó đánh người rất đau nha! Nhưng hắn đã lỡ đồng ý với Hạ Hạ… Dung mạo Trạm Ly Tiêu vốn trầm tĩnh cũng không nén nổi tỏ ra rối rắm.
Cửa vừa mở ra, Phúc công công đã đứng bên ngoài, ánh mắt Trạm Ly Tiêu lập tức sáng ngời, cánh môi hơi hơi nhếch lên.
Phúc công công là thân tín bên người phụ hoàng, giờ này xuất hiện ở đây nhất định là…
“Tham kiến thái tử điện hạ, Phượng đại nhân.” Phúc công công kính cẩn khom người, sau đó hướng tới Phượng Tình Lam nói: “Phượng đại nhân, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn tìm ngài thương thảo, tiểu nhân tới đây đón ngài.”
Phượng Tình Lam không đổi sắc mặt, cũng không thèm để ý tới Phúc công công, ngược lại nghiêng người về phía Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như cái gì cũng chưa nghe được, cũng giống như đơn thuần cái gì cũng không biết. Chỉ là trong cung này kiếm đâu ra kẻ đơn thuần thật sự? Đứa bé trước mắt mặc dù mới có mươi tuổi, thế nhưng trẻ con trong cung thường trưởng thành sớm, lại là môn đồ của hắn, Phượng Tình Lam cũng sẽ không bị bộ dáng đơn thuần này của Trạm Ly Tiêu lừa gạt.
“Phúc công công, ngươi lui ra trước, ta sẽ lập tức đến chỗ hoàng thượng.” Hắn nói với Phúc công công.
Phúc công công cũng không nhiều lời, tức khắc khom người lui ra.
Phúc công công vừa rời đi, Phượng Tình Lam lười biếng dựa vào cửa, ung dung nhìn học trò của hắn hỏi: “Con không có gì muốn nói sao?”
Trạm Ly Tiêu chớp mắt, lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội với Phượng Tình Lam hỏi lại: “Chuyện của phụ hoàng và thái phó sao có thể để con xen vào.”
“A!” Phượng Tình Lam nhíu mày: “Thái tử điện hạ không hận ta sao?”
Trạm Ly Tiêu nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phượng Tình Lam: “Thái phó, lời này người không nên hỏi con mà phải hỏi mẫu hậu và các vị nương nương trong hậu cung mới đúng.” Giờ hắn chỉ là một đứa bé, có hận hay không đối với hắn còn quá xa cũng quá nặng nề rồi.
Phượng Tình Lam nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Trong cung, mọi người thấy thái tử điện hạ ôn hòa giống con thỏ nhỏ, lại không biết dưới lớp vỏ bọc con thỏ nhỏ đó lại là tâm hồn của một con hồ ly giảo hoạt nha!
Không nói thêm gì nữa, Phượng Tình Lam xoay người, bước ra cửa, trước khi rời đi còn không quên phân phó: “Vũ thống lĩnh.”
“Có.” Một nam nhân trung niên lập tức tiến đến.
“Giúp đỡ thái tử điện hạ tập luyện thật tốt. Điện hạ, đừng nên nghỉ ngơi quá sớm.” Phượng Tình Lam nhìn Trạm Ly Tiêu, trong mắt không hề che giấu lóe lên chút xấu xa.
Trạm Ly Tiêu mặc dù che giấu rất tốt, nhưng Phượng Tình Lam vẫn phát hiện được sự nóng ruột trong mắt tiểu quỷ này. Có thể làm cho Trạm Ly Tiêu giả dối này nóng vội… cũng chỉ có tiểu quỷ kia mà thôi.
Nhìn thấy trong mắt Phượng Tình Lam có một tia ác ý, Trạm Ly Tiêu lập tức biết là hắn cố ý.
“Điện hạ, ta không ngại ngươi hận ta.” Bỏ lại một câu, Phượng Tình Lam mỉm cười rời đi.
Thái tử nhỏ tuổi cho dù tâm tính trưởng thành sớm, giờ phút này cũng không nhịn được ở trong lòng cắn răng oán hận.
Đáng giận! Nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi… Thái phó thật đáng ghét!