Chương 66: Cuộc sống sau này còn dàiChẳng lẽ rổ chó Cố Phong này lại tới âm hồn bất tán làm phiền cậu?
Dư Bảo Nguyên mặt đen lên, xách túi nhựa đi lên lầu. Nhìn nhìn khóa cửa nhà mình vẫn ổn, hẳn chưa bị người lực mạnh cạy ra, trong lòng cũng hơi thở phào.
Mở cửa tiến vào, Khoai Sọ từ trong ổ mèo miễn cưỡng ngẩng đầu, meow một tiếng, coi như chào hỏi.
Dư Bảo Nguyên vào bếp, nấu nồi nước dùng, sau đó đặt trên bếp điện nhỏ từ từ đun nóng. Đợi đến lúc nước dùng hơi nổi lên bóng nước, cậu liền bỏ hỗn hợp thịt bò lát tươi ngon cùng với thịt viên đã chuẩn bị xong vào.
Mùi thơm tỏa khắp, bụng cũng ùng ục ùng ục kêu mãi.
Cậu bên này nấu lẩu tới vui vẻ, chỉ nghe thấy ầm ầm hai tiếng, cửa bị lực mạnh gõ hai cái.
Cậu hơi giật mình, đậy vung thủy tinh lên nồi lẩu, sau đó đi tới cửa, hít sâu một hơi, mở cửa.
Bên ngoài cửa, Cố Phong đứng đó.
Hắn lúc này, mặc một chiếc áo ngoài màu đen dáng dài đặt làm riêng cao cấp, bên trong là chính trang vẫn chưa thay, càng thêm tôn lên vóc người cường tráng thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ. Mặt hắn lạnh trước sau như một, chỉ là hôm nay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, có chút cảm giác không giống.
"Anh tới làm gì?" Dư Bảo Nguyên thấp giọng chất vấn.
Cố Phong đi tới trước hai bước, "Cho tôi vào."
"Đừng!" Dư Bảo Nguyên vội vàng đứng tới cạnh hắn ngăn cản, "Anh phải biết, đây là nhà tôi, không phải nhà anh, anh không có quyền tùy tiện vào."
Chân mày đẹp mắt của Cố Phong vặn lên, "Có thứ cầm cho em."
"Không cần," Dư Bảo Nguyên cười giả dối, "Đi hay không? Không đi tôi trực tiếp đóng cửa."
Cố Phong vẫn không động đậy, "Là chú Hà bảo tôi mang cho em."
Vừa nói, bán giơ túi trong tay lên.
Khóe môi Dư Bảo Nguyên vô ý mà ngoắc lên, tiến lên cầm túi, lại phát hiện Cố Phong cầm chặt.
"Ý gì?" Cậu híp mắt.
Ngữ khí Cố Phong vẫn lạnh, "Tôi nói, để tôi vào."
Hai người cứ như vậy ở cửa mắt to lườm mắt nhỏ, lườm một lúc lâu, rốt cục vẫn là Dư Bảo Nguyên sợ mất mặt, "Tiên sư, đi vào."
Vừa dọn đến đây, hàng xóm lầu trên lầu dưới đều chưa quen, cũng không muốn để bọn họ cảm thấy căn phòng này quái nhân ở.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong coi như hài lòng câu câu khóe môi, đóng cửa lại vào phòng, vừa nhìn tình hình bên trong căn phòng, liền bất mãn nói: "Em ở chỗ nhỏ như vậy?"
Dư Bảo Nguyên không để ý lời của hắn, tự đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa chanh chua mà châm chọc: "Quả nhiên là thiếu gia Cố gia không biết nhân gian khó khăn, tôi ở một mình cần căn phòng lớn thế nào? Buồn cười."
Cố Phong bị Dư Bảo Nguyên châm chọc một trận, cũng không nói gì, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.
"Cho anh ngồi rồi sao?" Dư Bảo Nguyên trợn mắt lên, "Để đồ xuống, anh có thể rời đi."
Cố Phong giống như là không nghe thấy lời của cậu, trực tiếp lấy đồ trong túi ra.
Dùng chén giữ ấm đựng canh bổ, cùng với các loại dược thiện mua từ cửa hàng.
"Ăn." Cố Phong chỉ chỉ đồ trên bàn, nói.
Dư Bảo Nguyên nhìn canh bổ này, cũng không nói chuyện.
Đây là của chú Hà làm, chú Hà mấy năm nay luôn đối với cậu rất tốt, tâm ý của ông ấy, Dư Bảo Nguyên rất cảm kích.
"Tôi biết rồi," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Anh còn có việc không? Không có chuyện gì về biệt thự lớn rộng rãi thoải mái của anh đi, đừng nán lại chỗ tôi chịu ủy khuất."
Cố Phong bỗng nhiên kéo tay cậu, "Nhìn thấy mail chưa?"
Dư Bảo Nguyên nghi ngờ nói: "Mail gì?"
Cố Phong không trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.
Dư Bảo Nguyên từ trong túi lấy di động ra, nhập vào hòm thư cá nhân của mình kiểm tra, không có gì. Lại vào mấy mail công việc của tập đoàn Cố thị, liền phát hiện.
Mail làm sáng tỏ và mail nói xin lỗi Cố Oánh gửi.
Nội dung mail nói đại khái, mail lúc trước bôi nhọ Dư Bảo Nguyên nhiễm AIDS, là cô ta chưa tra rõ ràng thuận miệng nói lung tung, bảo mọi người đừng tiếp tục truyền bá. Trong mail xin lỗi, mấy văn tự nói xin lỗi cũng thuận mắt.
Dư Bảo Nguyên giơ giơ điện thoại, "Anh ép cô ta?"
"Không phải tôi ép," Cố Phong nói, "Con bé vốn nên nói xin lỗi, đây là con bé nên làm."
"Được thôi," Dư Bảo Nguyên khẽ hừ một tiếng, "Dù sao chỉ cần người Cố gia các anh không tới trước mặt tôi tác quái, các anh diễn xuất thế nào cũng không liên quan tới tôi, thích làm sao thì làm."
Cố Phong gật gật đầu, tự động lược đi nửa câu sau của cậu, sau đó mở miệng nói: "Sau này tôi chăm sóc em, cùng với đứa nhỏ trong bụng em."
"Thôi nào Đại thiếu gia, đừng nói đùa nữa," Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, "Anh vẫn là ở biệt thự lớn an tâm được hầu hạ đi, ít tới chỗ tôi tìm tức."
Cố Phong ngẩng đầu, nhìn Dư Bảo Nguyên, "Tôi tạm thời không về Cố trạch."
"Cái gì?"
"Tôi nói, tôi tạm thời không về Cố trạch," Cố Phong nói tiếp, "Tôi ở cách vách em."