Chương 38: Hôm nay lại soái ra hào quangDư Bảo Nguyên đi lên trước, cầm kế hoạch sơ thảo trong tay Trần Lập Ninh qua, cười lạnh mở ra, "Đây chính là thứ cậu viết, Trần Lập Ninh, cậu thật sự tham gia đào tạo trợ lý công ty chính quy sao?"
Trần Lập Ninh gật gật đầu, "Vâng."
"Vậy được," Dư Bảo Nguyên hai mắt trấn định, "Bản kế hoạch tôi giao cho cậu, là phương án tuyên truyền cao ốc thương mại mới dưới cờ tập đoàn Cố thị. Cậu nói cho tôi, phương án tuyên truyền này so với trước kia, đổi mới ở đâu? Dự tính chi là bao nhiêu? Điểm phù hợp với kết quả nghiên cứu thị trường là gì?"
Trần Lập Ninh có chút sửng sốt, "Có thể là......"
"Có thể?" Dư Bảo Nguyên chất vấn, "Tôi không cần có thể, cho tôi câu trả lời xác định."
"Tôi cảm thấy......" Trần Lập Ninh có chút gấp, sắc mặt đỏ bừng.
"Không trả lời được? Vậy được, tôi tiếp tục hỏi cậu. Quần thể bao trùm chủ yếu của phương án tuyên truyền này là quần thể nào? Để hấp dẫn lưu lượng khách, đại khái sẽ tiến hành hoạt động gì? Sẽ hợp tác với công ty nào? Mục tiêu lợi nhuận dự tính đạt thành là bao nhiêu? Số liệu tiêu chuẩn là gì?"
Trần Lập Ninh càng thêm ấp úng, "Cái này......"
Dư Bảo Nguyên bộp một tiếng khép tài liệu lại, "Vẫn không đáp được?"
Trần Lập Ninh không nói tiếp.
"Không đáp được nói rõ hai điểm," Dư Bảo Nguyên tùy ý mà đặt cặp văn kiện ở một bên, hai tay ôm иgự¢ tựa vào bên cạnh bàn làm việc, khí tràng cường đại, vừa soái với câu người, "Hoặc là, cậu căn bản không nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện, điều này nói rõ cậu cũng không phải thật lòng muốn làm phần công việc này, là mang theo mục đích khác tới Cố thị; hoặc là, bản thân cậu tiếp nhận huấn luyện nhưng lại căn bản không hiểu, điều này nói rõ...... Cậu khả năng cần làm kiểm tra chỉ số thông minh chính quy một lần. Cậu cảm thấy, cậu là loại nào?"
Anna nghe lời của Dư Bảo Nguyên, nhất thời không nhịn được, bộc phát ra cười to sảng khoái.
"Anh nói quá đáng quá rồi!"
"Quá đáng? Đây là quá đáng sao?" Dư Bảo Nguyên cười lạnh, chỉ chỉ hộp socola trên bàn Anna, "Cậu từ Đức về, tất cả trợ lý phòng trợ lý đều tặng một hộp socola, tôi không nhận được. Đương nhiên, tôi cũng không hiếm lạ đồ của cậu, chỉ bất quá, tâm tư tặng quà này của cậu rất khả nghi."
Ánh mắt cậu mang theo cười, ưỡn thẳng sống lưng đi tới bên cạnh Trần Lập Ninh, "Cậu cảm thấy, có thể dùng loại mánh khóe nhỏ này, viên đạn bọc đường, để từ từ cùng bọn họ kết hợp thành một nhóm nhỏ, chèn ép tôi ra ngoài, muốn dùng loại bạo lực lạnh phòng làm việc này để đánh tan tôi sao?"
"Tôi không có." Trần Lập Ninh quyết tuyệt mà phủ nhận.
"Cậu thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được," Dư Bảo Nguyên cười, hai tay chống bàn, trực tiếp ngồi lên, hai chân thon dài tùy ý vắt, "Cậu phải rõ ràng một sự thật......"
Vừa nói, cậu nhìn xung quanh đám trợ lý bình thường đều quan hệ cực kỳ tốt này một cái, "Các cô ấy, là người của tôi."
Cả phòng trợ lý, chỉ có một nam Dư Bảo Nguyên, hơn nữa là gay.
Cho nên, mọi người bình thường thường xuyên sẽ nói giỡn, bởi vì quan hệ tốt, cũng không ngại.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lời này vừa ra, tất cả trợ lý đều không phản đối, Anna còn dựa ở một bên xoay eo cách không khí tặng nụ hôn.
Trần Lập Ninh siết chặt nắm đấm, rốt cục không treo được nụ cười giả bộ kia, "Được á, anh lợi hại, được chưa?"
"Tôi đương nhiên lợi hại," Dư Bảo Nguyên chớp chớp mắt, "Tôi không lợi hại, sao có thể làm nhiều kế hoạch, lại chưa từng xảy ra lỗi? Tôi không lợi hại, sao có thể hoả nhãn kim tinh, hàng yêu phục ma?"
Vừa nói, cậu đi tới bên người Trần Lập Ninh, liếc xéo nhìn đóa sen nhỏ tức giận này, "Hôm nay anh Dư dạy cậu đạo lý. Cậu muốn gây sự cũng được, muốn làm ác cũng được, điều kiện tiên quyết đều là cậu có tư cách, có năng lực. Tại kì vị mưu kì sự (*), còn cậu? Coi công ty thành nơi chèn ép của cậu, cũng muốn chèn ép người, khoe mẽ, nhưng tới phiên chân chính cần cậu ra sức, ngược lại một chút năng lực cũng không có. Công ty không phải công cụ để cậu chơi, tôi cũng không phải ân nhân cứu mạng của cậu. Cậu là người xã hội, nơi này là nơi làm việc, vô luận cậu có bao khả năng làm nũng bao khả năng diễn kịch, cậu nhớ kỹ, không có năng lực, chúng tôi đối với cậu, không khoan dung!"
((*) tại kỳ vị mưu kỳ sự: ở vị trí nào thì làm đúng việc ở vị trí đó)
Vừa nói, cậu cười lại đi tới trước mặt Cố Phong.
Cố Phong cao hơn cậu khoảng 1 cái đầu, vóc người cũng cường tráng hơn cậu, Dư Bảo Nguyên đối mặt vừa lúc là cổ áo Cố Phong.
Cậu đưa tay ra, giống như thân mật mà thắt cà vạt cho Cố Phong, "Làm sao tôi đi rồi, bên cạnh Cố tổng ngay cả người đeo cà vạt cũng không có? Cà vạt này đeo, quá thất bại, giống như đeo khăn quàng đỏ vậy."
Dư quang hơi liếc, thằng cha Trần Lập Ninh này quả nhiên bởi vì hành động này của cậu tức đến hai mắt đỏ lên.
Ha.
Sướng a.
Cố Phong vừa cúi đầu, chỉ thấy Dư Bảo Nguyên giống như trước kia đeo cà vạt cho hắn, không biết làm sao, trong lòng lay động khó giải thích được, có một loại kích động muốn ôm người đàn ông này.
Dư Bảo Nguyên thắt cà vạt cho hắn xong, "Vô luận là công việc cũng được, cuộc sống cũng được, nên phân rõ thì phải phân rõ, nên làm gì thì phải nghiêm túc làm. Mọi người đều có mắt, không có ai là kẻ ngốc. Lời này tặng cho Cố tổng, cũng tặng cho Trần thiếu."
Nói xong rồi, Dư Bảo Nguyên từ chỗ ngồi của mình cầm áo khoác lên, xoạt một tiếng ném ở đầu vai mình, giống như tướng quân đánh thắng trận, nện bước chân dài đi tới cửa phòng trợ lý, hơi quay đầu, "Anh đi ăn cơm, các bảo bối, buổi chiều gặp."
Sau đó xán lạn cười một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn.
Cậu hôm nay, là Dư Bảo Nguyên soái ra hào quang.
Không đúng.
Cậu mỗi một ngày, đều là Dư Bảo Nguyên soái ra hào quang.
Cái này mới đúng.