Chương 33: Bị tra công túm được làm saoDư Bảo Nguyên suýt nữa bị hắn sặc ૮ɦếƭ.
Con gà ngu xuẩn Lộ Dương này, thời khắc mấu chốt một chút tao khí cũng không phát huy được!
Lục Dương ném một ngụm rượu nhỏ, "Bảo Nguyên, cậu cũng là hội viên câu lạc bộ này?"
"Không phải không phải," Dư Bảo Nguyên lắc đầu nói, "Lộ Dương là hội viên, cậu ấy thuận tiện dẫn tôi tới xem chút mà thôi."
"Vậy sao?" Ánh mắt Lục Dương vẫn mang theo ý cười mơ hồ, đưa tay kéo cà vạt của mình, "Tôi hôm nay cũng là thuận đường tới đây chút. Gần một tháng không nghỉ ngơi, mệt."
"Lục tổng là người bận rộn, bất quá cũng phải chú ý thân thể bản thân."
Lục Dương cười với cậu một tiếng, "Cám ơn cậu."
Vừa nói, gật gật đầu với Dư Bảo Nguyên, liếc Lộ Dương một cái, xoay người lại ngồi về chỗ mình.
Đợi đến sau khi Lục Dương bước chân dài rời đi, Dư Bảo Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy hai mắt Lộ Dương bốc lửa mà nhìn bóng lưng Lục Dương, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn kia của Lộ Dương hồng hồng, hiển nhiên là nghĩ cái thứ gì không nên nghĩ.
Dư Bảo Nguyên gõ đầu hắn một cái, "Hoàn hồn."
Lộ Dương lập tức giật mình tỉnh lại, "Dư Bảo Nguyên cậu có nghe thấy không?"
"Nghe thấy cái gì?"
Lộ Dương nuốt ngụm nước miếng, "Anh ấy nói anh ấy mệt!"
Dư Bảo Nguyên không hiểu ra sao, mở tay ra, "Cho nên?"
Con gà lẳng lơ Lộ Dương này vẻ mặt quyết tuyệt, "Tớ nguyện ý dùng ngọc thể của tới để cho anh ấy phát tiết mệt mỏi."
Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ một cái rồi gật đầu, "Thật sự coi trọng?"
Lộ Dương nhíu mày, "Gần như vậy...... Cậu cảm thấy, hắn thế nào?"
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Tớ cảm thấy cũng rất không tệ. Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, ôn văn nhĩ nhã, là một người tốt để chọn cùng trải qua cuộc sống."
"Không chỉ vậy," Con mắt Lộ Dương lóe sáng, "Tớ cho cậu biết, dùng kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tới, cái thứ kia của đàn ông, chia làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Phẩm cấp càng cao, size càng dọa người, năng lực cũng càng mạnh."
Dư Bảo Nguyên nhìn một bộ cảm xúc dạt dào của hắn, "Cho nên, cậu xuyên qua quần Tây của người ta, nhìn thấy đồ của hắn là thượng phẩm?"
"Không," Lộ Dương vẻ mặt ngưng trọng, "Đồ của hắn, là đế phẩm (*)."
(Đế phẩm: hạng quý sờ tộc)
Dư Bảo Nguyên suýt nữa cười phun ra.
Cũng chỉ con gà lẳng lơ Lộ Dương này có thể làm con thiêu thân như vậy.
"Vật này chỉ trên trời có, nhân gian hiếm có mấy lần nghe thấy," Lộ Dương nuốt ngụm nước miếng, "Tớ hiện tại vừa nghĩ tới thân thể Lục Dương, nghĩ tới dáng vẻ hắn vừa văn nhã vừa cầm thú, trong đầu tớ đã cao trào, từng đợt từng đợt."
"Cậu đây không phải coi trọng thể xác người ta sao?"
Lộ Dương khinh thường, "Coi trọng thì sao? Tớ đây là tìm hắn bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, tình thao, tình và thao, có mâu thuẫn sao?"
(Tình cảm sâu đậm = tình thao)
Dư Bảo Nguyên nâng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ý cười, "Vịt ૮ɦếƭ mạnh miệng. Đều đã coi trọng, đi tới quyến rũ đi!"
Vai Lộ Dương rụt lại, "Thật sự phải đi à?"
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ nhất thời có chút sợ sệt của hắn, lại nghĩ tới dáng vẻ phá lệ co rúm trước mặt Lục Dương của hắn, trong lòng nhất thời có chút rõ ràng, "Cậu người này vừa tới lúc làm thật liền héo? Tao khí của cậu đều là khoe khoang đi, cậu sẽ không......"
"Đúng thì sao hả!" Lộ Dương mắc cỡ đỏ khắp mặt, "Ông đây chính là hơn 20 năm chưa từng được đàn ông chạm qua thì sao!"
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ xấu hổ này của Lộ Dương, "Rất tốt, rất tốt. Đã như vậy, thời cơ khai trương cửa hàng hoa cúc của cậu đã đến!"
Lộ Dương nhìn bóng lưng Lục Dương xa xa, trong lúc nhất thời khẩn trương tới tim cũng muốn ngừng đập, "Vậy tớ đi thật?"
"Lề mề cái gì chứ," Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái, quay đầu chỉ thấy một tiểu nam sinh tiến tới bên cạnh Lục Dương, như có ý tứ quyến rũ, "Xem đi, nam sinh kia còn dũng cảm hơn cậu, giành trước rồi!"
Bị kích như vậy, Lộ Dương đột nhiên ý chí chiến đấu hừng hực bốc lên, giận giữ nhìn chằm chằm tiểu nam sinh ghé bên cạnh Lục Dương, "Mắt hai mí của nam sinh kia giống như dao cắt trang trí vậy, dám ςướק người với tớ?"
Hắn hắn hít sâu một cái, tận lực bình tĩnh lại, "Ông đây bây giờ liền lên."
Dư Bảo Nguyên khích lệ một tiếng, mắt thấy Lộ Dương cùng tay cùng chân mà đi tới.
Thật khiến người lo lắng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lộ Dương đi tới bên cạnh Lục Dương, nói với tiểu nam sinh kia gì đó, tiểu nam sinh lập tức bụm mặt chạy.
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nhất thời hơi kinh dị, ngược lại lại rõ ràng.
Lộ Dương này chỉ cần không đối mặt với Lục Dương, motif giỡn người kia chính là heo mẹ mang theo áo zú, một cái lại một cái.
Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, biểu diễn nóng bỏng trên sân khấu vẫn cứ kích tình bắn ra bốn phía. Cậu nhìn tình hình chiến đấu bên kia của Lộ Dương, cách quá xa không nghe rõ lời, cho nên cũng không thể nhìn ra tình huống gì.
Lấy điện thoại ra vừa nhìn, thời gian đã có chút muộn, Khoai Sọ vẫn chờ cậu đút thức ăn mèo cho nó đấy.
Nghĩ như vậy, cậu gửi tin nhắn cho Lộ Dương, trước rời khỏi quán bar này.
Đi ra quán bar, một trận gió đêm thổi qua mặt, hơi lạnh, cậu nhấn thời quấn chặt quần áo trên người mình.
Cầm lấy điện thoại định gọi xe, một chiếc xe màu đen chậm rãi di chuyển tới bên cạnh cậu.
Dư Bảo Nguyên cho rằng mình cản đường người ta, liền cố ý dịch dịch tới bên cạnh. Ai biết cậu vừa nhích người, chiếc xe này liền di chuyển theo nhịp chân cậu.
Hình như có chút kỳ quái.
Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn cái xe sang màu đen này, vừa lúc ᴆụng phải cửa sổ xe phía trước từ từ hạ xuống.
Cửa sổ xe hạ xuống, ngồi bên trong, là Cố Phong sắc mặt hơi hơi đen.
Âm thanh hắn lộ ra mấy phần nguy hiểm, "Chơi đủ chưa?"