Chương 273: Trong nháy mắt nhân gian phát sángEdit + Beta: Vịt
Phòng trợ lý tập đoàn Cố thị.
"Nào, Duệ Duệ, đến chỗ chị Anna," Anna vươn tay về phía Cố Gia Duệ, trên mặt toàn là ý cười sủng nịch, "Chỗ chị Anna có bóng nhỏ em thích đó!"
Cố Gia Duệ mở to hai mắt nhìn chằm chằm bóng rổ trong tay Anna, chạy có hơi không vững, đến bên cạnh Anna.
Anna nhìn tiểu thiếu gia của Cố gia, nhìn động tác đáng yêu của nhóc, tình mẹ tràn lan, trái tim quả thực cũng sắp manh hóa. Cô bế Duệ Duệ lên, các trợ lý bên cạnh cũng toàn bộ xông tới.
"Nào, tiểu thiếu gia, nhìn này, chỗ chị còn có bim bim á."
"Duệ Duệ, chơi xe hơi điều khiển từ xa không? Tu tu tu -"
"Duệ Duệ ngoan, chỗ dì còn có mô hình siêu nhân đó, con xem!"
Cố Gia Duệ bị một đống trợ lý trong mắt nổi tim hồng vây quanh, nhìn đồ chơi đủ loại tinh mỹ các cô cầm trong tay, chẹp chẹp miệng nhỏ.
Đúng lúc này, một nhóm người từ bên ngoài đi vào phòng trợ lý, một người phụ nữ sắc mặt ôn hòa từ ái trong đó, chính là mẹ của Cố Phong - Phương Ngọc.
Phương Ngọc từ trong tay Anna nhận lấy Cố Gia Duệ, Cố Gia Duệ nhìn Phương Ngọc, duỗi hai tay ra: "Bà nội!"
"Ài, Duệ Duệ ngoan của bà," Phương Ngọc nhìn cháu trai mình đáng yêu như vậy, quả thực cười đến mắt cũng sắp híp lại thành một đường, "Hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời hai ba của con không?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu: "Con có nghe."
"Ngoan quá," Phương Ngọc sờ sờ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ, "Bà nội hôm nay dẫn con đến chỗ này, được không?"
Cố Gia Duệ còn chưa nói, Dư Bảo Nguyên và Cố Phong từ phòng Tổng tài đi ra.
"Ba, daddy -" Cố Gia Duệ vươn tay nhỏ ra.
Dư Bảo Nguyên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái.
"Bảo Nguyên à, lần trước đã nói với con, Duệ Duệ cũng sắp phải đến nhà trẻ rồi, mẹ đấy, định hôm nay dẫn nó đến nhà trẻ xem hoàn cảnh trước một chút, xem nó có thích chỗ đó không. Nếu nó không muốn, vậy mẹ lại đổi cho nó."
Dư Bảo Nguyên có chút do dự: "Cái này có hơi phiền mẹ, con thấy nhà trẻ lần trước, đã rất tốt rất xa xỉ rồi."
"Ài, tất cả lấy ý kiến của Duệ Duệ làm chủ," Phương Ngọc cười nói, "Duệ Duệ không thích, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng mà, ý của trẻ con, có lẽ phải tôn trọng, con nói phải không?"
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ gật gật đầu, nhìn người xung quanh vây quanh Cố Gia Duệ.
Thằng oắt này, thật sự sợ nó bị chiều hư.
"Mẹ," Cố Phong nói một tiếng, "Giờ đã gần tối rồi, mẹ còn đi sao?"
"Mẹ đã hẹn thời gian với người ta rồi," Phương Ngọc ôm Cố Gia Duệ nói: "Giờ này, người ta sẽ tiếp đãi chúng ta, giảng giải cho chúng ta dạy học, giải trí, giáo viên, quản lý của nhà trẻ bọn họ."
Cố Phong gật gật đầu: "Được."
"Vậy mẹ dẫn Duệ Duệ đi trước nhé," Phương Ngọc sờ sờ khuyên tai mình, "Đến lúc đó lại gọi điện cho chồng chồng bọn con."
(Đứa nào re-up là chó)
Ngày ngắn đêm dài, trời tối rất nhanh, xe của Phương Ngọc còn chưa đến nhà trẻ, sắc trời đã đen lại.
Ngôi sao lóe lên trên bầu trời, dưới bầu trời đêm, thành phố phồn hoa lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như ngân hà.
Phương Ngọc ngồi ghế sau xe, Cố Gia Duệ ngồi trên đùi nàng, nằm nhoài bên cửa sổ nhìn cảnh sắc chuyển động bên ngoài.
Đúng lúc này, xe đột ngột phanh lại, rung lên khiến Phương Ngọc giật mình.
Bà đỡ tóc, cau mày: "Tiểu Chu, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Chu lái xe vội vàng trả lời: "Phu nhân, một chiếc xe đạp đi về phía chúng ta, người ta lái gần quá, hình như quẹt phải."
"Đi xem sao." Phương Ngọc nói.
Tiểu Chu đáp lại. mở cửa xe, quả nhiên, bên cạnh cửa xe bên kia, đỗ một chiếc xe đạp.
Đi xe là một người phụ nữ, mặc áo khoác to lỗi mốt, tóc vô cùng rối, sắc mặt vàng đen. Ánh mắt cô rất suy sụp, tỉ mỉ nhìn thêm, bụng cô phồng lên, hình như là phụ nữ mang thai.
Mà chỗ sau xe đạp, bé trai ngồi đó, tuổi cũng khoảng 1-2 tuổi, xấp xỉ Cố Gia Duệ.
Mắt bé trai này co quắp lại nhìn Tiểu Chu xuống xe đi về phía bọn họ, khẩn trương run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu tràn đầy khi*p sợ, quần áo trên người cũng hơi cũ rách.
Tiểu Chu nhìn kỹ, phát hiện bé trai này còn hình như sứt môi.
Hắn đi tới bên cửa xe, nhìn kỹ, cửa xe quả nhiên đã bị tay lái xe đạp quẹt qua một đường.
Đây là xe của Phương phu nhân, giá trị không rẻ, cho dù chỉ là một vết xước nhỏ, sửa chữa, cũng phải tốn phí khổng lồ......
Người phụ nữ kia hình như sợ hãi, cả người run lẩy bẩy: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý......"
Tiểu Chu thở dài, đều là người không dễ dàng mà.
Hắn gõ cửa sổ xe của Phương Ngọc, hỏi: "Phu nhân, cửa xe bị xước, để lại một vết. Bà xem?"
Phương Ngọc hơi thò đầu ra, dây chuyền phỉ thúy đắt giá của bà phát ra tiếng động nhẹ nhàng. Bà giương mắt nhìn thấy là hai mẹ con đáng thương, lập tức cũng thở dài: "Thôi vậy, Tiểu Chu, để bọn họ đi."
"Vâng." Tiểu Chu gật gật đầu, nói mấy câu với hai mẹ con, liền quay trở lại xe.
Xe khởi động, Cố Gia Duệ nằm ngoài trên cửa sổ xe, ánh mắt sáng ngời nhìn mẹ con kia một cái.
"Duệ Duệ," Phương Ngọc kéo Cố Gia Duệ đến bên cạnh mình, "Muốn đi nhà trẻ không?"
Cố Gia Duệ ngẩng đầu nhỏ lên: "...... Tại sao phải đi nhà trẻ?"
"Đi nhà trẻ, có thể học kiến thức, có thể quen nhiều bạn hơn, có thể cùng chơi trò chơi với các bạn," Phương Ngọc cười ha ha, "Duệ Duệ muốn đi không?"
Cố Gia Duệ cau mày suy nghĩ một chút, rốt cục nghiêm túc gật đầu: "Thích chơi trò chơi, con muốn đi."
"Ngoan quá!" Phương Ngọc không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, sau đó từ bên cạnh móc ra một cái hộp lớn, "Con xem, bà nội tặng con cái gì?"
Cố Gia Duệ vừa nhìn, thứ viết trên chiếc hộp nhóc không biết, nhưng đồ bên trong hộp lớn, là đồ chơi nhóc thích!
Phương Ngọc nhìn bộ dạng bị mê hoặc của Cố Gia Duệ liền biết, mình mua đúng rồi.
Mình sai người ra nước ngoài lấy được bộ mô hình bản limited này, rốt cục cũng có thể khiến cháu trai mình vui, bà khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Người phụ nữ lái xe đạp kia, nhìn xe sang lái đi xa, thở phào một hơi.
Người ta phú quý như vậy, không phải người như cô có thể chọc vào......
Loại xe này, cô ngay cả sờ cũng chưa từng sờ, nghĩ cũng biết, nếu quả thực phải bồi thường, cô cho dù bồi cả tài sản trong nhà, cũng không đủ.
Vẫn may gặp được người tốt không tính toán.
Cô cúi đầu, lại giẫm bàn đạp, một đường đi đến cô nhi viện cách đó không xa.
Tâm tình trong lòng cô quay cuồng, nhưng trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh, ôm bé trai ngồi phía sau, đặt nó ở cửa, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đói rồi, đi mua ít đồ ăn, con ở đây chờ mẹ, được không?"
Bé trai sứt môi gật gật đầu: "Mẹ phải quay về."
"Nhất định......" Người phụ nữ nói đến đây, lại nghẹn ngào, trong mắt toàn là nước mắt: "Mẹ nhất...... nhất định sẽ...... sẽ quay lại, con sau này phải nghe lời, phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, được không?"
Bé trai yếu ớt gật đầu: "Nhất định ngoan."
Người phụ nữ nhìn môi sứt của bé trai, trong lòng giống như rỉ máu. Cô lại kéo hai tay bé trai, nhưng thấy bé trai này, hai tay đều có 6 ngón! Mà ngón thứ sáu, dường như đã bị dùng thứ gì cắt mạnh, chỉ còn lại ngón trụi lủi ở đó.
"Xin lỗi......" Người phụ nữ nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Mẹ không khóc," Bé trai ghé tới, dùng tay áo lau nước mắt cho người phụ nữ này, "Con sẽ ngoan."
Người phụ nữ nhìn môi và ngón tay bé trai, trái tim cũng run rẩy.
Trong nhà nghèo, thật sự không có tiền cho nó chữa sứt môi và 6 ngón......
Bây giờ, bây giờ cô lại mang thai, bố mẹ chồng và chồng, mạnh mẽ ép cô vứt đứa nhỏ này đi, nói nó là loại không bình thường, không thể nhận. Nếu cô không bỏ, vậy thì, bọn họ sẽ dùng cách khác vứt đứa bé này.
Nhưng mà......
Nhưng mà nó......
Bé trai nhìn mắt mẹ mình đầy nước mắt, ngây thơ nói: "Con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, mẹ không khóc."
Toàn thân người phụ nữ đều đang run, sau đó gắng gượng kéo ra nụ cười: "Vậy mẹ đi mua đồ ăn, cục cưng phải ngoan."
Bé trai gật đầu.
Người phụ nữ vừa đi vừa quay đầu nhìn đứa bé nhỏ xíu đứng dưới mái hiên, nhìn mắt nó sáng người lại mong đợi vẫn cứ nhìn mình, nước mắt trên mặt không ngăn được rơi xuống.
Lúc cô đạp đến chỗ xa, cô bỗng quay trở lại, từ trong túi móc ra một tờ 100 đồng, một tờ 50, hai tờ 20 nhăn nhúm, nhét vào trong áo bông cũ của bé trai.
Nhét xong những thứ này, cô không nhịn được hôn lên mặt bé trai một cái, sau đó quyết tuyệt quay đầu rời đi, bước lên xe đạp, đạp mạnh bàn đạp.
Bé trai dường như cảm thấy cái gì, bỗng nhiên từ dưới mái hiên chạy ra: "Mẹ, mẹ -"
Người phụ nữ không quay đầu lại nữa, vừa khóc đến cả người run rẩy, dưới chân vừa điên cuồng mà giẫm bàn đạp.
"Mẹ, mẹ quay về, mẹ quay về -" Bé trai vừa chạy, vừa bắt đầu khóc lớn.
"Mẹ, con ngoan mà, mẹ về đi -"
Nó mới hơn 1 tuổi, chạy vẫn chưa vững, vì vậy chạy một lát, cả người ngã xuống mặt đất sét. Đầu đập vào hòn đá nhỏ, máu tươi từ trán lăn xuống, chảy đầy mặt.
"Mẹ, con muốn mẹ, mẹ quay về, mẹ quay về -"
Trên mặt bé trai mang theo bùn đất, nước mắt và vết máu, khóc đến khàn cả giọng, 20 đồng đầy nếp nhăn trong túi áo cũng bay ra, bị thổi đến bên cạnh.
Đúng lúc ấy, không biết bởi vì chuyện vui gì, bên ngoài thành phố, một đường pháo hoa xông lên bầu trời, nổ tung trong bầu trời đêm đầy sao, chiếu thành phố phồn hoa giống như ngân hà, chói mắt vô cùng.
"Mẹ -" Bé trai khóc lớn, thân thể nhỏ bé ngã trên đất, chật vật vô cùng.
Nhưng người phụ nữ kia, đã biến mất trong bóng đêm.
Be trai không nhìn thấy cô nhi viện phía sau, bởi vì tiếng khóc của mình mà bật sáng một chiếc đèn nhỏ, nó chỉ nhìn thấy phía trước, mẹ mình biến mất trong bóng tối, không quay trở lại nữa.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Trên xe của Phương Ngọc, Cố Gia Duệ đang cầm món đồ chơi đắt tiền, nghe thấy tiếng vang bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy pháo hoa đầy trời, diễm lệ xinh đẹp. "Bà nội, đẹp quá!" Cố Gia Duệ chỉ chỉ phía ngoài.
Phương Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng: "Duệ Duệ thích xem sao?"
"Thích!"
"Vậy mấy ngày nữa, bà nội cũng cho người mua pháo hoa, thả cho Duệ Duệ xem, được không?"
Cố Gia Duệ cười đến khuôn mặt vô cùng đáng yêu, gật đầu mạnh: "Bà nội thật tốt!"
Bên ngoài thành phố, lại có một đường pháo hoa được bắn lên trời.
Pháo hoa trói lại những hỉ bi mà người ta thờ ơ không nhìn đến của nhân gian, phối hợp với nổ tung giữa bầu trời đen, trong nháy mắt lan ra ánh sáng rực rỡ đẹp nhất.