Chương 236: Cậu ở hoang đảo lên cơn sốtEdit + Beta: Vịt
Tiếng sấm ù ù, mưa xối xả.
Cố Phong nhìn nước mưa cơ hồ liền thành sợi bên ngoài hang, cau mày.
Trên lưng hắn cõng Dư Bảo Nguyên, từ bãi bùn lầy bò từng bước vào trong hoang đảo, rốt cục để hắn tìm được một hang nhỏ có thể trú.
Cố Phong thở dài một hơi, hắn đã mệt đến cực điểm.
Hắn từ từ xắn quần mình lên, lúc xắn đến bắp chân, một cơn đau bứt rứt nhất thời truyền ra, khiến Cố Phong không khỏi đau đến kêu rên một tiếng.
Hắn khẽ cắn răng, từng chút một xắn quần lên, liền nhìn thấy bộ dạng bắp chân phải lúc này.
Máu thịt đầm đìa
Lúc ở trên thuyền đánh nhau với Lục Nham, không cẩn thận bị tấm bảng mang theo lửa nện xuống bắp chân, ngọn lửa trên tấm bảng trực tiếp cháy rách chân, làm bỏng bắp chân một mảng sưng đỏ và vết thương.
Sau đó hắn nhảy xuống biển, còn ở trong biển chìm chìm nổi nổi lâu như vậy, vết thương này vẫn không được xử lý, giờ nhìn, quả nhiên chuyển biến xấu vô cùng.
Đúng lúc này, Dư Bảo Nguyên nằm bên cạnh Cố Phong bỗng nhiên hừ một tiếng.
Cố Phong vội vàng quay đầu qua, nhẹ nhàng ôm lấy Dư Bảo Nguyên bên cạnh mình, "Đừng sợ, bảo bối, tôi ở đây.
Vừa nói, Cố Phong áp gò má mình lên trán Dư Bảo Nguyên, hắn nhất thời cảm giác được trán Dư Bảo Nguyên có nhiệt độ không bình thường.
Trong lòng Cố Phong căng thẳng, dùng tay lại thử một lần, quả nhiên, lên cơn sốt!
Trên đầu có vết thương chảy máu, trên người còn phát sốt, ở nơi quỷ quái như này còn không có bác sĩ không có thuốc......
Cố Phong cau chặt chân mày, tận lực đè xuống bối rối trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt Dư Bảo Nguyên trên tảng đá lớn, để cậu tận lực nằm bất động. Sau đó, Cố Phong cắn răng, ϲởí áօ sơ mi.
Sau khi áo sơ mi cởi xuống, trên người Cố Phong chính là trạng thái lỏa toàn bộ, cơ иgự¢ khỏe khoắn và cơ bụng khiêu gợi trực tiếp lộ ra trong không khí, lập tức khiến Cố Phong cũng lạnh cóng đến run rẩy.
Nhưng hắn không để ý được nhiều như vậy, liều mạng đứng dậy, cắn răng nhịn cơn đau vô cùng lo lắng ở bắp chân, gấp áo sơ mi của mình thành khối vuông, dầm nước mưa nhỏ xuống ở cửa hang, sau đó vòng trở lại, đắp áo sơ mi ẩm ướt lên trán Dư Bảo Nguyên.
Ở nơi hoang tàn vắng vẻ như vậy, tùy tiện bị bệnh vặt, có lẽ hậu quả cũng không thể tưởng tượng, Cố Phong rất hiểu.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Dư Bảo Nguyên, đặt vào lòng bàn tay mình nhẹ nhàng hà khí nóng, hốc mắt hơi ẩm ướt: "Bảo bối, em nhất định không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể có chuyện......"
Khoảng 3-4 phút sau, Cố Phong trở mặt miếng áo sơ mi trên trán Dư Bảo Nguyên ra tiếp tục hạ nhiệt độ vật lý cho Dư Bảo Nguyên.
Đêm càng ngày càng sâu, nhiệt độ trong hang cũng càng ngày càng thấp.
Trên người Cố Phong không mặc gì cả, ở trong không khí lạnh băng rét đến môi tím bầm, khẽ run rẩy, nhưng hắn cố kiềm chế.
Bảo Nguyên vẫn chưa tỉnh, hắn phải tỉnh táo chăm sóc em ấy!
Hầu kết Cố Phong chuyển động, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, thò tay sờ miệng túi quần âu của mình.
Hắn lấy ra một cái bật lửa, một cái điện thoại di động và một bọc khăn giấy.
Bật lửa đã ngấm nước, phải đợi đến sau cơn mưa, phơi khô nước mới có thể dùng lại. Còn điện thoại di động......
Cố Phong ấn nút mở điện thoại, không lâu lắm, ánh sáng màn hình đã chiếu sáng hang.
Điện thoại hắn chọn mua luôn luôn thích máy thương vụ high-end đơn giản tiện dụng, cái máy thương vụ trong tay chức năng giải trí không nhiều, nhưng cũng may mà tính năng chống thấm nước của chiếc điện thoại này tốt, mới có thể ngâm trong nước lâu như vậy, còn có thể mở máy sử dụng.
Điện thoại đã mở máy, Cố Phong nhìn góc trái bên trên, quả nhiên không có tín hiệu.
Hắn buồn buồn lại tắt máy, thả vào túi.
Hắn nằm nhoài bên người Dư Bảo Nguyên, tỉ mỉ lại kiểm tra Dư Bảo Nguyên, trái tim một mực không yên ổn được.
Cả đêm, Cố Phong gắng gượng không ngủ. Miếng áo sơ mi trên trán Dư Bảo Nguyên nóng lên lại mang ra ngoài hứng nước, một lần nữa thấm ướt nước mưa lành lạnh, hạ nhiệt độ cho Dư Bảo Nguyên. Đến thời điểm đêm sâu nhất, Cố Phong cực kỳ buồn ngủ, nhưng hắn cũng chỉ chống đầu nghỉ ngơi một lát liền lập tức tỉnh lại, tiếp tục chú ý tình hình Dư Bảo Nguyên.
Trời dần sáng lên, mưa to cũng từ từ ngừng lại.
Cố Phong nhìn trời sáng bên ngoài, trong lòng suy tính, đứng dậy, khập khễnh đi ra ngoài hang.
Sau khi Cố Phong đi không lâu, ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua đám mây. Đến lúc ánh mặt trời chiếu lên đảo nhỏ này, Dư Bảo Nguyên chậm rãi mở mắt.