Chương 226: Dòng nước mùa xuân chảy về phía đôngDư Bảo Nguyên nửa nằm trên giường, áo sơ mi mở rộng.
Cậu vốn tửu lượng kém, mỗi lần uống rượu, cả người đều nóng lên choáng váng, trên mặt còn đỏ bừng, giống như quả đào chính mọng.
Cố Phong đứng trước giường, đôi mắt kia cơ hồ giống như bị nhựa cao su dính chặt vậy, nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, muốn dời tầm mắt cũng không được.
Khoảng thời gian này, hắn không phải không nhìn thấy dáng vẻ Dư Bảo Nguyên chỉ còn lại ҨЦầЛ ŁóŤ, nhưng mà, kiểu nửa kín nửa hở, vẫn ôm gối che nửa mặt của Dư Bảo Nguyên còn câu người hơn cởi sạch!
Mắt Cố Phong nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ cậu được áo sơ mi bao lấy bị lộ ra, nghe tiếng rên giống như mang theo nhiệt độ kia......
Cố Phong dường như cảm giác được trong đầu mình xuất hiện vài hình ảnh tiến vào trong bề mặt trái đất đầy mảnh vỡ sau đó bắn ra nham thạch ngàn thước, thiêu cháy rụi thảm thực vật màu xanh biếc trên mặt đất; trên vùng đất cháy khét kia, một tòa nhà khổng lồ đội đất chui lên, dựng thẳng trời cao, huyền diệu hoang đường không thể nói.
Thật mẹ nó khiến người ta nghẹn đến sợ.
Lúc Cố Phong đang nhìn mê mẩn, Dư Bảo Nguyên nằm trên giường mang theo mùi rượu lẩm bẩm hai tiếng, thân thể nghiêng đi.
Cậu vốn nằm ở mép giường, vừa nghiêng như vậy, cơ hồ cả người sắp rơi trên mặt đất. Cố Phong nhìn hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy người: "Tổ tông, đừng làm bậy nữa, ngủ yên nào."
Dư Bảo Nguyên được Cố Phong ôm, không có chút ý thức nào liền ôm lấy vị cứu tinh bỗng nhiên xuất hiện.
Đầu vừa tựa vào trên vai Cố Phong, đôi tay kia thuận thế đặt trên cơ иgự¢ rắn chắc của Cố Phong.
"Bảo Nguyên......" Âm thanh Cố Phong có chút mất sức.
Mặc dù Dư Bảo Nguyên là trạng thái uống say, nhưng......
Đây là lần dựa vào mình thân mật nhất, nóng bỏng nhất của Dư Bảo Nguyên lâu như vậy tới nay!
Hắn cúi đầu, còn có thể nhìn thấy lông mi dài vểnh của Dư Bảo Nguyên khẽ rung, cánh môi hồng hồng kia hơi cong lên, ở trong mắt Cố Phong, vô cùng giống như Dư Bảo Nguyên đang làm nũng với anh!
Hơi thở của hắn nhất thời bất ổn, luồng nhiệt toàn thân tuôn ra, mắt nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, đầu hơi cúi xuống, hôn lên người ta.
Cửa sổ hé mở, gió biển lành lạnh thổi vào, khiến Dư Bảo Nguyên mặc phong phanh nhất thời run người, cả người cũng khôi phục chút ý thức. Cậu cảm giác môi lưỡi mình đang bị một người khác xâm lược bá đạo, hai tay đẩy người ra.
"Anh......" Mặt Dư Bảo Nguyên vẫn nóng, "Mẹ nó anh ᴆục nước béo cò?"
"Không phải, Bảo Nguyên, tôi chỉ là vừa rồi có chút......" Cố Phong vội vàng muốn giải thích, nhưng giải thích thế nào cũng không nói ra được đạo lý.
Còn có thể có đạo lý gì?
Vừa nãy hắn quả thực có ý niệm không đứng đắn với người ta.
"Đã bảo không lên giường," Dư Bảo Nguyên ho khan một tiếng, cả người áp sát về phía giữa giường, "Cách xa tôi chút!"
Cố Phong cho dù khó chịu hơn nữa, hiện giờ cũng không dám тһô Ьạᴏ ςướק lấy người, dù sao hậu quả của một lần cưỡng chiếm, chính là đẩy người ra rất xa, đuổi cũng không đuổi về được, Cố Phong vẫn chưa ngu như vậy.
Hắn chỉ có thể nghẹn xanh mặt, rửa mặt giúp Dư Bảo Nguyên, nhìn cậu nằm xuống dính gối ngủ mất.
Mà mình, để không bị hơi thở trên người Dư Bảo Nguyên khiến phát điên, chỉ có thể nằm trên sofa.
"Tích tích, tích tích rì rì"
Tiếng đồng hồ bên tai không dứt.
Cố Phong nhìn trần nhà bị ánh trăng chiếu sáng, tiếng tim đập vẫn cứ vang lên chồng chất lên nhau.
Hắn thật sự không nhịn được!
Nhớ Dư Bảo Nguyên lâu như vậy, thân thể trần trụi nằm ngay bên cạnh, cho dù mình ngủ trên sofa, vẫn loáng thoáng có thể cảm nhận được hơi thở của Dư Bảo Nguyên. Đầu óc hắn giống như bị làm nổ, nổ ra toàn là hình ảnh trước kia mạnh mẽ bá chiếm Dư Bảo Nguyên tùy ý áp đảo chiếm đoạt......
Hắn hít khí lạnh, đứng dậy, nhìn bóng lưng Dư Bảo Nguyên, lại do dự.
Ài, sao cam lòng đánh thức bảo bối của mình từ trong mơ được, sao cam lòng cậu trong tình huống mơ màng bất đắc dĩ bị mình xâm chiếm được......
Muốn làm, cũng phải cam tâm tình nguyện mà làm.
Cố Phong cuối cùng thở dài, vào phòng tắm tự tắm nước lạnh trấn an cảm xúc xao động của bản thân. Tắm nước lạnh xong, hắn vẫn cảm giác trong lòng mình nóng đến kinh khủng, cắn răng, thay một bộ áo lót cụt tay đen và quần thể thao, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi thang máy đến phòng gym trên thuyền.
Trên thuyền theo quy định bình thường, đến giờ sẽ đóng các khu. Nhưng Mạnh Mãng Long bao toàn bộ con thuyền, những nơi này cũng biến thành mở cả ngày, hưởng dụng cả ngày.
Lúc Cố Phong mở cửa phòng gym ra, hắn kinh ngạc phát hiện, lúc này, trong phòng gym còn có một người.
Mạnh Mãng Long.
Dưới người Mạnh Mãng Long mặc một cái quần đùi thể thao, trên người trần trụi, toàn là mồ hôi nóng, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh đầy người, hùng tráng hữu lực.
Lúc này, gã đang tập tạ, nghẹn đỏ mặt, một cái lại một cái.
Cố Phong kinh ngạc cau mày, đi đến bên cạnh gã: "Muộn thế này rồi, sao anh vẫn ở đây?"
Mạnh Mãng Long cầm tạ lên, thở ra, dùng khăn lông trên cổ lau khô mồ hôi trên mặt mình: "Tôi tập thể hình."
"Muộn thế này tập thể hình?" Cố Phong nghi ngờ nói, "Tối nay không phải đêm đính hôn của anh sao? Cũng là đêm xuân, sao đang yên đang lành chạy ra ngoài? Anh vứt bác sĩ Bạch một mình trong phòng?"
Mạnh Mãng Long từ bên cạnh lấy ra một chai đồ uống vận động, ngửa đầu uống từng ngụm, hầu kết chuyển động.
Gã uống đủ rồi, thở dài, so hai ngón tay với Cố Phong: "Số này."
"Hả?" Cố Phong không hiểu.
"Tôi vì thuê thuyền, vì làm tiệc đính hôn, vì đủ chuyện linh tinh, liên tục không chạm vào Thịnh Thịnh, muốn đêm đính hôn làm đến sao hỏa gặp trái đất, củi khô đốt lửa lớn," Sắc mặt Mạnh Mãng Long rất tiếc hận, "Nhưng mà, mới làm hai lần, Thịnh Thịnh đã không chịu được, đuổi tôi ra ngoài."
"Có thể thân mật với vợ, còn có thể làm hai lần, không tệ." Cố Phong hừ một tiếng.
Hắn nhịn ૮ɦếƭ cũng không thể ᴆụng vào Dư Bảo Nguyên, hắn càng khó chịu.
"Ài, anh không hiểu cảm thụ của tôi," Biểu tình Mạnh Mãng Long rầu rĩ, "Tôi đó, nhu cầu cực dồi dào, tự tôi cũng biết, Thịnh Thịnh không chịu được tôi cứ ђàภђ ђạ như vậy. Tôi cũng phải nhanh nghĩ cách, xem xem làm thế nào phối hợp với em ấy cuộc sống chồng chồng thì tốt hơn, cứ nửa đêm ra ngoài tập thể hình phát tiết tinh lực cũng không phải cách......"
Cố Phong gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Anh đó," Mạnh Mãng Long bỗng nhiên ngắm ánh mắt vào Cố Phong, trên mặt xuất hiện nụ cười khó giải thích được, "Anh cũng nửa đêm đến phòng gym, sao thế? Cũng cô đơn?"
Cố Phong xí một tiếng: "Sao thế được? Dụς ∀ọηg quả thực có, phát tiết lại không nỡ ép em ấy phát tiết giúp tôi, tôi giờ đâu còn dám ép em ấy, tôi van em ấy còn không kịp, những khó chịu này chỉ có thể tự nhịn."
"Không muốn tìm tuấn nam mỹ nữ khác bồi anh? Điều kiện của anh......"
"Đừng nói đùa," Cố Phong cười khổ nói, "Giờ tôi sao còn có thể có quan hệ với người khác, hai chữ trung thành của tôi đã sắp viết lên trán rồi này."
Mạnh Mãng Long trên dưới đánh giá người anh em anh tuấn mê người của mình.
Nếu Cố Phong muốn tìm người khác lên giường, bằng điều kiện của hắn, kiểu gì cũng có thể ςướק đến tay.
Nhưng người ta hiện tại tên đã lên dây lại vẫn có thể nghẹn không phát, tình nguyện ủy khuất bản thân hơn nửa đêm tập thể hình tiêu hao tinh lực, cũng không muốn tìm người khác đao thật kiếm thật, nói rõ một chuyện.
Hắn lần này là thật sự ngã vào.
Là cái kiểu ngã vào cái hố to Dư Bảo Nguyên, thì không quay đầu lại được nữa.
Mạnh Mãng Long thở dài, vỗ vỗ Cố Phong: "Sớm đuổi người quay về, tôi nhìn hai các anh, ngày vui cũng sắp rồi, thật đấy."
"Vậy...... nhờ vào lời may mắn của anh?"
Cố Phong và gã cùng cười mấy tiếng, ăn ý im lặng, Mạnh Mãng Long tiếp tục tập tạ của gã, Cố Phong cũng bắt đầu rèn luyện hằng ngày.