Chương 223: Sẽ không cho hắn cơ hộiBạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên sau khi tán dóc một hồi, Mạnh Mãng Long bên cạnh cuối cùng không nhìn được vợ nhà mình ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác như vậy, cảnh cáo ho khan một tiếng.
Nhưng mà gã ho khan cũng không có tác dụng gì, Bạch Hướng Thịnh ngược lại lườm gã một cái: "Tủ đầu giường có si rô sơn trà đó, tự đi uống đi."
Mạnh Mãng Long nhíu nhíu mày: "Vợ à, em ôm...... được chứ."
Bạch Hướng Thịnh buông lỏng Dư Bảo Nguyên ra, hừ một tiếng với Mạnh Mãng Long: "Em ôm bạn hai cái, anh ghen gì chứ?"
Hai người bọn họ một tới một lui, mặc dù giống như cãi nhau, nhưng Dư Bảo Nguyên biết, chỉ là tình thú phu phu mà thôi.
Càng ầm ĩ tình cảm càng sâu.
Đợi đến lúc Bạch Hướng Thịnh hiểu rõ xoắn xuýt của Mạnh Mãng Long, đã gần đến thời gian hai bọn họ đi cho tiểu công chúa Diệm Diệm ăn. Mạnh Mãng Long dắt Bạch Hướng Thịnh đi về, Bạch Hướng Thịnh trước khi đi, nằm bò đầu vai Dư Bảo Nguyên nói: "Buổi tối nhớ quán bar Ý tầng 8, tối nay là...... tiệc đính hôn của tôi."
Dư Bảo Nguyên nhìn đôi má trắng hồng của y, cười lộ ra hai răng nanh: "Oa, anh Bạch của em phải xuất giá rồi."
"Cút, ông đây cũng là đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt, bọn anh là gả cho nhau, công khai bình đẳng, hiểu không?"
Dư Bảo Nguyên vui vẻ đẩy y một cái: "Đi đút sữa cho Diệm Diệm đê!"
Đến lúc hai tên kia cù cưa hành động bất nhã xuống tầng dưới, Cố Phong mới ôm con nói: "Đói chưa? Tôi đi nấu gì ăn cho em và con?"
Dư Bảo Nguyên đang định gật đầu, chợt nhớ đến món cá trích còn sống trong đĩa hôm qua, trong dạ dày khó chịu: "Lấy cho tôi ít đồ ăn trong phòng ăn là được, anh nhất định đừng thò tay nấu cơm."
Vẻ mặt Cố Phong có chút lúng túng, đáy lòng muốn biện hộ cho tài nấu nướng của mình: "Trình nấu ăn của tôi...... thật sự tệ đến vậy sao?"
Dư Bảo Nguyên do dự một lát: "Tự trong lòng anh không hiểu sao?"
"Tôi cảm thấy cũng thường thôi," Cố Phong vẫn mạnh miệng, "Mấy hôm trước tôi không phải còn nướng bánh thịt cho em sao? Vị thế nào?"
"Tôi......" Dư Bảo Nguyên ho khan, "Tôi ném rồi."
Cố Phong thở dài, rốt cuộc hiểu rõ trình nấu nướng của mình: "Đã vứt cho chó ăn rồi......"
"Không có, chó không ăn."
Dư Bảo Nguyên đâm thẳng một dao vào tim Cố Phong.
Cố Phong chịu đả kích to lớn như vậy, sắc mặt thay đổi, cuối cùng thở dài: "Thôi vậy, tôi sau này vẫn là mời đầu bếp dẫn dắt tôi."
Dứt lời, hắn giao nhóc thối trong иgự¢ cho Dư Bảo Nguyên, sau đó tự mình đi thang máy lên tầng.
Dư Bảo Nguyên ôm con trai, nhìn bóng lưng có chút thất vọng của daddy nhóc, cũng bất đắc dĩ.
Bánh thịt nướng mấy hôm trước Cố Phong làm, không nói là bánh thịt nướng, cậu còn tưởng là quả bóng kim loại cực lớn, thứ này nếu đặt trên máy kiểm tra thực phẩm, chuông cảnh báo của máy phải kêu tích tích tích thành vũ khúc ma quỷ liên hoàn.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Bên này, Cố Phong đi thang máy bên trong thuyền lên phòng ăn tầng 9.
Phòng ăn rất lớn, bởi vì cả chiếc thuyền được Mạnh Mãng Long tạm thời bao, khách bên trong rất ít, lộ ra vẻ trống vắng. Nhân viên phòng ăn mặc dù vẫn đang làm việc, nhưng tình thần tỏ ra rất lười biếng.
Cố Phong vừa vào phòng ăn mấy bước, mắt sắc nhìn thấy bên kia đang ngồi hai người ăn cơm.
Tưởng Hạo và bạn thân của anh.
Tưởng Hạo hiển nhiên cũng nhìn thấy Cố Phong đối diện đi đến, lúc này cau mày, vẫn duy trì phong độ đứng dậy: "Là Cố tổng, đúng lúc thật."
"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, không tình nguyện vươn tay bắt tay với anh, "Anh cũng đến?"
"Ừ, Mạnh tổng mời," Biểu tình trên mặt Tưởng Hạo nhàn nhạt, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc chân thực của anh, "Cố tổng và Bảo Nguyên cùng đi à?" Cố Phong vừa nghe thấy Tưởng Hạo nhắc tới tên Dư Bảo Nguyên, cả người lâm vào đề phòng điện áp thấp: "Phải, anh muốn làm gì?"
Tưởng Hạo nghe ra đề phòng trong giọng Cố Phong, kinh ngạc cười cười: "Cố tổng cần gì đề phòng kỹ vậy? Anh xem, Bảo Nguyên cũng đã sinh con với anh, còn dọn đến ở cùng anh, chẳng lẽ tôi còn có thể miễn cưỡng ςướק cậu ấy sao?"
Cố Phong nhìn người ngồi bên cạnh, Lý Kha ngẩng đầu trong miệng vẫn ngậm miếng mỳ Ý, trong lòng ổn định.