Chương 209: Bỗng chốc trở lại năm đó Sao nam đi tới trước mặt Cố Phong, khom người xuống: "Cố tổng, là tôi làm việc lỗ mãng, xin lỗi."
Cố Phong còn chưa nói chuyện, lập tức cau mày: "Ê? Giọng này hình như tôi từng nghe ở đâu."
"Cậu ấy tên Trình Dục, không biết Dư thiếu có nhớ không," Cao tổng bên cạnh cười đến cực kỳ nịnh bợ, "Gần đây lộ mặt trong mấy bộ phim truyền hình, Dư thiếu từng xem sao?" Hắn vừa nói câu này, ánh mắt sắc bén của Cố Phong liền bắn tới.
Bảo Nguyên gần đây mắt căn bản không thấy rõ người, tên đáng ghét Cao tổng này, nói vậy không phải tìm khó chịu cho Bảo Nguyên sao? Dư Bảo Nguyên suy nghĩ cẩn thận chút, chắc là TV trong phòng bệnh vô tình bỏ qua phim truyền hình của ngôi sao này.
Tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn, vì vậy cũng cười nói: "Tôi rất ít gặp được minh tinh, có thể ký tên cho tôi không?" Sao nam này vốn chính là đến lấy lòng Cố Phong, thấy Cố Phong giữ chặt Dư Bảo Nguyên như vậy, đương nhiên không dám có chút thất lễ với Dư Bảo Nguyên.
Hắn vội vàng tiến lên: "Đương nhiên có thể, tôi mang theo giấy note, tôi ký ở đây cho ngài nhé."
Vừa nói, hắn xé một tờ giấy, bắt đầu thuần thục ký tên mình lên.
Hiện tại đừng nói bảo hắn ký tên cho Dư Bảo Nguyên, ngay cả bảo hắn hát hò nhảy nhót học gà gáy ngay tại chỗ cho Dư Bảo Nguyên, hắn cũng làm.
Người đàn ông của đại lão, hắn ngay cả gan khiêu khích cũng không có.
Cố Phong ở bên cạnh nhìn sao nam này ký cho Dư Bảo Nguyên, sắc mặt có chút khó coi và lúng túng.
Hắn chỉ nói với Dư Bảo Nguyên mấy hôm trước có người quyến rũ hắn, nhưng Dư Bảo Nguyên lại không biết, quyến rũ hắn chính là minh tinh đang ký cho cậu.
Hắn có loại cảm giác không vui, tra nam dẫn vợ cả đến gặp tiểu tam, vợ cả không biết chuyện vẫn nói cười vui vẻ với tiểu tam.
Mặc dù hắn không có chút liên quan tới sao nam kia.
Đợi đến lúc sao nam ký xong, Cố Phong cũng không muốn dây dưa với bọn họ tiếp nữa, giọng điệu lạnh lùng nói tùy tiện vài câu với Cao tổng vẻ mặt có chút thất vọng, tìm cớ dắt Dư Bảo Nguyên đi về nhà.
Trên đường về, Cố Phong do dự một chút, vẫn là nói với Dư Bảo Nguyên chuyện sao nam lúc nãy ký tên chính là người quyến rũ hắn mấy hôm trước.
Dư Bảo Nguyên mới đầu sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Không nghĩ đến những người này vì ích lợi, lại có thể làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ."
"Ừ," Cố Phong nhìn tờ note trong túi áo Dư Bảo Nguyên, có kích động muốn trực tiếp ném đi, "Giới này, chuyện như vậy không ít."
"Đáng tiếc mấy lời hay ho kia," Dư Bảo Nguyên cười lắc lắc đầu, bỗng nhiên nói với Cố Phong, "Nói vậy thì, người đàn ông có tiền lại đẹp trai như anh, hẳn đã gặp phải chuyện thế này rất nhiều lần rồi nhỉ?" Cố Phong im lặng một hồi, vẫn gật đầu: "Ừ, số lần không ít."
"......Mấy lịch sử phong lưu trước kia, có muốn khai báo không?" Ngữ khí Dư Bảo Nguyên mặc dù cười, nhưng chút hỏi dò và nghiêm túc mơ hồ trong đó, khiến Cố Phong kinh hồn bạt vía.
Cố Phong vốn chính là người đàn ông cực kỳ chói mắt, không biết bao nhiêu nam nam nữ nữ muốn chui lên giường hắn, cũng khó trách Dư Bảo Nguyên thiếu hụt cảm giác an toàn với hắn.
Cố Phong suy nghĩ một lát: "Em nếu muốn biết, tôi nói hết với em."
Bước chân Dư Bảo Nguyên dừng lại: "Anh nói."
"Tôi chưa từng phát sinh quan hệ tình dục với người khác," Ngữ khí Cố Phong rất nghiêm túc, "Nhưng tôi bị quyến rũ thì rất nhiều lần.
Nam nữ đều có, danh sách tôi không nhớ rõ, em nếu muốn biết tôi ......tôi cố gắng list ra cho em.
Tôi không thích mấy người này dính lên, cho nên bọn họ dù đẹp hơn nữa, tôi cũng không muốn mang bọn họ ra phát tiết dục vọng."
"Thật à?" Cố Phong trịnh trọng gật đầu: "Tôi tuyệt đối không nói dối em."
Dư Bảo Nguyên giống như hiểu ra cái gì ừ một tiếng, đi lên trước hai bước, bỗng quay đầu lại: "Sao cảm thấy gió hơi lạnh nhỉ."
Cố Phong nghe được lời này của Dư Bảo Nguyên, giật mình trong lòng.
Đây là ......Dư Bảo Nguyên chủ động mở miệng yêu cầu cái gì? Hắn vô cùng vui, giao Cố Gia Duệ vào trong tay Dư Bảo Nguyên, nhanh chóng cởi áo khoác của mình xuống, cẩn thận phủ lên cho Dư Bảo Nguyên, lại ôm con về, kích động nói: "Mặc áo của tôi trước, mình đi nhanh về nhà, về nhà sẽ không lạnh nữa."
"Ừ," Dư Bảo Nguyên hít sâu, "Nên về rồi."
Hai bọn họ dắt tay, một người trong tay còn ôm con, mèo nhỏ đi phía trước dẫn đường.
Bức tranh này tan ra trong ánh sáng trời chiều màu cam ấm đang sắp biến mất, nhìn qua cực kỳ hài hòa ấm áp.
Bọn họ về đến nhà, Cố Phong hỏi ý Dư Bảo Nguyên, liền bắt đầu gióng trống khua chiêng khuân đồ cho cậu đến phòng ngủ trước đây.
Phòng ngủ trước đây, kể từ sau khi Dư Bảo Nguyên đi, tủ quần áo, kệ đồ linh tinh, giá sách nhỏ ......toàn bộ trống một nửa, nhìn trống rỗng.
Cố Phong mang theo mong đợi dạt dào, dời đồ của Dư Bảo Nguyên từ phòng khách đến phòng ngủ, tận chức tận trách sắp xếp hết tất cả.
Cố Phong nhìn căn phòng ngủ đã lại đầy ắp một nữa, trong tích tắc đó, tưởng như quay trở lại năm ấy.
Chờ đến buổi tối lúc ngủ, Cố Phong trước tiên giúp Dư Bảo Nguyên tắm như bình thường, sau đó dắt người về phòng ngủ.
Dư Bảo Nguyên sờ giường ngồi xuống, cảm nhận nhiệt độ của đèn sưởi đầu giường chiếu vào mặt mình.
"Đèn này vẫn còn à," Dư Bảo Nguyên sờ sờ đế đèn, "Rất lâu trước đây tôi đã nói nên thay, sao anh không quẳng đi?" Cố Phong từ phía sau ôm lấy người: "Bảo Nguyên, sau khi hiểu lòng mình, tôi vẫn luôn chờ em quay về."
Dư Bảo Nguyên vuốt ve điêu khắc tinh xảo trên đế đèn, không nói chuyện.
"Mỗi một món đồ em để lại trong căn phòng này, đối với tôi mà nói đều là bảo vật vô giá.
Đèn này mặc dù rất cũ rồi, nhưng là em năm đó tự tay chọn, tôi ......thật sự không nỡ ném.