Chương 189: Hắn muốn thoát khỏi khống chếEdit + Beta: Vịt
Trên con đường trước cửa Siêu Cấp Nguyên Bảo, xe tới xe lui.
Một chiếc xe đua đỗ ở giao lộ.
Từ trên xe đi ra một người đàn ông ăn mặc bất phàm, chỉ thấy hắn nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài, đi tới quán Siêu Cấp Nguyên Bảo, gọi một ly cafe mang đi.
Chờ hắn cầm ly cafe được đóng gói, mở cửa xe ngồi trở lại ghế lái, hắn đưa túi giấy cho người đàn ông ngồi ở ghế phụ, thở dài: "Cafe mày cần này, cầm lấy."
Tưởng Hạo cầm cafe ấm áp ở trong tay, ánh mắt lơ lửng bên ngoài.
"Tao nói chứ mày cũng kỳ lạ thật," Người đàn ông trên ghế lái bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Quán ở đó, muốn uống đồ còn cần tao đi mua cho mày. Tưởng thiếu, mày gần đây sao thế?"
Mắt Tưởng Hạo nhìn ngoài cửa xe, trong quán Siêu Cấp Nguyên Bảo, rất xa có một bóng hình ngồi sau quầy.
"Người anh em, đang hỏi mày đó!" Người đàn ông trên ghế lái vỗ Tưởng Hạo một cái.
Tưởng Hạo lập tức hoàn hồn, ho khan một tiếng: "Lát nữa trả tiền cafe cho mày."
"Thôi đi, chút tiền đó mày còn khách khí với tao," Người đàn ông kia khởi động xe đua, "Tao hỏi mày, sao không tự vào mua cafe, cần tao làm giúp mày? Mày lúc trước không phải theo đuổi cái người tên là Dư...... Dư...... Dư Nguyên Bảo, đuổi chặt lắm sao?"
Tưởng Hạo trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Bây giờ đi vào vô dụng."
Người đàn ông trên ghế lái tranh thủ quét khuôn mặt đẹp trai không chút biểu tình của Tưởng Hạo, cười hì hì: "Tao cũng nghe nói, hình như họ Dư này đã được Cố tổng đón về nhà rồi nhỉ? Hai người bọn họ có phải tái hợp rồi không, mày nghe ngóng chưa?"
"Hỏi rồi," Tưởng Hạo nhìn cảnh sắc không ngừng lưu động ngoài cửa xe, "Không nói tái hợp, cũng không nói không tái hợp. Có lẽ...... vẫn đang xóa bỏ khúc mắc."
"Ê, người anh em, người ta đang xóa bỏ khúc mắc, mày không nhân lúc này xông lên show bản thân?"
"Người ta ít nhất còn có khúc mắc để gỡ, tao ở trong lòng cậu ấy, e là cố lắm cũng chỉ là bạn bè," Tưởng Hạo buồn buồn nói, "Hơn nữa, trạng thái tao bây giờ đi tìm cậu ấy, thích hợp sao?"
Người đàn ông ở ghế lái vặn lông mày suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể thở dài: "Vậy cũng được. Mày nói thằng anh mày cũng thật là, một mình làm ăn là được rồi, cứ phải quản đời sống tình cảm của em trai. Vạch chuyện này với ba mẹ mày, phiền phức thật."
"Tao vốn định theo đuổi được người mới thẳng thắn với ba mẹ tao, giờ bị anh tao ép không còn cách nữa," Tưởng Hạo nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Ba mẹ tao bây giờ ngày nào cũng sắp xếp xem mắt, anh tao lại nhét việc cho tao, tao bây giờ đi tìm Bảo Nguyên, vậy không phải kéo chiến hỏa nhà tao lên người cậu ấy sao?"
Người đàn ông ở ghế lái vui vẻ: "Êu, còn rất tri kỉ."
Tưởng Hạo lại không chút biểu tình, dựa vào ghế da thật, một bộ cực kỳ mệt mỏi: "Mệt vl luôn. Lý Kha, bố mày sống nhiều năm như vậy rồi, mày nói tao rốt cuộc sống giống đàn ông không?"
"Giống chứ, sao không giống," Lý Kha lái xe, một bên phân tâm nói, "Mày đủ đàn ông. Quân nhân, vóc người đè bẹp một đám nam giới, mày nếu không men, khắp thiên hạ cũng không mấy ai men."
"Không phải, tao không phải nói cái này," Tưởng Hạo xoa xoa huyệt Thái Dương, "Tao sống nhiều năm như vậy, tới giờ toàn là trong khống chế của ba mẹ tao. Bọn họ bảo tao làm gì liền làm đó, bọn họ bảo tao xem mắt với ai thì phải xem mắt với người đó, tao bây giờ suy nghĩ, thật là hèn nhát."
"Thế nào," Trong miệng Lý Kha sshh một tiếng, "Thời kỳ trưởng thành làm con ngoan, giờ trưởng thành rồi đột nhiên thời kỳ phản nghịch?"
Tưởng Hạo ngồi ngay ngắn, hít sâu một hơi: "Không phải phản nghịch, chỉ là muốn thử một lần...... nếu như tao có thể đủ thoát khỏi khống chế của ba mẹ tao, thoát khỏi bảo vệ của bọn họ cũng có thể sống tốt, vậy tao liền ra sức theo đuổi Bảo Nguyên."
Lý Kha nghe dùng sức gật đầu.
Chỉ là lời Tưởng Hạo nói đến đây liền ngừng, không nói tiếp.
Lý Kha cũng không dám hỏi, nếu Tưởng Hạo không làm được thì sao?
Hắn nhìn gò má anh tuấn lại hơi có vẻ mệt mỏi của anh em nhà mình, thở dài vì anh.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Dư Bảo Nguyên nhận được thông tin kết hôn của Bạch Hướng Thịnh không bao lâu, điện thoại của Lộ Dương cũng gọi tới.
Lộ Dương nghe thấy tin Bạch Hướng Thịnh muốn tổ chức hôn lễ, nhảy lên 3 mét.
Tiệc đính hôn của Bạch Hướng Thịnh vào tháng sau, lễ kết hôn chính thức sau tiệc đính hôn một khoảng thời gian, mặc dù cách thời gian dài, nhưng Lộ Dương đã không nhịn được muốn lôi kéo Dư Bảo Nguyên đi mua quàn tân hôn cho Bạch Hướng Thịnh.
"Tối nay ngay đi," Lộ Dương đầu kia nghe ra trong âm thanh toàn là hưng phấn, "Tối nay, đến cửa hàng bán mấy thứ đặc biệt đắt tiền ở tầng chót của Kim Mậu ấy, hai anh em mình chọn kỹ lưỡng cho bác sĩ Bạch."
Dư Bảo Nguyên cười một tiếng, "Sao cậu vội thế? Không phải vẫn sớm sao?"
"Chuẩn bị càng sớm càng tốt," Lộ Dương ở bên kia sốt ruột gầm gào, "Hẹn không? Hẹn không?"
"Ok, hẹn hẹn hẹn." Dư Bảo Nguyên cười đáp ứng, sau đó lại tán gẫu với hắn mấy câu, liền cúp điện thoại.
Cậu đặt di động một bên, lại mở tấp thiệp đính hôn của Bạch Hướng Thịnh ra, nhẹ nhàng vuốt trong tay.
Tấm thiệp này không phải toàn bộ đỏ diễm tục, mà là mời công ty quảng cáo chuyên nghiệp thiết kế màu nền lam nhạt kết hợp với hoa văn đơn giản trang nhã, thoạt nhìn rất có phong cách, lại không đánh mất thưởng thức.
Mở thiệp mời ra, giữa hai cái tên "Bạch Hướng Thịnh tiên sinh" và "Mạnh Mãng Long tiên sinh" bên trong, vẽ một trái tim to đùng.
Đây mới gọi là hạnh phúc bùng nổ, Dư Bảo Nguyên ở trong lòng vui cho Bạch Hướng Thịnh.
Trong quán lại có khách đến, đám người Hà Tuệ lập tức bận rộn, Dư Bảo Nguyên liền định đích thân chào hỏi. Cậu ấn tay vịn, kéo thân thể ngồi lâu từ chỗ ngồi dậy.
Có lẽ là ngồi quá lâu, một trận máu chảy xông lên đầu, trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, lại mở mắt ra, trước mắt một mảnh mơ hồ ௱ôЛƓ lung.
"Hà Tuệ?" Dư Bảo Nguyên có chút hoảng loạn hô một tiếng, dưới chân không biết đá phải cái gì, "...... Từ Giai Giai?"
Phía xa có tiếng của Hà Tuệ và Từ Giai Giai, các cô hẳn đang chào khách order, hoàn toàn không chú ý tới tình huống dị thường của Dư Bảo Nguyên bên này.
Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh ௱ôЛƓ lung, giống như trong nháy mắt bị ςướק đi tất cả ánh sáng. Môi cậu hơi run rẩy, liều mạng híp mắt, chờ đợi có thể nhìn thấy chút gì.
Đang lúc cậu vùi trong bóng tối trước mắt và lo lắng trong lòng, một đôi tay nắm lấy tay cậu.
Một giọng nam từ tình vang lên trước người: "Đừng sợ, tôi ở đây."