Chương 18: Nhị bức dạng gì ngươi dạng đóCố Oánh mặc một thân áo khoác ngoài dạ lông dài màu xám nhạt, xách chiếc túi mới của Louis Vuitton. Tóc dài màu nâu nhạt hơi uốn, càng lộ vẻ có khí chất. Cô ta trang điểm mắt nhàn nhạt, nhưng trên môi lại đánh màu đỏ kiểu lửa cháy, cả người nhìn xa hoa trương dương.
Không thể không nói, người phụ nữ này có lực hấp dẫn phái nam 10 phần.
Đáng tiếc Dư Bảo Nguyên là gay, cho nên lực hấp dẫn của Cố Oánh đối với cậu mà nói, là số 0.
Cậu một chút cũng không thích cô ta, thậm chí ghét cô ta.
5 năm qua, Cố Oánh luôn xem thường Dư Bảo Nguyên, có bao châm chọc và khiêu khích chua ngoa. Lại bởi vì Trần Lập Ninh là học trưởng của cô ta, quan hệ của người phụ nữ này và Trần Lập Ninh cực kỳ tốt. Trong lòng cô ta, Trần Lập Ninh giống như thần thánh, mà Dư Bảo Nguyên chỉ là tên ngốc không biết tự lượng sức mình.
"Không nghĩ tới ở đây cũng có thể ᴆụng phải anh, thật khéo." Cố Oánh cười nói với Dư Bảo Nguyên, chỉ là ý cười lại không tới đáy mắt.
Dư Bảo Nguyên vô ý phản ứng cô ta, "Ừ, khéo."
Chào hỏi xong, nhấc chân rời đi!
Cố Oánh hai tay ôm иgự¢, mắt chứa châm chọc, "Đi vội như vậy làm gì? Vội ra bên ngoài kiếm tiền? Nghĩ chút cũng đúng, anh sau khi bị anh họ tôi đá, trải qua vẫn là rất đau khổ."
Dư Bảo Nguyên mang theo nụ cười giả dối, "Ờ."
Cậu kỳ thực rất muốn nói với Cố Oánh, cậu chưa từng dùng tiền của Cố Phong. Ngược lại, rất nhiều đồ Cố Phong dùng, đều là Dư Bảo Nguyên cậu dùng tiền mồ hôi nước mắt mua.
Bất quá cậu không muốn ở nơi công chúng ầm ĩ với người phụ nữ này, hạ giá.
Cố Oánh vẫn như cũ đuổi cùng Gi*t tuyệt, "Anh tới đây khám bệnh? Sẽ không phải không có tiền, đi ra ngoài bán, bị bệnh lậu gì chứ? Giang mai? AIDS? Loại người như các anh hẳn rất loạn, rất dễ nhiễm nhỉ......"
Cô ta nói càng ngày càng lộ liễu, sắc mặt Dư Bảo Nguyên cũng lạnh xuống.
"Cố đại tiểu thư, cái gì gọi là loại người như các anh? Nơi công cộng, chú ý tố chất."
"Tôi chú ý?" Trong mắt Cố Oánh càng hiện ra khinh miệt, "Nên chú ý chính là anh. Anh có tư cách gì giáo huấn tôi? Bị anh họ tôi đá còn chân cao khí ngang như vậy, ha! Thật là không lên nổi mặt bàn, cóc vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong bùn lầy, khí chất của anh và anh Lập Ninh so ra, thật là kém quá xa."
Cô ta nói cậu là cóc? Nói cậu không sánh bằng Trần Lập Ninh?
Tức cười!
Không nhờ trong mắt người phụ nữ này, Trần Lập Ninh mỗi ngày dùng hàng xa xỉ, mặc nhãn hiệu nổi tiếng chính là cao quý, Dư Bảo Nguyên cậu chính là đê tiện.
Trần Lập Ninh nhiều năm như vậy ăn uống cùng với dùng đều là tiền của Trần gia và Cố Phong, cao quý ở chỗ nào? Dư Bảo Nguyên cậu không ăn trộm không ςướק giật, mỗi phân tiền đều là dựa vào tiền mồ hôi nước mắt bản lĩnh kiếm được, dùng không nổi đẳng cấp xa xỉ, dùng hàng chất lượng thường, còn bị người xem thường?!
Cố Oánh cho tới bây giờ không nhìn thấy những thứ này, chỉ có thể nhìn thấy đồ mẽ ngoài, quả nhiên chỉ có cơ bắp.
(Ý là người không có não, chỉ toàn cơ bắp)
Trang điểm phức tạp hơn nữa, cũng không che giấu được chí thông minh giản dị của cô ta.
"Cố đại tiểu thư đã có ý kiến, vậy thì phiền cô nhấc chân rơi đi, tìm anh Lập Ninh của cô, đừng sủa loạn trước mặt tôi." Vừa nói, Dư Bảo Nguyên xô cô ta ra, làm bộ muốn đi.
Cố Oánh giận dữ cắn răng, kéo Dư Bảo Nguyên lại, "Sao, chửi tôi liền muốn chạy? Chột dạ?"
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Dư Bảo Nguyên nhìn Đại tiểu thư không biết thức thời này, cũng không biết nên tức hay nên cười.
Quả nhiên, nhị bức là dạng gì, Cố Oánh chính là dạng đó.
(Nhị bức = 2B = SB: Nói đồ ngốc nghếch theo một cách thân thiện)
Cố Oánh đều đã chửi cậu bị AIDS, cậu không chửi ra lời thô tục, đã đủ cho cô ta mặt mũi.
May mà một trong những nguyên tắc của Dư Bảo Nguyên chính là không đánh phụ nữ, hôm nay cậu đã xé xác cô ta ép cho phun sữa (*)!
((*) Câu này xuất phát từ một câu thoại trong bộ phim "Bad moms": "I say we go punch that chick right in the tits", dịch sang tiếng Trung là "我们去把那个贱人干个逼飞奶炸". Câu thoại này đã trở thành 1 trong những best quotes và được dân mạng Trung dùng rất nhiều)
"Cố đại tiểu thư, thứ nhất, tôi không bị AIDS, ông đây vệ sinh sạch sẽ, kiểm dịch đạt tiêu chuẩn. Thứ hai, tôi không muốn chạy, tôi chỉ không muốn dây dưa ở bệnh viện với cô, tôi cảm thấy rất mất thể diện. Thứ ba, chuyện của tôi và anh họ cao quý của cô, tôi tự mình biết, không cần cô thêm drama cho tôi. Nếu như drama của cô có thể ít giống như trí thông minh của cô, cô có thể sẽ khiến người khác thích hơn hiện tại đấy."
Cố Oánh tức đến mắt đỏ lên, "Ý anh là tôi ngu?"
Dư Bảo Nguyên mang theo nụ cười dối tiêu chuẩn của Dư thị, "Nếu như cô không biết ngu xuẩn là ý gì, đi về phía trước 50m, rẽ, lại rẽ trái tiến vào toilet nữ, cô có thể nhìn thấy một cái gương sáng choang. Soi một chút, hiểu ngay cái gì gọi là ngu xuẩn."
Dứt lời, cậu mạnh mẽ kéo tay Cố Oánh ra, đi thẳng về phía trước, không để ý tới Cố Oánh ở phía sau nổi điên nữa.
Cố Oánh tức đến cả người phát run, hung hăng nắm nắm đấm, giống như rắn độc nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Bảo Nguyên.
Hồi lâu, cô ta lấy điện thoại ra, bấm số.
"Anh Lập Ninh, là em, Oánh Oánh!"
"Em cho anh biết chuyện này. Em hôm nay ở bệnh viện ᴆụng phải tên hàng tiện Dư Bảo Nguyên kia, hắn hôm nay......"
"...... Vâng, em hiện tại liền chụp hình."