Chương 179: Coi như tôi đã mơEdit + Beta: Vịt
Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên nửa ngủ lên xe, xe chạy vững vàng trên con đường yên tĩnh, một đường về Cố trạch.
Đến Cố trạch, chú Hà cũng đã sớm dỗ Cố Gia Duệ ngủ, mình thì ngủ gật trên sofa. Thấy Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên đã nhắm mắt đi vào, cả người ngồi dậy: "Thiếu gia về rồi...... ô, Dư thiếu cậu ấy?"
"Suỵt," Cố Phong dựng ngón trỏ với chú Hà, "Em ấy uống chút rượu, say."
"Có cần tôi đi pha chút trà giải rượu không?"
"Không cần," Cố Phong lắc lắc đầu, "Em ấy không uống nhiều rượu lắm, không có gì đáng ngại. Chú Hà, chú đi ngủ đi, Bảo Nguyên cháu chăm sóc là được." Chú Hà vẫn có chút không yên lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cố Phong, cũng đành phải gật đầu, xoay người ngáp một cái, đi về phòng mình.
Cố Phong biết Dư Bảo Nguyên mồ hôi ẩm ướt khắp người như vậy mà ngủ khẳng định khó chịu, bèn ra tay cởi từng món quần áo xuống giúp cậu. Lúc cởi đến món cuối cùng của Dư Bảo Nguyên, hắn do dự chút, vẫn đưa tay cởi xuống.
Dư Bảo Nguyên cứ như vậy Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm trước mặt hắn.
Cố Phong ở trong lòng cảnh cáo mình, bây giờ không được có tà niệm. Hắn sợ Dư Bảo Nguyên ở một mình trong phòng tắm sẽ xảy ra chuyện, suy nghĩ một chút, vẫn là cởi từng món quần áo trên người mình xuống. Quần áo rơi xuống, xuất hiện thân thể khêu gợi tràn đầy sức mạnh và Dụς ∀ọηg của Cố Phong.
Kể từ khi hiểu tâm ý mình đến nay, Cố Phong nhớ trái tim Dư Bảo Nguyên, nhớ thân thể Dư Bảo Nguyên, đã nhớ rất lâu rất lâu.
Giờ khắc này, hình ảnh Dư Bảo Nguyên Tʀầռ tʀʊồռɢ, đối với hắn mà nói, cực kỳ kích thích.
Hắn hết sức đè xuống kích động trong lòng mình, mặt không biểu cảm ôm Dư Bảo Nguyên vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cậu trong bồn tắm lớn đầy nước nóng.
Dư Bảo Nguyên bị cảm giác ngập nước dọa run rẩy, lại giống như đứa trẻ ăn vạ. Cậu không những ăn vạ còn thò đầu nằm bò ngoài bồn tắm nôn khan, giống như trong dạ dày cực kỳ khó chịu.
Cố Phong cũng vào bồn tắm, cầm bông tắm tỉ mỉ lau người cho Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên uống say tửu lượng vô cùng kém, vì vậy rất ầm ĩ. Cậu lúc say thích đối nghịch với người khác, Cố Phong muốn lau иgự¢ cậu, cậu liền đưa tay tập kích tấn công иgự¢ Cố Phong. Nhưng, Ⱡồ₦g иgự¢ nóng hừng hực cứng rắn khỏe mạnh kia của Cố Phong, khiến cậu luôn chịu thiệt.
"Được rồi, không nghịch nữa," Cố Phong dùng hết dịu dàng cả đời mà dỗ dành, "Em nếu muốn đánh tôi, chờ em tỉnh dậy đánh tôi thế nào cũng không đánh trả. Bây giờ để tôi tắm sạch cho em, sau đó ngủ một giấc ngon, nhé?"
Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong kéo nằm sấp trên vai hắn, hai mắt híp lại, bỗng nhiên há miệng cắn cổ Cố Phong.
Cố Phong đang lau lưng Dư Bảo Nguyên, chỉ cảm thấy cổ đau, sshh một tiếng.
Nhưng hắn không phản kháng, hắn biết Dư Bảo Nguyên đây chỉ là chút phát tiết nhỏ lúc say.
Hắn tắm sạch sẽ bọt xà phòng trên người Dư Bảo Nguyên, lúc hai người đứng mặt đối mặt, Cố Phong mới phát hiện, không biết từ lúc nào, chỗ nào đó của mình đã có chút phản ứng......
Hắn cười khổ một tiếng, đã lâu không tìm người phát tiết, có lẽ thật sự nghẹn quá giỏi.
Nhưng hắn không có chút ý nghĩ tìm người khác tiết dục, hắn hiện tại chỉ muốn trông chừng Dư Bảo Nguyên ngủ ngon một giấc. Cho dù bây giờ không cách nào phát tiết hormone dư thừa của mình, cho dù hiện tại không thể chiếm giữ và xâm lấn thân thể Dư Bảo Nguyên, hắn cũng không nghĩ tới đi tìm người khác.
Có lẽ cứ bịt kín vậy đi, Cố Phong nghĩ trong lòng.
Hắn lau khô Dư Bảo Nguyên, ôm đến trên giường, đắp chăn cho cậu.
Nhưng Dư Bảo Nguyên giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, vẫn rất không thành thật. Luộn đá chăn hoặc thân thể run lên, cả người ngủ xiêu vẹo.
Cố Phong thở dài: "Tổ tông."
Hắn cầm đến một bộ chăn gối đệm trong phòng mình, do dự một chút, vẫn là trải trên giường Dư Bảo Nguyên. Hắn trước tiên quấn Dư Bảo Nguyên lại chăn của cậu, sau đó mình đắp chăn của mình. Một cái giường bị chia thành 2 phần tách biệt.
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên không an phận gần trong gang tấc, đưa tay ôm vào lòng.
Hắn không biết hôm sau tỉnh dậy, Dư Bảo Nguyên nhìn thấy màn này có giận không, nhưng hắn biết, Dư Bảo Nguyên say rượu ngủ cần người trông, nếu không cậu nhất định sẽ cảm lạnh.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Dư Bảo Nguyên được ôm trong cái ôm nóng rực của Cố Phong, chỉ cảm thấy giống như ôm được một chiếc lò sưởi to bự, cả người đều thoải mái, cũng an phận lại. Tác dụng của rượu cồn khuếch tán, cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên hô hấp đều đều, cuối cùng thở phào.
Hắn cũng cố sức điều chỉnh hô hấp, muốn để mình ngủ. Nhưng hắn phát hiện, có Dư Bảo Nguyên trong иgự¢ mình, hắn căn bản không ngủ được.
Đầu óc tỉnh táo, thứ bên dưới hưng phấn, còn ngủ kiểu gì?
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, bước dài đi đến phòng rửa tay, giống như tên mất não dùng tay làm mình bắn ra một lần, mới quay lại trên giường, ôm lấy Dư Bảo Nguyên: "Thật sự bị em ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ."
Dư Bảo Nguyên không trả lời, tiếng hít thở nhàn nhạt.
Cố Phong nhìn khuôn mặt Dư Bảo Nguyên gần trong gang tấc, trong lòng chợt động, hôn lên trán cậu một cái.
Hắn nhớ buổi tối trước khi chia tay đó, Dư Bảo Nguyên chỉ nói ra một yêu cầu, cậu muốn Cố Phong giả vờ yêu cậu, ở bên cậu một buổi tối.
Mà bây giờ, Cố Phong cũng khổ sở nghĩ trong lòng, tối nay coi như mơ một giấc mơ đẹp đi.
Trong giấc mơ này, hắn sẽ xem như Dư Bảo Nguyên vẫn yêu hắn, hắn hiện tại cũng đã yêu Dư Bảo Nguyên, hai người bọn họ chính là đôi chồng chồng yêu nhau nhất. Chỉ tối nay, để hắn lừa dối bản thân một lần, cũng thỏa mãn mình một lần.
Môi hắn dời xuống, nhẹ nhàng chạm trên môi Dư Bảo Nguyên: "...... Bà xã, ngủ ngon."