Ta Sinh Con Cho Tổng Tài - Chương 165

Tác giả: Quất Miêu Ca Ca

Chương 165: Nửa đêm gặp phải chuyện xui xẻo
Bên ngoài không có tiếng trả lời, giống như tất cả đều đột nhiên dừng lại.
Dự cảm nguy hiểm tột cùng vọt lên trong lòng Dư Bảo Nguyên.
Cậu vừa giẫm lên mặt thảm mềm, vừa suy nghĩ cấp tốc tự hỏi.
Linh quang xoay chuyển, cậu đột nhiên nghĩ đến hôm nay sau khi vào cửa, thấy trên tường bên ngoài có vết khắc!
Trên tay Dư Bảo Nguyên lập tức thấm ra chút mồ hôi lạnh.
Những dấu vết kia, hóa ra không hoàn toàn là trẻ con vẽ nguệch ngoạc, trong đó có lẽ có ký hiệu, là ký hiệu trộm đánh dấu!
Không sai, cậu ra nước ngoài nhiều ngày như vậy, trong nhà không có ai, biện pháp bảo vệ trong khu nhà lại không đủ hoàn thiện, nhất định là bị trộm theo dõi!
Dư Bảo Nguyên im lặng cầm gậy bóng chày đặt bên cạnh lên, cẩn thận đẩy cửa ra.
Nương ánh trăng, quả nhiên có bóng người đen kịt, đang nhẹ nhàng đi về phía cửa. Mà trong tay người kia, có máy tính, điện thoại dự phòng của Dư Bảo Nguyên, còn có......
Còn có Khoai Sọ!
Lúc này, cả người con mèo Khoai Sọ bị treo ngược, đuôi bị người kia xách trong tay, cũng không động đậy một cái, giống như bị đánh thuốc mê. Lúc đi qua chỗ có ánh trăng soi sáng, Dư Bảo Nguyên chỉ nhìn thấy miệng nó phản quang, giống như là bị trùm miếng đề phòng kêu gào.
Lúc cậu dẫn Khoai Sọ đến bệnh viện thú cưng bác sĩ cũng từng nói, Khoai Sọ mặc dù màu lông là màu quýt, nhưng chủng loại rất tốt, trên thị trường muốn mua một con mèo như vậy, phải tốn không ít tiền.
Tên trộm này nhất định đã sớm tra xét hết, còn chuẩn bị đủ bộ đồ trộm mèo bịt miệng, thuốc mê, chỉ chờ ra tay!
Nếu như đồ khác bị trộm, Dư Bảo Nguyên vì an toàn của mình, sẽ giữ bình tĩnh trước, chờ trộm đi sẽ nhanh chóng báo cảnh sát. Nhưng, lúc này, bị trộm cầm trong tay muốn ૮ưỡɳɠ éρ mang đi, là Khoai Sọ của cậu!
Cậu sao có thể cho phép Khoai Sọ bị mang đi như vậy!
Quyết không thể trơ mắt nhìn như vậy! Cậu cắn răng, một bên siết chặt gậy bóng chày, một bên lặng lẽ từ trong tủ quầy bên cạnh lấy ra một cái cúp thủy tinh. Cậu đứng trong bóng tối, nhắm ngay tên trộm sắp đi đến cửa, cổ tay cử động, chiếc cúp thủy tinh kia bay mạnh đi, bịch một tiếng, nện đúng vào gáy tên trộm.
Tên trộm kia kêu đau một tiếng, nhanh chóng xoay người lại dùng ánh mắt âm u cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm mảng tối om chỗ Dư Bảo Nguyên ẩn thân: "Ra ngoài!"
Dư Bảo Nguyên bị ánh mắt giống như bọn liều ૮ɦếƭ của tên trộm nhìn đến da đầu tê rần, cậu linh quang chợt lóe, nhanh chóng cầm điện thoại của mình, mở audio file nào đó ra, sau đó nhét điện thoại vào chỗ khá xa.
Làm xong những thứ này, cậu lại ngẩng đầu nhìn.
Tên trộm đã nhe răng cười đứng cách mình không xa.
Đôi mắt cực kỳ âm u kia, giống như ác quỷ gắt gao nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên giữ vững bình tĩnh, ngữ khí cũng coi như bình thản: "Mày đặt đồ lại chỗ cũ, tao không truy cứu, cũng không báo cảnh sát, tao đảm bảo!"
Tên trộm kia không chút phản ứng như khúc gỗ, lại từng bước, từng bước đi về phía Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên thấy hắn đi từng bước về phía mình, trái tim đập thịch thịch thịch cực nhanh, nhưng, lúc tên trộm đi tới phạm vi công kích của Dư Bảo Nguyên, cậu nhanh chóng vung gậy bóng chày lên, ném mạnh về phía trước.
Tên trộm không ngờ tới người này vậy mà động tác nhanh nhẹn vậy, chủ động kêu lên, lập tức cũng chấn động, móc cây gậy vung làm bằng thép ra đánh mạnh lên.
"Bịch keng keng"
Gậy bóng chày và gậy vung đập mạnh vào nhau, phát ra tiếng nặng nề.
Đúng lúc hai người đánh nhau, một trận tiếng còi báo động chói tai bỗng nhiên vang lên!
Tên trộm nhất thời run rẩy khắp người, giống như phản xạ có điều kiện quẳng vật trên tay, theo bản năng co cẳng chạy ra bên ngoài.
Dư Bảo Nguyên mắt thấy hắn bỏ lại toàn bộ Khoai Sọ và máy tính, một mình hoảng hốt chạy trốn ra bên ngoài, cuối cùng thở phào. Cậu lấy điện thoại nhét trong chăn ra, điện thoại vẫn không ngừng phát tiếng còi cảnh sát bén nhọn chói tai.
Cậu bật hết đèn trong phòng ra, xác nhận một lần, đặt Khoai Sọ trên sofa nhỏ, mình từ từ đi ra bên ngoài, trái tim siết chặt.
Cửa mở ra, khóa có dấu vết bị chạy mở, cậu đến ngoài cửa, đứng ở khúc rẽ cầu thang xác nhận.
Hẳn đã dọa người bỏ chạy.
Cậu thở dài nhẹ nhõ, nhấc chân đi lên tầng, trên đùi truyền đến từng cơn đau đớn.
Hẳn là lúc đánh nhau với tên trộm, bị bất cẩn đánh trúng, khả năng bầm tím rồi, cậu nghĩ.
Cậu hao hết khí lực đi lên tầng, nhưng từng cơn đau bén nhọn truyền đến, dưới chân trơn trượt, thăng bằng mất đi khống chế, cả người lăn mạnh từ trên cầu thang xuống!
Đau đớn kịch liệt lan ra trên người.
Trong miệng Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi lạnh, đưa tay sờ sờ, máu tươi đầm đìa.
1h sáng, hành lang đã sớm không có người, vì vậy căn bản không ai có thể phát hiện Dư Bảo Nguyên hiện tại nằm trên đất không thể động đậy, máu tươi chảy ròng ròng. Đầu óc cậu mơ mơ màng màng, trên tay nhưng vẫn cố gắng, muốn bò dậy từ trên mặt đất, gọi cuộc điện thoại cầu cứu cho mình.
Đúng lúc ấy, một trận tiếng giày da giẫm vững vàng trên mặt đất vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Đầu óc Dư Bảo Nguyên hỗn loạn, chỉ nghe được một giọng nam hoảng hốt vang bên tai.
"Bảo Nguyên Bảo Nguyên em sao rồi?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện được, đau đến hít khí mãi.
"Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây rồi! Tôi ngay bây giờ cõng em đi bệnh viện...... đừng sợ......"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc