Chương 122: Ba vì con mà từng liều mạngEdit + Beta: Vịt
Sau khi đứa nhỏ rời khỏi thân thể, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Kết cấu thân thể nam nữ mặc dù có khác biệt, nam giới sinh con mặc dù bọn họ kinh nghiệm rất ít, nhưng chỉ cần thành công lấy đứa nhỏ ra, kế tiếp, chỉ cần tiến hành trình tự bình thường, sau đó tiến hành khâu là được......
Hộ sĩ đã bắt đầu tiến hành xử lý thông thường với trẻ sơ sinh sau khi sinh, tiếng khóc của bé cưng này vô cùng rõ ràng có lực, giống như cái loa nhỏ vậy, căn bản không ngừng lại.
Trong lúc lão chuyên gia đặt nửa trái tim xuống, ánh mắt hắn bén nhạy, chợt phát hiện có gì không đúng.
Cũng vào lúc này, âm thanh hộ sĩ đột nhiên ở trong phòng phẫu thuật vang lên.
"Huyết áp giảm mạnh."
Trái tim mọi người đột nhiên nhảy lên.
"Tần suất nhịp tim đột nhiên bất thường."
Lão chuyên gia cúi đầu nhìn, cả người chấn động.
"Xuất huyết rồi!"
Ý thức của Dư Bảo Nguyên ở trong bóng tối vô biên vô hạn, không dễ dàng nhìn được chút xíu ánh sáng trước mắt, lại nghe thấy tiếng quát to giống như hỗn loạn ở bên tai.
Đau đớn khó nhịn kia nói với cậu, mình đã xảy ra chuyện!
Cậu hô hấp từng ngụm lớn, giống như người ૮ɦếƭ đuối giãy dụa, trước mắt một mảnh ánh sao, mồ hôi lạnh tuôn ra cực kỳ lợi hại.
"Đừng sợ!" Hộ sĩ vội vàng bắt đầu khuyên, "Rất nhanh là ổn thôi, rất nhanh là ổn thôi!"
Dư Bảo Nguyên chưa từng khẩn trương như hiện tại, cậu cảm giác tâm tình mình giống như một dây cung kéo căng, lúc sợi cung đã bị căng đến mức nhất định, chỉ cần dùng lực nhẹ nhàng, liền sẽ lập tức đứt!
Theo thống khổ kịch liệt một trận tràn ra trên người, Dư Bảo Nguyên cảm giác mình giống như đang bị thứ gì đó xé rách, đang nghiền nát, sợi cung trong lòng cậu đã không chịu nổi sức nặng, mạnh mẽ đứt lìa.
Cảm giác tuyệt vọng vô biên vô hạn xông lên đầu.
Bạch Hướng Thịnh có kinh nghiệm, liếc thấy tinh thần Dư Bảo Nguyên thất thường, lập tức nói: "Tôi ở đây, Bảo Nguyên, tôi ở đây! Cậu yên tâm, hít sâu, hít sâu...... Đang chuẩn bị khâu rồi, không sợ, không sợ......
Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy những hồi ức đen tối nhất trong ký ức, giống như ma quỷ được thả cũi, bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Mỗi một nỗi thống khổ bị quật đánh mạnh mẽ bạo lực đến từ cha ruột của mình, giống như lại quay trở lại; ánh mắt khiến người ta có ૮ɦếƭ cũng khó quên được của mẹ trước khi qua đời, lại hiện lên một lần; từng đêm tối bị vứt bỏ trong căn phòng lạnh lẽo, mỗi một lần bị vô tình đuổi đi, mỗi một lần chân tâm giao ra bị người hung hăng giẫm dưới chân, coi như thứ rác rưởi, mỗi một lần nhìn thấy tấm hình tản ra hơi thở ngọt ngào của Cố Phong và Trần Lập Ninh......
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên trắng bệch đến cực hạn, không nhịn được, rốt cục lên tiếng khóc lớn.
"Có thể an thần không?" Bạch Hướng Thịnh vội hỏi.
"Không được!" Âm thanh lão chuyên gia vẫn vững vàng, nhưng trong đó có một tia bối rối ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, "Không thể tiến hành nữa, tình huống hiện tại không thể!"
"Nhưng cậu ấy......"
"Lau mồ hôi." Động tác trong tay lão chuyên gia một khắc cũng không ngừng, hết sức giữ tỉnh táo.
Hộ sĩ lưu động lập tức tiến lên lau mồ hôi.
Bạch Hướng Thịnh đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Bảo Nguyên, cậu nghe này, là âm thanh tôi! Cậu sẽ không xảy ra chuyện, tất cả đều ở trong khống chế, tin tôi......"
Dư Bảo Nguyên gào khóc, kể từ sau khi lớn lên, cậu cho tới giờ cũng chỉ lúc khổ sở đến cực điểm ở trong góc không ai nhìn thấy thấp giọng khóc nức nở, cơ hồ không có lần nào gào khóc mãnh liệt như vậy!
Cậu quá tuyệt vọng.
Cậu mới phát hiện, cảm xúc bị đè nén lâu như vậy, căn bản chưa từng buông ra. Đến giờ phút này, tới giờ phút mình ở trên bàn mổ chịu đựng loại thống khổ sống không bằng ૮ɦếƭ, thứ chân chính đè nén trong lòng cậu mới giống như quả bom bị châm ngòi, triệt để nổ tung.
Cậu vừa khóc, vừa mơ hồ nói: "Tôi muốn ૮ɦếƭ......"
"Sẽ không, sẽ không, cậu giữ vững tỉnh táo, nghe tôi nói, không được ngủ," Mắt Bạch Hướng Thịnh đã phiếm lệ, "Ngoan nào, Bảo Nguyên, cục cưng của chúng ta, sẽ không sao đâu!"
"Tôi ૮ɦếƭ rồi, sắp ૮ɦếƭ rồi," Đầy mặt Dư Bảo Nguyên là nước mắt và mồ hôi, "Tôi lạnh quá, tôi mệt quá......"
"Thả lỏng, nghe tôi nói, tôi là Bạch Hướng Thịnh," Bạch Hướng Thịnh đã không thu lại được nước mắt của mình, "Ngàn vạn không được ngủ! Nghe không? Bảo Nguyên, con cậu thuận lợi sinh ra rồi, không sợ, rất nhanh là ổn thôi!"
Tiếng khóc Dư Bảo Nguyên không giảm: "Tôi nhìn thấy mẹ, tôi rất nhớ mẹ tôi, mẹ đến đưa tôi đi......"
Tay lão chuyên gia chợt run rẩy, hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua chỉ số trên máy điện tâm đồ, đầu óc điên cuồng tự hỏi phương án khẩn cấp, hồi lâu, cắn răng: "Tiêm an thần!"
Dư Bảo Nguyên bị hộ sĩ đè lại thân thể lộn xộn, cổ họng cậu đã khóc đến khàn khàn, còn khóc thảm thiết hơn, thống khổ hơn con trai cậu vừa mới ra đời.
Thuốc an thần bị tiêm vào thân thể Dư Bảo Nguyên.
Trước khi ý thức từ từ ngừng lại, trong đầu Dư Bảo Nguyên điên cuồng xoay quanh 2 ý nghĩ.
Nếu như cậu còn sống ra ngoài, vậy nói rõ ông trời không muốn cậu cô phụ cái mạng này của mình.
Nếu như cậu cứ như vậy ૮ɦếƭ đi......
Cậu hi vọng, con trai bảo bối mình vừa sinh, sau này lớn lên không nên quên, nó từng có một người cha ruột, vì nó, ở trên bàn giải phẫu liều ૮ɦếƭ cố gắng.
Nếu như chỉ có thể có duyên phận cha con hơn 9 tháng......
Ba cũng yêu nó.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Người bên ngoài phòng giải phẫu theo xói mòn thời gian, chờ càng ngày càng lo lắng.
Cố Phong đã hoàn toàn ngồi không yên, bắt đầu không ngừng đi lại. Có một cửa sổ nhỏ thủy tinh, mặc dù hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh trong phòng giải phẫu, nhưng Cố Phong đã quanh quẩn tại chỗ hơn trăm lần.
Hắn gấp tới mức cả người cũng muốn nổ tung.
Đúng lúc ấy, cửa phòng giải phẫu rầm một tiếng bị mở ra, khiến mọi người ở đó đột nhiên đứng dậy.
Hộ sĩ đi ra kéo nửa khẩu trang xuống, nặng nề hô hấp: "Đứa nhỏ thuận lợi ra đời......"
Hô hấp mọi người cứng lại, cảm giác vui sướng đột nhiên bộc phát ra cơ hồ muốn đắm chìm bọn họ.
Nhưng hộ kỹ còn nửa câu sau tiếp tục nói: "Nhưng nửa đường giải phẫu xảy ra tình huống ngoài ý muốn, sản phu xuất hiện triệu chứng xuất huyết, đang cấp cứu, cái này...... là thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà ký tên!"
Đầu óc Cố Phong ong một cái, giống như trong đầu có quả bom nổ tung, nổ ngay cả năng lực suy nghĩ cũng nhất thời biến mất.
"Sao, sao lại vậy chứ......" Anna chạy theo sau trên mặt không còn chút huyết sắc, kinh hãi nói.
"Đang tận lực cấp cứu, kinh nghiệm và nghiên cứu về nam giới sinh con thật sự quá ít, mọi người trước tiên thả lỏng, người nhà! Ai là người nhà!"
"Tôi!" Cố Phong đột nhiên xông lên, túm cổ tay hộ sĩ, "Tôi đây!"
"Anh là gì của cậu ấy?"
Cố Phong giống như sói dữ: "Chồng! Ba của đứa nhỏ!"
"Ký."
Cố Phong chưa từng cảm giác tên mình khó viết như vậy, từng 乃út hạ xuống, giống như con dao hung hăng cắm vào tim, đau thấu lòng.
Hắn trơ mắt nhìn cửa phòng giải phẫu lại một lần nữa đóng lại, ở trong đó, Dư Bảo Nguyên có lẽ đang giãy giụa một đường sinh tử......
Cố Phong đứng không vững, cả người lung lay, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.
Không thể nào!
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, mang theo nước mắt giống như dòng chảy không ngăn được điên cuồng mà tuôn ra.
Không được, ông trời không thể mang em ấy đi như vậy được!
Bàn tay Cố Phong hung hăng nắm lấy miếng ngọc bình an, góc cạnh ngọc bình an đâm vào lòng bàn tay, đâm tới máu tươi đầm đìa đầy tay.
Hắn mới xác nhận tâm ý của mình, mới muốn cho Dư Bảo Nguyên một gia đình cả đời, Dư Bảo Nguyên không thể đi như vậy, hắn ngay cả một câu anh yêu em đường đường chính chính cũng chưa kịp nói với Dư Bảo Nguyên, em ấy không thể, không thể cứ như vậy mà ૮ɦếƭ!
Anna và Tiểu Chu lập tức xông lên đỡ Cố Phong, bọn họ sợ hãi nhìn người đàn ông bình thường bình tĩnh trầm ổn tới cực điểm này, quỳ trên mặt đất sống ૮ɦếƭ không chịu đứng dậy, bộc phát ra tiếng khóc dữ dội.
Hắn làm nhiều chuyện sai trái với Dư Bảo Nguyên như vậy, hắn còn chưa tận lực đi sám hối, đi cứu vãn! Ông trời nếu khăng khăng muốn ђàภђ ђạ, vậy thì ђàภђ ђạ hắn, cứ bổ thọ của hắn tới trên người Dư Bảo Nguyên, lấy đi bao nhiêu cũng được!
Nhưng Dư Bảo Nguyên, em ấy không thể rời đi như vậy.
Cố Phong chưa từng có một khắc nào khóc thất thố như vậy, ngọc bình an trong tay hắn khảm vào máu thịt trong lòng bàn tay, máu chảy xuống như trân châu.
"Anh yêu em," Hắn khóc cực kỳ bi ai, nói như mơ hồ, "Dư Bảo Nguyên, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......"
"Anh yêu em, rất lâu trước đây đã yêu em."
"Anh đã sai rất nhiều, xin em đừng đi, xin em quay lại nhìn anh một cái, anh xin em......"
"Đừng kéo tôi, cầu xin các người cứu em ấy, cứu em ấy, tôi ngay cả một câu anh yêu em cũng không kịp nói với em ấy......"
Hộ sĩ trông ca nhất thời chạy tới, không biết ai vội vàng hô một câu, nước thuốc an thần nhất thời tiêm vào trong mạch của Cố Phong.
"Cứu em ấy, tôi yêu em ấy, cứu em ấy, tôi yêu em ấy......"
Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai câu này, tuần hoàn lặp đi lặp lại.