Chương 119: Tôi muốn cho em ấy một gia đình"Cảm giác nghi thức?" Cố Phong thắc mắc.
"Ừ," Anna gật gật đầu, "Tôi mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết trong tình yêu, cảm giác nghi thức là thứ không thể thiếu. Cảm giác nghi thức mang đến cho người ta cảm giác trịnh trọng và hứa hẹn, là một liều thuốc an thần rất tốt."
Cố Phong nhìn 3 con rối hình người trong tay, bọn nó bị nhét chung một chỗ, nụ cười kia nhìn vô cùng ấm áp và hài hòa.
"Cố tổng, chuyện hiện tại anh cần nhất cũng cần làm nhất, chính là tìm thời cơ thích hợp, trịnh trọng nói với Tiểu Nguyên Bảo, anh thích cậu ấy."
Trái tim Cố Phong khẽ run lên.
Sau khi bị Bạch Hướng Thịnh vạch rõ tâm sự, hắn không chỉ một lần nghĩ qua, muốn ở trước mặt Dư Bảo Nguyên, trực tiếp nói suy nghĩ của mình với cậu.
Nhưng mỗi một lần, anh đều rất kỳ quái không mở miệng được, rút lui.
Là sợ bị Dư Bảo Nguyên lạnh lùng cự tuyệt, hay là chữ yêu khiến hắn cảm giác hơi khó có thể mở miệng...... Không thể nào biết được.
Cố Phong cầm 3 con rối, hầu kết chuyển động: "Như vậy thật sự có tác dụng sao?"
"Có tác dụng hay không nói sau," Anna chống eo, giống như chị gái chỉ điểm, "Nhưng ngay cả đường đường chính chính nói mình hối hận và thích ra khỏi miệng cũng không dám, Cố tổng, anh nhất định sẽ triệt để đánh mất Tiểu Nguyên Bảo."
Cố Phong trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngày 18."
"Cái gì?"
"Hôm nay là ngày 16," Mắt Cố Phong bỗng nhiên sáng lên, "Ngày kia chính là sinh nhật của em ấy. Thời cơ thích hợp, sinh nhật của em ấy chính là thời điểm thích hợp nhất, lần này, tôi muốn cho em ấy một sinh nhật hạnh phúc, để em ấy biết suy nghĩ của tôi."
Anna nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cố tổng, anh thật sự một chút cũng không thể phạm sai lầm nữa, anh đã...... không có cơ hội để thử."
Cả người Cố Phong vùi lấp trong trầm mặc, sau đó trầm thấp đáp một tiếng, ôm 3 con rối đi tới quầy tính tiền.
Ông chủ không biết đã ung dung tỉnh lại lúc nào, đang chán chường nhìn tuyết ngoài cửa sổ bay lên. Lúc này thấy trời lạnh như vậy còn có người đến mua đồ chơi, vui tới mắt cũng cong lên: "Tổng cộng 120 đồng, tôi giảm 8% cho ngài, tặng thêm cho ngài mèo con lông nhung!"
Cố Phong nhìn bộ dạng vui vẻ của ông chủ, cũng khóe môi nhếch lên, gật gật đầu.
Ông chủ cười nhẹ nhàng đóng gói kỹ đồ chơi, đóng gói xong đưa cho Cố Phong: "Ngài đi thong thả."
Cố Phong nện bước vững vàng đi ra bên ngoài, bỗng nhiên xoay người lại, hỏi: "Xung quanh đây...... có chùa chứ?"
"Chùa?" Ông chủ nâng cằm lên, cau mày, khuôn mặt mập mạp vặn thành cái bánh bao, "Có thì có, cơ mà hơi xa. Phải ngồi xe bus đến chân núi, men theo bảng hướng dẫn ở chân núi đi, chính là chùa Trọng Kính."
Cố Phong gật gật đầu.
"Chùa Trọng Kính này mặc dù không lớn, nhưng ở chỗ chúng tôi cực kỳ nổi tiếng," Ông chủ hiển nhiên là một tiểu mập đặc biệt nhiệt tình, "Nghe nói vô luận là cầu vận cầu tài cầu con cầu duyên, chỉ cần thành tâm, cầu gì được nấy! Mỗi lần Tết đến, người ở đó mênh ௱ôЛƓ, chậc chậc chậc......"
"Vâng, cám ơn." Cố Phong đáp lại, xoay người rời khỏi quán đồ chơi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đợi đến lúc đi ra ngoài quán, Cố Phong bỗng nhiên giao đồ cầm trên tay cho Anna: "Mang về khách sạn giúp tôi."
Anna nhận lấy túi, trong ánh mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc: "Cố tổng, anh sẽ không thật sự muốn đi chứ?"
"Ừ," Mặt Cố Phong khẽ đỏ lên: "Đi xem chút."
Trước đây, hắn luôn khinh thường đi ký thác hi vọng vào trên người mấy thần linh hư ảo này.
Nhưng bây giờ, hắn lại có suy nghĩ mãnh liệt muốn đi.
Hắn muốn đi xin bùa bình an cho Dư Bảo Nguyên.
Cố Phong và Anna ở giao lộ tạm biệt, từng người ngồi lên xe bus. Mùi trên xe bus khiến người ngồi quen xe sang du thuyền chuyên cơ như hắn rất không quen, hắn cũng không nói gì, yên lặng tuyết càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ.
Dư Bảo Nguyên hiện giờ đang làm gì? Hắn ở trong lòng lén nghĩ.
Có phải sẽ đang ngốc nghếch cho con nghe nhạc dưỡng thai, có phải sẽ xem phát lại xuân vãn cười ngây ngô?
Cố Phong nghĩ tới những thứ này, trong lòng vậy mà mềm thành một mảnh.
Xe bus lái gần một tiếng, cuối cùng đến trạm cuối. Cố Phong xuống xe, đi theo người lên núi lễ Phật đi lên trên núi. Mấy ông bà cụ bái Phật kia, cầm trong tay hương Phật, hai mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông anh tuấn vóc người thon dài, quần áo bất phàm đi theo đám bọn họ cùng đi đến chùa Trọng Kính.
Cố Phong ở trước chùa mua hương to nhất thô nhất, châm sáng đốm lửa nhỏ, hương khói lượn lờ tản ra trên không trung.
Hắn cắm hương lên, cắm ở vị trí bắt mắt nhất, có chút ấu trĩ mà hi vọng Phật Tổ nhìn qua là có thể thấy hương của hắn, nhìn thấy khẩn cầu của hắn.
Hắn cơ hồ lấy hết tiền mặt mình mang theo trên người ra, một xấp dày, dọa một đám ông bà cụ. Hắn bỏ một phần tiền vào hòm quyên tiền, một phần dùng để làm tiền kết duyên và tiền dầu đèn lễ Phật. Một phần cuối cùng dùng để mua một miếng ngọc bình an chất liệu tốt nhất, nghe nói là đại sư đích thân gia trì khai quang.
Hắn quỳ trên đệm cói mềm mại, thu lại khí thế lãnh khốc uy nghiêm, thành tâm cầu lạy. Phật Tổ bằng vàng cao lớn dùng ánh mắt dịu dàng an bình nhìn chúng sinh thế gian.
Cố Phong một bên vái, một bên siết chặt ngọc bình an ôn nhuận, ở trong lòng cầu nguyện.
Dư Bảo Nguyên từ nhỏ đã bị coi thành thứ rác rưởi không ai cần, từ nhỏ đã giãy dụa trong góc tối tăm nhất thế giới này. Cho dù hắn giống như bố thí thu nhận Dư Bảo Nguyên bên người, vẫn như cũ không coi cậu ra gì, tùy ý cô phụ cậu, miệt thị cậu, coi thường cậu, tổn thương cậu.
Hiện tại báo ứng tới, Dư Bảo Nguyên quyết tâm muốn rời khỏi hắn.
Hắn hối hận.
Mỗi đêm tối không thể ôm thân thể ấm áp của Dư Bảo Nguyên, mỗi một lúc nghĩ tới ánh mắt từng tràn đầy yêu thương của Dư Bảo Nguyên, hắn đều khó chịu mà nghĩ muốn bắt Dư Bảo Nguyên trở lại. Bây giờ xem ra, kỳ thực đều là nỗi nhớ hắn chưa từng phát giác, rất sâu.
Hắn không muốn buông tay, không muốn trơ mắt nhìn cậu thuộc về người khác, không muốn từ nay về sau không còn nụ cười và mắng chửi của Dư Bảo Nguyên. Hắn bây giờ, điên cuồng mà muốn ở bên cậu.
Nếu như còn có cơ hội, nếu như còn có thể cho hắn cơ hội hối hận......
Cố Phong nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm nói: "Tôi muốn cho em ấy một gia đình."