Cố Phong nhìn nụ cười của cậu, lập tức trong lòng nổi lên chua xót.
Lúc trước không cảm thụ được, nhưng trải qua Bạch Hướng Thịnh nói như vậy, hắn dường như thấu triệt nụ cười mỉm giống như tự giễu này của Dư Bảo Nguyên, thấy được nội tâm cậu.
Nhìn là đang cười, trong lòng kỳ thực khó chịu cực kỳ.
Cố Phong biết, Dư Bảo Nguyên vẫn luôn vướng mắc gây dựng sự nghiệp ở trong lòng, tâm tâm niệm niệm đều là muốn lập quán trà sữa này, kiếm một khoản tiền, cũng dễ nuôi con.
Quán trà sữa này, không chỉ là hi vọng trong lòng cậu đối với cuộc sống mới.
Đả kích hôm nay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Cố Phong chợt nhớ tới lời Bạch Hướng Thịnh. Y nói, y luôn sợ Dư Bảo Nguyên nhịn quá mức, nhịn đến cực hạn, thế cho nên chỉ cần có một cọng rơm cuối cùng đè lên, khả năng liền sẽ khiến Dư Bảo Nguyên triệt để bộc phát.
Trong tim hắn bỗng nhiên sinh ra một phần e ngại, cầm tay Dư Bảo Nguyên: "Em yên tâm, có tôi......"
"Chúng ta về nhà đi." Dư Bảo Nguyên an tĩnh nói.
Cố Phong nhìn sắc mặt cậu, đành phải nuốt xuống bụng lời chưa nói xong, "Được."
"Tôi không muốn lái xe, anh đưa tôi về đi." Dư Bảo Nguyên nói xong lời này, liền từ sau quầy cầm đồ của mình lên, tắt điện, trầm mặc đi ra ngoài.
Cố Phong nhìn cậu khóa cửa, sao đó đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Tuyết trên đường chưa tan, trơn lắm, tôi ôm em qua."
Dư Bảo Nguyên giống như đang suy tư cái gì, không phản đối.
Cố Phong thở phào một cái, khẽ cong eo ôm ngang Dư Bảo Nguyên lên, từng bước cẩn thận đi qua đất tuyết trơn trượt.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Xe một đường chạy nhanh về khu nhà.
Quay lại nơi ở, Cố Phong theo Dư Bảo Nguyên vào phòng cậu.
Bật đèn lên, trong phòng hơi có vẻ bừa bộn.
Trên bàn ăn còn có đồ ăn thừa, trên bàn trà để rải rác ít đồ ăn vặt. Khoai Sọ đã nằm vào ổ mèo trong góc, rơi vào giấc ngủ sâu. Vừa mở đèn, nó chỉ hơi híp mắt lại khò khè một tiếng, lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Dư Bảo Nguyên ngồi trên sofa, trực tiếp ném đồ trên tay, cực kỳ mệt mỏi tựa vào một bên.
Cố Phong giúp cậu đóng cửa lại, nhìn dáng vẻ cậu, hỏi: "Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
"...... Không muốn ăn."
Cố Phong nghe vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ là ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc.
Trong phòng chỉ có tiếng khò khò của Khoai Sọ.
Một lúc lâu, Cố Phong mới lại nói: "Trong lòng em có lời gì, nói với tôi."
"Không có lời gì nói với anh, anh về đi, tôi mệt rồi."
Cố Phong vẫn không động người: "Có chuyện đừng nhịn, tôi...... sẽ giúp em."
"Anh giúp tôi," Dư Bảo Nguyên đột nhiên hừ một tiếng, ngồi dậy, một đôi mắt mê mang chưa từng thấy, "Anh có tư cách gì nói giúp tôi?"
Cố Phong trầm mặc, đôi mắt lại yên lặng nhìn Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên đạp bàn trà một cái: "Mỗi người các anh đều sống an ổn, không thể mặc kệ tên phế vật cái gì cũng không có như tôi sao! Không thể cách tôi 3 mét sao!"
Cố Phong đứng dậy: "Tôi không định cứ như vậy cả đời không qua lại với em."
"Tên khốn, cút nhanh đi!"
"Tôi biết trong lòng em kìm nén," Âm thanh Cố Phong trầm trầm, "Tôi đi em lại sẽ nghẹn lại trong lòng. Hôm nay em đừng nghẹn, em không phải uất ức sao? Em không phải khổ sở sao? Em nói, nói hết, tôi nghe em trút hết ra."
"Nhân lúc tôi chưa nổi giận, cút mau đi, đừng đến chỗ tôi phạm tiện được không?"
Cố Phong trầm mặc, không nói chuyện.
Mắt Dư Bảo Nguyên đỏ bừng nhìn chằm chằm mặt Cố Phong, bỗng nhiên vươn tay, đập vỡ một cái chén, gầm nhẹ nói: "Con mẹ nó anh muốn nghe phải không? Được, tôi cũng coi như nhịn đủ rồi, anh muốn nghe lời trong lòng tôi, được, ông đây hôm nay chửi ૮ɦếƭ tên khốn anh."