Tà Nữ Và Yêu Vương - Chương 11

Tác giả: Tà Nhi

Một ngày se lạnh đầu đông, khắp nơi trong Lâm phủ đều treo đèn hoa màu đỏ. Chữ song hỉ chói mắt được dán đầy ngõ ngách, trên các cánh cửa hay cành cây. Gia nhân trang phục sạch sẽ di chuyển nhanh nhẹn, kẻ trang trí kẻ chuẩn bị khiến không khí thật nhộn nhịp rộn ràng.
Huyết Tử từ sáng sớm đã được người đưa đến phòng của tam tiểu thư, chính thức hoán đổi thân phận. Nàng từ nay trong mắt của người nhà họ Lâm chính là gà hóa phượng hoàng cao quý. Tuy vậy nhưng lòng tham và sự ganh tỵ của họ không hề mảy may xuất hiện, thậm chí là thành tâm vui vẻ với lễ cưới này. Bởi họ đang sung sướng mở to mắt chờ đợi đến lúc nàng bị tên Cửu vương gia kia ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Trong phòng tân nương, tỳ nữ ngược xuôi tất bật chuẩn bị áo váy, khăn che... người người cười nói vui vẻ. Chỉ duy nhất nhân vật chính là Huyết Tử nàng vẫn lãnh đạm, thần sắc hờ hững để mặc đám tỳ nữ sắp xếp. Dường như người hôm nay lên kiệu hoa không phải nàng mà là một người qua đường nào đó mà thôi.
Đến khi có người muốn dậm phấn lên má nàng thì nàng mới động người đưa tay đẩy ra.
- Không cần đâu!
- Tam... tiểu thư, không thể không trang điểm đâu ạ!
Tỳ nữ áo hồng chưa quen với cách xưng hô mới, hơi lúng túng nói. Từ trước đến nay có khi nào tân nương tử lại không tô son dậm phấn, mong muốn mình là cô dâu đẹp nhất.
- Dù sao cũng phải che mặt, việc này không cần thiết.
- Không cần cái gì? Ngươi đừng tưởng được đám nô tỳ này gọi một tiếng “tam tiểu thư” thì thực sự tưởng mình là tiểu thư Lâm gia, muốn làm gì thì làm!
Trần Tố Như bất ngờ cùng đám ái nữ của mình xuất hiện ở cửa phòng.
Bà ta hôm nay đặc biệt đeo nhiều trang sức, những chiếc vòng ngọc quý giá lấp lánh trên tay và cổ.
Đám nữ tỳ thấy vậy thì vội cúi đầu, đồng thanh kêu một tiếng “Lão phu nhân!” rồi tiếp tục làm việc. Huyết Tử vẫn như cũ một bộ lạnh nhạt không quan tâm. Nàng chỉ nhẹ nhàng buông một câu:
- Ta chưa bao giờ nghĩ mình là người của Lâm gia.
- Hừ, đó là lẽ đương nhiên.
Nói rồi bà ta quay sang đám nô tỳ.
- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị cho cô ta!
Nữ tỳ áo hồng lúc này lại dè dặt cầm hộp phấn tiến đến gần Huyết Tử, bị nàng một lần nữa phất tay bảo lui.
- Hừ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn làm Lâm gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ sao?
Đại lão phu nhân không chịu nổi quát lớn. Nữ tỳ kia cũng hoang mang không biết làm thế nào, hướng ánh mắt đến Huyết Tử, mong nàng biết thức thời mà nhanh chóng đáp ứng.
Lúc này Huyết Tử mới từ từ đứng dậy hướng nữ tỳ đã muốn chực khóc kia mở miệng:
- Ngươi cứ lui ra!
- Tiểu... tiểu thư...
Nữ tỳ sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
- Ngươi làm cái gì? Làm sao lại quỳ trước mặt ả ta?
Trần Tố Như gầm lên.
- Lâm đại phu nhân, người vẫn là chưa hiểu gì ư?
- Điều gì?
- Ta tuy thật sự không phải Lâm tam tiểu thư đã được đổi thân phận kia...
Bất ngờ nghe đến tên mình, tam tiểu thư chính thức của họ Lâm giật mình lùi bước, né ánh mắt Huyết Tử đang nhìn. Huyết Tử thấy vậy chỉ hơi cong miệng cười nhạt:
- Nhưng hiện tại ta đã là tân vương phi của Cửu vương gia, người dù không xem trọng ta thì cũng phiền nên miễn cưỡng xem lại thân phận của chính mình.
Một lời này của Huyết Tử thành công khiến vị lão phu nhân kia tức giận , nhục nhã không nói nên lời.
- Ngươi... ngươi...
- Mẫu thân, mẫu thân, người đừng kích động!
Đám ái nữ của bà ta thấy mẫu thân của mình hít thở không thông thì thay nhau trấn an, nhanh chóng đưa bà về phòng. Huyết Tử lại ngồi xuống để nữ tỳ tiếp tục chuẩn bị. Qua một màn vừa rồi, đến lão phu nhân còn không làm gì được nàng thì bọn họ liền biết điều mà cư xử.
---
Trên phố người qua người lại tấp nập, ai nấy đều muốn trông cảnh Cửu vương gia đón vương phi về phủ. Vốn dĩ các vương tôn quý tộc đều cử hành hôn lễ ở kinh thành, nơi xa xôi như bọn họ đâu thể nào có cơ hội chứng kiến. Vì vậy hôn lễ của vị vương gia này được xem như là sự kiện cho họ mở rộng tầm mắt.
Không phụ lòng mong mỏi của dân chúng, Trịnh Phi Vũ chuẩn bị cho hôn lễ thật sự rất cầu kì và tỉ mỉ.
Suốt dọc đường đón dâu, đèn Ⱡồ₦g đỏ được hắn cho người trang trí khắp nơi, dù đã về đêm nhưng vẫn sáng rực một vùng. Hai bên đường hắn cho người rải hoa dày đặc cùng đội trống kèn nổi nhạc vui nẻ, rộn ràng. Hôn lễ vừa mang tính xa hoa của bậc vương lại có sự bình dị trong dân gian.
Trịnh Phi Vũ cưỡi trên một con ngựa trắng có buộc hoa đỏ chậm rãi đi trên đường cái, gương mặt tươi cười vui vẻ nhận sự chúc phúc của dân chúng.
Đến trước cửa Lâm phủ, hắn xuống ngựa đường hoàng bước vào trong đã thấy toàn thể Lâm gia đứng trong sảnh. Tuy nhiên, tất cả họ chỉ là không khí. Trịnh Phi Vũ bây giờ mắt chỉ nhìn thấy duy nhất một thân hình áo đỏ tươi thắm phía giữa đám người. Thật quen mắt, thật nôn nóng!
Không đợi bà mai dắt tân nương ra kiệu hoa, hắn một mạch tiến đến nắm tay Huyết Tử. “Á!” khẽ một tiếng, nàng liền bị hắn bế bổng lên trước ánh mắt như muốn nhảy ra khỏi tròng của toàn thể nhân đang có mặt rồi đi thẳng ra kiệu hoa.
Kia là cái vị Cửu vương gia bị dị ứng nữ nhân sao? Kia thực sự là Trịnh Phi Vũ đã tàn nhẫn Gi*t ૮ɦếƭ ái nữ Lâm gia vì dám nửa đêm vào phòng hắn sao? Không tin nổi, thật không thể tin vào những gì đang xảy ra nữa rồi!
Lâm gia trên dưới sau một hồi ngơ ngẩn đứng bất động như trời trồng thì mới phát hiện những gì vừa xảy ra hoàn toàn là sự thật. Vì vậy, bất ngờ một sự ganh ghét cùng đố kị mạnh mẽ dâng trào lên trong lòng họ. Chỉ là khi ấy, đoàn rước dâu đã đi xa.
Trên kiệu hoa rộng rãi chỉ một mình Huyết Tử ngồi, nàng bất giác phát hiện tim mình bỗng dưng đập loạn. Vừa nãy Trịnh Phi Vũ làm như vậy là thay nàng chọc tức Lâm gia sao? Hắn muốn cho họ biết nàng đi chuyến này là quang minh chính đại đi làm Cửu vương phi hưởng phúc chứ không phải đến cửa địa ngục như họ nghĩ?
“✓út!”
Đang thất thần suy nghĩ thì đột nhiên một mũi tên từ đâu xé gió bay đến xuyên qua tấm màn cửa sổ kiệu hoa. Huyết Tử theo phản xạ nghe âm thanh liền né người. Tức thì, mũi tên vụt qua khăn che đầu nàng rồi cắm phập vào thân kiệu. Nàng xốc khăn che nhìn đuôi mũi tên dốc ngược lên, chứng tỏ kẻ ra tay đứng ở vị trí cao mà bắn xuống. Thân tên cắm hơn một nửa vào thân kiệu thì kẻ kia quả thực là cao thủ rồi.
- Bảo vệ vương phi!
Tiếng của Trịnh Phi Vũ từ bên ngoài kiệu vang lên rõ ràng.
- Bảo vệ vương gia, bảo vệ vương phi!
“✓út! ✓út! ✓út!”
Tiếp theo là một loạt cung tên được bắn ra hướng về kiệu hoa. Trên mái nhà cao cao gần đó, một đám ba kẻ bịt mặt đồng loạt hành động. Đinh Nhân Sâm vẫn đi phía sau kiệu hoa nhanh chóng khinh công chạy đến, dùng kiếm chặt gãy hết đường tên nguy hiểm nhắm vào Huyết Tử.
Hai bên đường bỗng trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, người của Trịnh Phi Vũ vốn ẩn thân giả làm thường dân đã nhanh chóng trấn áp dân chúng tránh tạo cơ hội cho bọn người xấu lẫn vào đến gần hại tân vương phi. Đám người hộ vệ một nửa đã cùng Bá Cường đuổi bắt bọn gan lớn, nửa còn lại thì chia ra hộ giá Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử.
Trong kiệu hoa, Huyết Tử lật khăn che mặt đang định xông ra ngoài thì đột nhiên tấm màn kiệu bất ngờ được xốc lên.
- Trịnh Phi Vũ, có chuyện gì?
- Đừng lo lắng, nàng hãy ngồi yên ở đây! Bên ngoài để ta xử!
Trịnh Phi Vũ sợ nàng bị thương nên nhảy vào xem thử. Thấy nàng vẫn bình an, hắn thở phào rồi nhanh tay lấy khăn hỉ trùm lại giúp nàng.
Hắn cho thuộc hạ vây kín kiệu hoa không một kẻ hở rồi hô một tiếng “Tiếp tục!”, đích thân đi trước dẫn đường. Đoàn rước kiệu theo đó phối hợp đều đặn di chuyển theo. Hôn lễ lại được diễn ra như chưa từng xảy ra sự việc trước đó.
Vương phủ rộng lớn cách đó không xa rộn ràng tiếng đàn nhạc réo rắt vui vẻ. Trước cửa phủ treo hai chiếc đèn Ⱡồ₦g đỏ cỡ lớn, dải lụa đỏ bay bay trong gió. Hai bên trụ cổng là những dây pháo dài, vừa thấy đoàn kiệu hoa đến đã được cho nổ vang “Toành! Toành!”giòn giã.
Kiệu dừng lại, Trịnh Phi Vũ phất tay áo, đám thuộc hạ hiểu ý liền tránh đường. Hắn đích thân vén màn nắm tay Huyết Tử đưa vào trong. Ngang cửa đại môn, hắn cẩn thận dắt nàng bước qua một chiếc bếp lò đang cháy đỏ theo phong tục, ngụ ý xả xui rồi sóng vai vào trong.
Hỉ đường được trang trí sa hoa đúng chất vương giả. Chính giữa là chữ song hỉ bằng vàng nổi bật trên tường gỗ giữa sảnh. Dưới sàn trải một tấm thảm đỏ sạch sẽ thêu hoa cùng vô số chữ “Cát” “Hỉ” “Tân”... thật công phu và tỉ mỉ. Xung quang bàn ghế đều sáng bóng được sắp xếp cẩn thận.
- Ha ha, Cửu đệ cuối cùng cũng cưới phi!
Một giọng nam trầm vang lên từ vị trí vốn dành cho chủ nhà.
- Hoàng...
- Ấy Cửu đệ, mau mau cử hành hôn lễ, sắp qua giờ lành rồi!
Người kia lên tiếng cắt lời của Trịnh Phi Vũ.
Thiên hạ này có mấy người dám ngắt lời của hắn đây?
Huyết Tử hơi sững người ngạc nhiên. Nhưng theo lời của người làm chủ hôn, nàng mơ hồ cùng Trịnh Phi Vũ vái thiên vái địa, vái phu quân rồi kết thúc bằng câu nói dõng dạc “Đưa vào động phòng!”.
Huyết Tử che mặt nên cứ để mặc Trịnh Phi Vũ dìu vào một căn phòng nào đấy. Trong phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, mùi hương hoa sen thanh nhã rất quen thuộc.
- Nàng hãy kiên nhẫn ngồi đây, ta đi chuốc rượu những người ngoài kia rồi quay lại!
Dưới tấm khăn che, Huyết Tử cong cánh đào mỉm cười. Tên này quả thật quá tự cao, hắn đi chuốc rượu người ta hay bị người ta chuốc đây! Nhưng dù sao cũng không phải việc nàng quan tâm, điều nàng thắc mắc là...
- Người vừa nãy ngồi ở ghế trưởng bối...?
- Là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng.
Trịnh Phi Vũ vui vẻ hướng nàng giải đáp. Nàng là bắt đầu quan tâm đến hắn rồi đây.
- Hoàng đế?
- Ừ, vì vậy để tránh đêm tân hôn bị hoàng huynh nham nhở kia quấy phá, ta bây giờ đi chuốc cho người say trước!
Người có thể phát ra câu nói này hẳn thiên hạ không có kẻ thứ hai!
Trịnh Phi Vũ nói xong bước ra ngoài. Hắn vừa đóng cửa liền có Bùi Lực tiến đến nói nhỏ:
- Bá Cường đã bắt được thích khách.
- Ai?
- Cháu bên ngoại của hoàng thái hậu, hiện là một trong những cấm vệ của hoàng thất.
Trịnh Phi Vũ nghe xong cười lạnh. Hắn mắt hướng ra xa buông một câu:
- Thăng cấp cho hắn lên chức thái giám, gửi đến cung của thái hậu hầu người!
Đến khi hắn trở lại tân phòng lần nữa đã là đêm muộn. Vừa mở cửa, hương rượu phảng phất, không biết đã bị người ta chuốc cho bao nhiêu rượu. Trong phòng ngoài tân nương ra còn có hai nô tỳ, thấy hắn vào liền mau lẹ biết điều lùi ra rồi luôn tiện giúp hắn đóng cửa.
Trịnh Phi Vũ đôi mắt nhiễm một lớp sương mơ hồ do hiệu ứng của rượu nhưng thần sắc tương đối tỉnh táo. Hắn có chút lóng ngóng đến bên cạnh Huyết Tử, ngồi xuống mép giường, đằng hắng vài tiếng rồi nói:
- Hôm nay bên ngoài có rất nhiều người do hoàng huynh ta dày công “mai phục” nên không thể chia phòng ngủ... Nàng, đành chịu chút ủy khuất vậy!
Huyết Tử im lặng không đáp.
- Vậy chúng ta tiến hành các nghi lễ còn lại nhé?
Thấy Huyết Tử vẫn không động, hắn ngầm cho rằng nàng đồng ý. Nàng vốn dĩ vẫn như vậy, những chuyện tầm thường không thể thay đổi thì không nhất thiết trả lời. Hắn đi đến bàn rót hai ly rượu hợp cẩn đặt gần đầu giường. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay giúp nàng lật khăn che mặt.
Hắn đã hơn một lần rút khăn mặt của nàng nhưng lần này đột nhiên tim đập loạn...
Khăn che rơi xuống...
Hắn sững sờ vài giây...
Hắn lắc lắc đầu cho tỉnh táo...
Thần sắc hắn phi thường đại biến...
Kia là một nhan sắc không thể chối bỏ rằng “xinh đẹp động lòng”. Này là mày rậm mi cong, này thì môi mỏng da lán...
Nhưng...
- Đinh... Nhân... Sâm...
Khó khăn mãi Trịnh Phi Vũ mới cố gắng rít lên vài tiếng.
Mà kia tên họ Đinh sắc mặt cũng chẳng khá hơn là mấy. Hắn nhăn nhó khổ sở hướng ánh mắt cầu cứu Trịnh Phi Vũ. Đôi tay dưới ống tay áo hỉ phục rộng thùng thình bị trói. Miệng bị người ta dùng vải bịt lại. Ngoài tân nương chính thức Huyết Tử kia làm được thì há còn có ai?
- Ngươi... Làm sao...
Trịnh Phi Vũ tức giận đè thấp âm thanh, tránh để mấy tên đang dán sát lỗ tai lên cửa ngoài kia nghe thấy. Hắn giật phăng đoạn vải bịt miệng Đinh Nhân Sâm.
- Ta cũng là nạn nhân a! Ta cũng bị nàng lừa nha! Nàng cho người gọi ta vào rồi lấy cớ đuổi hai nữ tỳ kia đi một lúc. Rồi sau đó... như ngươi thấy, ta không phải đối thủ của nàng... Ta sợ các người bị phát hiện nên chỉ biết ngồi im khi hai nữ tỳ kia quay lại... Ta... thật sự oan uổng nha...
Đinh Nhâm Sâm chỉ còn thiếu nước khóc lóc ròng rã minh oan bản thân.
Trịnh Phi Vũ thì lấy tay xoa xoa thái dương, hắn thực đau đầu. Hắn cũng không hảo huyền nghĩ nàng chấp nhận dễ dàng nhưng đến mức đưa một tên nam nhân cùng hắn vào động phòng thế này... hắn có phải nên than một câu “Tủi thân quá!” không?
- Thế bây giờ ngươi định giải quyết thế nào? Ta thấy cửa lớn, cửa sổ, vách tường gì cũng đều có người giám sát.
Đinh Nhân Sâm liếc liếc, e dè đưa ra câu hỏi.
- Ngươi nghĩ xem?
Nhận ra điều bất thường trong câu nói của Trịnh Phi Vũ, Đinh Nhân Sâm dùng hai tay đang bị trói che lên trước иgự¢, điệu bộ như gặp “hái hoa tặc”, run run nói:
- Ngươi không phải muốn... Ta không có hứng thú với nam nhân đâu nha! Đinh gia vẫn chưa có người thừa tự. Ta vẫn là nam nhân trong sạch. Ngươi vạn lần đừng hủy hoại đời trai tươi đẹp của ta... Á...
Đang dài dòng thì bị một cước đá bay vào góc giường. Trịnh Phi Vũ quắt mắt gầm lên:
- Ngươi không có hứng thú thì bản vương đây có chắc! Biết điều thì ngâm miệng vào cho ta!
Đèn trong tân phòng vụt tắt.
Đám người bên ngoài hả hê... (_ __!! Mấy cái người này...)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc