Ban Họa thật không nghĩ tới, đi ra ăn chén canh chay, cũng có thể nghe được chuyện nhàn thoại này. Nhớ ngày xưa, Tạ Uyển Dụ mỉa mai nàng bị từ hôn ba lần khắc chồng các loại, chỉ sợ Tạ Uyển Dụ cũng không nghĩ tới, một ngày nàng ta cũng bị người ta vô cớ nói thế.
Vấn đề này lại còn liên lụy đến tổ mẫu nàng gặp chuyện, Ban Họa nhíu mày.
Người ở gian phòng kế bên nói sinh động như thật, thỉnh thoảng còn có người thêm mắm thêm muối, nói gì mà lúc Tạ Uyển Dụ ra đời, trời mang điềm không may, còn nói bát tự nàng ta cứng đến bao nhiêu, năm đó phu thê lão Trung Bình Bá đều bị nàng ta khắc ૮ɦếƭ, chứng cứ chính là nàng ta sinh được ba năm, phu thê lão Trung Bình Bá trước sau bệnh ૮ɦếƭ.
Sinh ba năm cũng không phải sinh ba ngày, chuyện này liên quan gì đến Tạ Uyển Dụ? Ban Họa cảm thấy loại ý nghĩ này của bọn họ rất quái lạ, quái lạ đến khắp nơi đều là lỗ thủng, hết lần này tới lần khác tất cả người ồn ào đều cùng nhau không để ý đến những lỗ thủng này.
"Hai quý khách, mỳ của hai người đến rồi."
Bởi vì không thể bỏ mỡ lợn, ngay cả nước lèo cũng không thể uống, đầu bếp phí hết tâm tư mới làm ra hai bát hương vị màu sắc đều đủ mặt rau xanh.
Ban Họa nếm, mặc dù hương vị không được tốt lắm, nhưng so với những thứ nàng ăn trong phủ cũng không kém rồi. Nàng cũng hiểu nước lèo của mỳ, phần nước lèo không bỏ thịt, hương vị cũng sẽ bị hủy một nửa.
Dung Hà cũng chú ý tới điểm này, y nói: "Thật có lỗi, lúc đầu ta nghĩ để nàng đi ăn gì đó, nào biết được đổi nước lèo, hương vị không ổn."
"Không, mì này rất được. " Ban Họa lắc đầu:" Sư phó làm mì rất tinh tế mà."
Dung Hà nghe vậy cười: "Mì ở quán này, mì và nước lèo là bí truyền, nghe nói là từ Tiết Châu dời đến Kinh Thành đã trăm năm."
"Tiết Châu?" Ban Họa cảm thấy nơi này có chút quen tai, nhưng chỉ là quen tai mà thôi, nàng ngay cả Tiết Châu ở hướng nào Đông Nam Tây Bắc cũng không biết.
"Đúng, Tiết Châu dư thừa lúa mì, rất nhiều người Tiết Châu đều am hiểu làm mì, tay nghề gia truyền làm mì mấy trăm năm, tất nhiên ngon hơn so với mì chính gốc ở Kinh Thành chúng ta." Dung Hà thấy Ban Hoạ thích thức ăn trong tiệm, liền để Đỗ Cửu đi gọi hầu bàn, để bọn họ đem thêm hai đĩa lên.
"Nói về nữ nhân, ngày sinh tháng đẻ không tốt, còn có mệnh khắc chồng khắc người nhà, nên đến am ni cô chờ đợi, để ở nhà làm gì để gây tai hoạ."Là người nói xấu Tạ Uyển Dụ, người nói xấu được mọi người nhiệt tình ồn ào càng thêm đắc ý vênh váo, đã quên địa vị Tạ gia trong Kinh Thành, ngay cả loại lời này cũng nói ra.
Ban Họa nện đũa xuống bàn, cởi roi ngựa bên hông xuống, đứng dậy kéo bình phong ở gian phòng kế bên.
Lúc bình phong được kéo ra, nàng nhìn thấy người nói chuyện chính là mấy nam nhân chừng ba mươi tuổi, những nam nhân này ăn mặc kiểu thư sinh, áo choàng trên người giặt đến hơi cũ không mới, trên bàn trước mặt bọn họ ngoại trừ mấy bát mì chay, thì không bày bất kỳ thức nhắm nào.
Ban Họa cười lạnh: "Ta còn tưởng rằng là mấy trọng thần không tầm thường trong triều ở chỗ này ba hoa khoác lác, thì ra chỉ là mấy thư sinh nghèo kiết hủ lậu ở đây ba hoa chích choè. Các ngươi đã là người đọc sách, tự nhiên sẽ hiểu thế nào là lễ nghĩa, như thế nào là đức độ. Cổ nhân có nói, quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác*. Các ngươi ở chỗ này lấy chuyện của nữ tử ra trêu chọc, không có tài của người đọc sách, cũng không có đức của con người, khó trách cũng chỉ có thể ngồi ở nơi này nói toàn lời chua, không thể vì bệ hạ phân ưu, không thể vì bách tính giải hoặc**."
*Quân tử gây thành cái hay cho người, không gây thành cái ác cho người.
*giải thích những khúc mắc nghi hoặc.
Mấy thư sinh thấy một nữ nhân như Ban Họa kéo bình phong ra, còn chế giễu bọn họ là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, lúc này vừa thẹn lại giận, nhất là vừa rồi nói họ ba hoa khác lác, hắn ta đứng dậy giọng lạnh lùng nói: "Chúng ta là người đọc sách, ngươi là một nữ nhân ti tiện thì biết gì, ta chính là tú tài đương triều, ngươi còn không mau mau bồi tội với chúng ta?"
"Ngươi là cái thá gì, mà đảm đương nổi ta bồi tội với ngươi?!" Ban Họa quất một roi trên bàn, mặt ngoài bàn gỗ lập tức xuất hiện một dấu vết thật sâu. Mấy thư sinh giật mình kêu lên, người đọc sách cách Ban Họa gần nhất tỉnh táo lại, muốn vươn tay đoạt roi.
Mặt Ban Họa lạnh lùng trách cứ: "Đây là roi đương kim bệ hạ cho ta, ta xem các ngươi ai dám ςướק?"
Thư sinh định đoạt roi lập tức bị dọa đến động cũng không dám động, bọn họ thấy tiểu cô nương này mặc không sang trọng, ngay cả son phấn cũng không dùng, cho nên vừa rồi không cảm thấy thân phận tiểu cô nương này ghê gớm cỡ nào.
Hiện tại nhìn kỹ, lại cảm thấy tiểu cô nương này không đơn giản, dám trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng roi của mình là Hoàng Thượng tặng cho, ngay cả chữ thưởng cũng không dùng, có thể thấy được thân phận nàng không đơn giản.
Mấy vị thư sinh trong lòng âm thầm hối hận, bọn họ thi rớt tú tài trong Kinh Thành, bình thường không có việc gì, tiền bạc trong tay lại không dư dả, liền tụ tại một chỗ nói nói xấu Gi*t thời gian, nào biết được sẽ gặp quý nhân. Nhìn thái độ vị quý nhân này, hình như có giao tình với Tạ gia, phải làm sao mới ổn đây?
"Không biết cô nương là quý nhân nhà ai?" Một tú tài tướng mạo đoan chính nhất bước ra, làm một đại lễ với Ban Họa, lúc này bọn họ cũng không thấy nữ nhân như thế nào, mà là hành lễ cực kỳ khiêm nhường, e sợ đắc tội Ban Họa.
"Ta ở nhà nào liên quan gì đến các ngươi, ta thấy phần lớn người đọc sách thế gian đều đọc đủ thứ thi thư, quân tử biết lễ nhân thiện, vì sao các ngươi cũng là người đọc sách, ngôn ngữ lại bạc bẻo như lúc này, mặt mũi người đọc sách, đều bị những người như các ngươi gây ô uế." Mặc dù Ban Họa cực kỳ không thích Tạ Uyển Dụ, nhưng chuyện này cũng không hề thể hiện nàng thích nghe những lời này.
Người nói những lời này, cùng người lúc trước nói nàng khắc chồng, chỉ sợ cùng một đám người. Bọn họ lấy chế giễu nữ nhân làm vui, cứ như việc này càng làm họ cao quý hơn, cũng thể hiện ra bất phàm của bọn họ.
Người xem náo nhiệt vây quanh bốn phía cũng có một số người đọc sách, trước đó bọn họ còn thấy Ban Họa có chút vô lễ với người đọc sách, nhưng nghe Ban Họa khen đại đa số người đọc sách thế gian rồi, lại cảm thấy nữ tử này ân oán rõ ràng, hơi thở dũng cảm, là một kỳ nữ đáng giá xưng tụng.
Tâm tư người đọc sách ngươi đừng đoán, đoán đi đoán lại cũng không nhiều người hiểu.
"Vị cô nương này nói hay lắm. " Một người mặc sạch sẽ, mang khăn vuông từ trong đám người đọc sách đứng ra, cao giọng nói: " Chúng ta là người đọc sách, lẽ ra học thi thư luân lý, vi thần chi đạo, há có thể nói xấu nữ tử, đây không phải cử chỉ quân tử."
Có một người đứng ra, càng có nhiều người phụ họa hơn, ai không muốn làm chính nhân quân tử chứ? Cho dù những người này, có ít người cũng từng nói những lời xấu về người khác, lúc này cũng phải đứng ra, lấy đó là phẩm đức cao thượng của mình, khinh thường làm bạn cùng mấy người đọc sách nói xấu về nữ tử.
Thấy tình thế biến thành dạng này, mấy người đọc sách nói xấu có chút xấu hổ. Nhất là người đọc sách mới vừa nói nữ nhân bát tự không tốt nên đi am ni cô, khuôn mặt đỏ như nhỏ máu, hắn ta vừa giận vừa tức, xúc động nói với Ban Hoạ: "Chúng ta nói chuyện không thỏa đáng, chúng ta nguyện ý tự xét lại. Nhưng ngươi thân là nữ tử, không ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu, lại đến nơi người đến người đi này, đạo nữ tử đâu rồi?"
Mấy người đồng bạn giờ phút này hận không thể che miệng của hắn ta, vị cô nương này không phải người bình thường, nói lời này ra, thật muốn ૮ɦếƭ rồi.
"Chát!"
Ban Họa lười nói nhảm cùng loại người chấp mê bất ngộ này, một roi vung lên trên người thư sinh này, thư sinh này kêu thảm một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất kêu rên. Thấy hắn ta như vậy, Ban Họa càng thêm coi thường hắn ta, lúc trước Trầm Ngọc chịu hai roi của nàng, cũng không giống người đọc sách này, vừa khóc vừa gào còn lăn lộn trên mặt đất.
Đây cũng gọi là người đọc sách? Thật sự là buồn cười.
Đám người bị hành động của Ban Họa làm sợ ngây người, không ai nghĩ tới vậy mà không nói đã vung roi, bọn ho xem náo nhiệt cũng không kịp phản ứng. Nhưng có ít người nhìn thấy hành động này của Ban Họa, hình như nhớ ra cái gì đó, trên mặt lập tức tăng thêm vẻ kính sợ.
"Tổ mẫu của ta trải qua ba lần thay đổi Hoàng Đế, lão nhân gia bà từ nhỏ giỏi kỵ xạ, lại có một tay tiên pháp tốt, ba vị bệ hạ cũng khoe bà là nữ anh hùng, nhưng không ai nói bà nên ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu, không tuân thủ đạo nữ tử cả." Ban Họa giương cằm lên: "Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn bệ hạ?"
"Họa Họa làm gì nói với nhiều người như vậy?" Dung Hà đi đến sau lưng Ban Họa, cười như không cười nhìn người đọc sách kêu rên trên mặt đất: "Người đọc sách không biết lễ nghi như vậy, đời này không nên có công danh."
Mấy thư sinh khác nghe nhà Ban Họa có người tổ mẫu trải qua ba lần đổi Hoàng Đế, đồng thời giỏi kỵ xạ và tiên pháp, mơ hồ đoán được thân phận Ban Họa. Giờ phút này bọn họ đã hối hận xanh ruột, chỉ trông mong Ban Hoạ ra khỏi cửa này, liền có thể có thể coi bọn họ là không khí mà quên đi.
Nhìn mấy người đọc sách này lớn lên vớ va vớ vẩn, lại nhìn Dung Hà, lửa giận trong lòng Ban Họa bớt đi một nửa, nàng thu roi, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Đây mà tính là người đọc sách gì chứ."
"Loại người này tất nhiên không tính là người đọc sách, hắn ta chỉ là tiểu nhân tầm thường, may mắn được một công danh thôi. Đợi chút nữa ta cho người ghi lại danh tự và quê quán người đọc sách này, lại bẩm báo bệ hạ việc này, đoạt đi công danh của hắn ta, miễn cho hắn ta hủy thanh danh của người đọc sách, loại người này cho dù làm quan, cũng chỉ tăng cho ta một hôn quan mà thôi."
Người biết Dung Hà lúc này nhận ra y, lập tức muốn vây tới chào y, thế nhưng thấy tiểu cô nương bên cạnh Dung Hà cầm roi, bọn họ lại không thể đến gần, đành phải xa xa chắp tay với Dung Hà.
Chẳng được bao lâu, một nhóm người hình như nghĩ tới điều gì, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ban Họa, cứ như nhìn thấy dị tượng ngàn năm khó gặp.
Tương truyền Dung Bá gia đã sớm đính hôn với một quý nữ, nhưng vị quý nữ này là cô nương nhà nào, phủ Thành An Bá một mực không truyền ra tin tức, cho nên những người khác cũng không biết, chỉ là có không ít trái tim thiếu nữ của nhà khác tan vỡ.
Vị cô nương này dám cầm roi quất người, hẳn là Phúc Nhạc Quận Chúa tôn nữ của Trưởng Công Chúa? Vị Quận Chúa nương nương này, ngay cả Thám Hoa đương triều cũng dám đánh, còn để bệ hạ cách chức quan và công danh của Trầm Thám Hoa, một tú tài nho nhỏ thì tính là gì?
Đây là người đầu óc bị bệnh nặng còn không muốn mạng, mới dám đi đắc tội vị chủ nhân này.
Không đúng, làm sao Dung Bá gia lại đi cùng cùng Phúc Nhạc Quận Chúa, chẳng lẽ Phúc Nhạc Quận Chúa... Chính là vị hôn thê của Dung Bá gia?
Người đọc sách nhìn roi trong tay bị Ban Họa Ϧóþ tại, yên lặng hít vào một hơi, ngày sau nếu Dung Bá gia bị quất roi, sống thế nào đây? Trong Kinh Thành nhiều cô nương tốt như vậy, Thành An Bá là có mơ tưởng không thông, mới cùng một Quận Chúa bưu hãn đính hôn?
Tạ Khải Lâm trầm mặc đi ra khỏi tiệm mì, trong lòng khó chịu không nói ra được. Lúc đầu khi người đọc sách kia càng nói càng khó nghe, hắn chuẩn bị đứng ra lý luận, không nghĩ tới người đứng ra trước hắn ta một bước lại là Ban Họa, người không hợp với muội muội.
Thì ra... Nàng chính là một cô nương như vậy.
Nghĩ đến những chuyện năm đó, Tạ Khải Lâm sờ lên mặt nạ màu bạc trên má trái của mình, tăng tốc bước đi, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Dung Hà chắp tay với chư vị thư sinh, quay đầu nhìn ngoài cửa tiệm mì, dẫn Ban Họa cáo biệt cùng đám người tiệm mì, thuận tiện trả lại tiền bồi thường gấp ba lần cho cái bàn của tiệm mì.
Nhìn thấy Dung Hà bỏ tiền, Ban Họa có chút không được tự nhiên cúi đầu vắt roi lại trên lưng quần, bộ dáng vừa rồi nàng vung roi có chút bưu hãn, không biết có hù doạ vị hôn phu mỹ nhân của nàng hay không?
"Dáng vẻ vung roi vừa rồi của nàng, cực kỳ đẹp mắt. " Dung Hà đi ra tiệm mì, nói với Ban Họa: " Giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, khiến người ta nhìn không dời mắt."
Ban Họa quay đầu nhìn y, biểu lộ hết sức phức tạp: "Chàng rất nghiêm túc?"
Dung Hà gật đầu: "Đương nhiên."
"Thế nhưng Khổng Tước cái rất xấu, lại không thể xoè đuôi, đuôi còn trụi lủi, không có chỗ nào có thể nói là đẹp cả."
"..."