"Ta không biết."
Trong phòng an tĩnh một lát, biểu lộ Thạch Tấn bình tĩnh như thường ngày: "Ta đã cho người nghe ngóng, nhưng không ai biết Dung Hà đính hôn với ai, có lẽ..." Thạch Tấn nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt Thạch Phi Tiên: "Có lẽ không phải nhân sĩ Kinh Thành chưa biết chừng."
Vọng tộc lớn của Đại Nghiệp tuy tụ tập nhiều ở Kinh Thành, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ có Kinh Thành mới có vọng tộc.
"Thật vậy chăng?" Thạch Phi Tiên nhìn Thạch Tấn, Thạch Tấn cúi đầu rót hai chén trà, một chén cho Thạch Phi Tiên, một chén cho mình.
"Thật có lỗi, ta không thể giúp ngươi."
"Không, là ta quá gấp." Thạch Phi Tiên nâng chung trà lên uống một ngụm, trà có chút mát, dập tắt xúc động dưới đáy lòng nàng ta: "Ca, cám ơn ngươi."
Thạch Tấn lắc đầu: " Giữa huynh muội ta và ngươi không cần khách sáo như thế."
Thạch Phi Tiên cười miễn cưỡng, Ϧóþ chén trà trong lòng bàn tay.
Thạch Tấn trở lại viện của mình, vẫy lui hạ nhân trong phòng, cầm sách kinh Phật trên kệ, đọc lặp đi lặp lại, tầm nửa canh giờ, hắn quăng kinh Phật trong tay lên bàn, hai mắt nhắm nghiền.
"Công tử, Tướng gia tìm ngài." Giọng gã sai vặt vang lên bên ngoài.
Thạch Tấn vuốt trán, đứng lên nói: "Ta lập tức tới."
Thạch Sùng Hải thấy Thạch Tấn đến, đợi sau khi hắn hành lễ, nói với hắn: "Ngồi xuống nói chuyện."
Thạch Tấn thấy thần sắc phụ thân nghiêm túc, nhân tiện nói: "Phụ thân, chuyện gì xảy ra?"
"Án Trưởng Công Chúa gặp chuyện đã tra rõ, chủ sử sau màn chính là Huệ vương, những năm này Huệ vương mang lòng oán hận với bệ hạ, điều động mật thám ngầm vào cung, nhưng một mực ẩn nhẫn không hành động, liền vì từ từ chờ thời cơ, đoạt được hoàng vị." Thạch Sùng Hải nói ra tin tức nghe từ Đại Lý Tự cho Thạch Tấn: "Ngươi xem một chút."
"Phụ thân, ông ta đã ẩn nhẫn lâu như vậy, vì sao lại đột nhiên quyết định hành thích bệ hạ?" Thạch Tấn đại khái nhìn tư liệu mấy lần, có chút không hiểu: "Đó cũng không phải thời cơ tốt nhất, Huệ vương đã nhẫn lâu như vậy, tại sao không thể nhịn thêm chút thời gian?"
"Bởi vì ông ta đợi không được rồi. " Thạch Sùng Hải cười lạnh: "Huệ vương mắc bệnh nặng, đã thế suy sức yếu, người sắp ૮ɦếƭ luôn điên cuồng. Xưng đế là chấp niệm cả đời ông ta, nếu như không buông tay đánh cược một lần, đến ૮ɦếƭ ông ta cũng sẽ không cam tâm."
"Thế nhưng... Nếu hành thích thất bại, làm sao bệ hạ sẽ buông tha một nhà Huệ vương?" Thạch Tấn nhớ tới bởi vì việc này mà Trưởng Công Chúa ૮ɦếƭ đi, trong lòng hơi đáng tiếc, Huệ vương vọng tưởng, hại người nhà của ông ta, cũng hại Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa thật vô tội, bị liên luỵ trong chuyện này?
"Đại trượng phu làm đại sự, tất nhiên không thể lo trước lo sau, lòng dạ nữ nhân. " Thạch Sùng Hải hừ lạnh nói: " Huệ vương có quyết đoán này, nhưng không có vận may và thực lực, rơi vào tình trạng hiện tại, cũng là ông ta gieo gió gặt bão."
"Thế nhưng Huệ Vương Phủ lại không có động tĩnh. " Thạch Tấn nhíu mày: "Bệ hạ đến tột cùng có dự định gì?"d.đ.l:q&đ
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu. " Thạch Sùng Hải nhàn nhạt nói: " Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể dính dấp cùng người Huệ Vương Phủ."
"Vâng." Thạch Tấn do dự một lát, nói với Thạch Sùng Hải: " Phụ thân, bên Tạ gia kia..."
"Không cần để ý bọn họ. " Thạch Sùng Hải khinh thường cười lạnh nói: " Người nhà này có thể đánh bài tốt thành thế này, có thể thấy được cũng không phải đối thủ mạnh mẽ gì."
Tạ gia Nhị Lang nếu thành thân cùng Phúc Nhạc Quận Chúa, đương nhiên không thể khinh thường, nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác cùng nữ tử phong trần bỏ trốn, đắc tội Ban gia, đây không thể nghi ngờ là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
Ban gia mặc dù nhìn như không có thực quyền, nhưng địa vị người nhà này lại rất siêu nhiên, phàm là người có chút đầu óc đều biết, cho dù nội tâm xem thường với người nhà này, trên mặt cũng không thể biểu lộ tí nào, không muốn đánh lên mặt mũi hoàng gia.
Lúc đó Trầm Ngọc trúng tuyển Thám Hoa, phong quang vô hạn ở Kinh Thành, bị một đám người thổi phồng mà phơi phới, lại bị người tâm tư không thuần giựt giây đi từ hôn Ban gia, cuối cùng kết cục như thế nào?
Bị Ban Họa quất roi bên đường, mất hết mặt mũi, cuối cùng công danh lợi lộc toàn diện hóa thành mây khói.
Trước mặt hoàng quyền, phong quang hay không cũng chỉ là cái gật đầu hay lắc đầu của Hoàng Đế mà thôi.
Mấy ngày sau, đột nhiên Huệ Vương Phủ hoả hoạn, Huệ vương và Huệ Vương Phi táng thân trong biển lửa, duy chỉ có một đôi nhi nữ may mắn giữ được tính mạng, đều bị thương. Thế tử Tưởng Ngọc Thần bị xà ngang rơi xuống đập gảy chân, Khang Ninh Quận Chúa bị hỏa thiêu bị thương một mảng lớn ở cánh tay, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đế Hậu thương tiếc đôi nhi nữ mất cha mất nương, liền cố ý hạ chỉ nuôi Khang Ninh Quận Chúa trong cung, Thế Tử Huệ Vương kế tục tước vị Huệ vương, chỉ là từ Thân vương xuống làm Quận Vương. Thiên hạ vô số người khích lệ Đế Hậu nhân đức, lại thuơng tiếc hậu bối như thế, thậm chí có người cố ý viết sách lập truyền, cứ như đây là một chuyện tốt đáng giá cần ghi lại, về phần phu thê Huệ vương táng thân biển lửa, ngoại trừ bộ hạ cũ của Huệ Vương Phủ, ai mà biết chứ?
Mặc kệ nguyên nhân cái ૮ɦếƭ Huệ vương có bao nhiêu khả nghi, nhưng nghi thức mai táng của ông ta quy chế nên có không giảm chút nào, nhưng cũng không thêm ra chút nào, hết thảy đều dựa theo quy củ. Nhưng chuyện hoàng gia theo quy củ, nhìn khó tránh khỏi có chút keo kiệt. Các nhà trong Kinh Thành bày ra tế lễ dọc đường mang theo vài phần hương vị qua loa, phảng phất nói cho tất cả mọi người, địa vị Huệ vương sẽ như vậy.
Tưởng Ngọc Thần và Tưởng Khang Ninh đầu đội hiếu khăn, người mặc đồ tang, hộ tống linh cữu phu thê Huệ vương hạ táng, bọn họ nhìn thấy tế lễ dọc đường các phủ qua loa như thế, từ phẫn nộ biến thành ૮ɦếƭ lặng, mặc cho những người này bi thương dối trá, nói bọn họ nén bi thương.
Ba tháng trước, lúc Trưởng Công Chúa gặp chuyện bỏ mình, những người này bi thương đến giống như ૮ɦếƭ thân tổ mẫu, hiện nay phụ vương và mẫu thân bọn họ bệnh ૮ɦếƭ, những người này ngay cả diễn kịch cũng chẳng muốn làm bộ.
Thế nhân bạc tình bạc nghĩa như thế, hai huynh muội bọn họ, ngày sau chính là lục bình trên nước, không chỗ nương tựa, như giẫm trên băng mỏng.
"Mong nén bi thương." Một giọng nói có chút non nớt vang lên, Khang Ninh ngẩng đầu nhìn lên, nói chuyện là Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công, phủ đệ khác nhiều nhất chỉ phái quản sự ra, Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công tự mình đến phúng viếng, đúng là long trọng hơn những nhà khác.
Khang Ninh hốt hoảng đáp lễ lại, tiếp tục ૮ɦếƭ lặng đi về phía trước, những ngày này đã khóc quá nhiều, đến nơi, nàng ta đã không khóc được rồi.
Nếu phủ Tĩnh Đình Công biết Trưởng Công Chúa gặp chuyện có liên quan đến nhà họ, chỉ sợ ngay cả tế lễ dọc đường cũng sẽ không bày. Khang Ninh ngẩng đầu nhìn tiền giấy bay múa đầy trời, cười khổ ra tiếng. Thật không nghĩ tới, người duy nhất nghiêm túc bày ra tế lễ dọc đường, lại là người bị nhà bọn họ hại qua, chuyện này sao mà buồn cười quá.d:đ:l:q:đ
Phụ vương luôn bảo bảo họ cẩn thận khắp nơi, lúc nào cũng lưu ý, đến cuối cùng vì thứ gì, cuối cùng ông lại đẩy trên dưới Huệ Vương Phủ vào vực sâu vô tận?
Nàng ta từng ôm mộng đẹp mình làm Công Chúa, bây giờ tỉnh mộng, lại cực kỳ may mắn đương kim bệ hạ là một người trọng thể diện, chí ít ông không muốn để người trong thiên hạ biết, huynh đệ của ông muốn Gi*t ông, ông không phải nhi tử tiên đế ngưỡng mộ nhất, nhưng ông lại muốn mang danh nhân đức, cho nên huynh muội bọn họ có thể giữ được tính mạng, cứ việc... Ca ca hỏng một chân, mà cánh tay trái của nàng ta cũng biến thành xấu xí không chịu nổi.
Lúc đi ngang qua phủ Hữu tướng, nàng ta nhìn thấy tế đài lễ dọc đường đơn giản, ngay cả một người canh giữ trước sân cũng không có, nàng ta dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, không hổ là Hữu tướng phủ mượn gió bẻ măng, có thể làm ra loại chuyện này, đúng là nàng ta cảm thấy không bất ngờ chút nào.
"Khang Ninh. " Tưởng Ngọc Thần ngồi trên ghế bánh xe gỗ*, thấy muội muội nhìn chằm chằm tế lễ dọc đường Hữu Tướng phủ đến xuất thần, nhân tiện nói: "Chúng ta đi."
*xe lăn thời xưa thì phải.
Trong Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế ngồi trước ngự án, mặt không thay đổi nghe mật vệ báo cáo tình hình lúc Huệ vương hạ táng, bày ra tế lễ dọc đường nào.
"Ban gia làm như vậy ngược lại trẫm không ngạc nhiên chút nào." Nghe được chuyện của Ban gia, trên mặt Vân Khánh Đế lại lộ ra một nụ cười: "Chỉ có nhà bọn họ, mới là một mảnh xích tử chi tâm*."
*tấm long son.
Đồng thời, ông đối với Dung Hà cũng cực kỳ hài lòng, bởi vì Dung Hà cũng không nói chuyện điều tra ra được với Ban gia. Không phải lấy tính cách của người Ban gia, lúc này hẳn đi đập quan tài Huệ vương, mà không phải để người thừa kế đi bái tế lễ dọc đường.
Dù là Dung Hà tốt, hay Ban gia tốt, luôn khiến ông yên tâm như thế. Nhưng Thạch gia, hình như lòng dạ hơi lớn...
"Bá gia, thuộc hạ không rõ. " Trong rừng rậm, Đỗ Cửu đứng sau lưng Dung Hà, nhìn hắc y nhân bận rộn cách đó không xa: "Phúc Nhạc Quận Chúa không phải là lựa chọn tốt nhất."
"Với ta mà nói, nàng chính là lựa chọn tốt nhất. " Dung Hà kéo áo choàng màu đen, kéo lên trên đầu: "Đỗ Cửu, ngươi càng ngày càng không biết quy củ."
Đỗ Cửu nghe vậy sắc mặt đại biến: "Thuộc hạ lỡ lời!"
Dung Hà buộc lại dây áo choàng: "Về thành."
"Người đến là ai nào, hiện đã cấm đi lại ban đêm, nếu không có thủ lệnh, không thể vào thành!" Thủ vệ trên cửa thành thấy một đội kỵ binh xuất hiện ngoài cửa thành, lập tức khẩn trương cao độ.
Bỗng nhiên, hắc y nhân cầm đầu lấy ra một lệnh bài màu vàng óng, phản xạ ra hào quang chói sáng từ bó đuốc? Thủ vệ thấy trên cổ con ngựa họ cưỡi cột băng gấm màu vàng kim, lập tức chắp tay hành lễ nói: "Thất kính, thuộc hạ sẽ lệnh mệnh cho bọn họ mở cửa." Nói xong, hắn ta liền nâng tay lên ngọn lửa, thủ thế với thủ hạ dưới cửa thành.
Rất nhanh, những người này khí thế dào dạt vào thành, sau đó biến mất trong bóng đêm đen như mực.
"Như Ý. " Lúc ngủ Ban Họa từ trong mơ bừng tỉnh, ngồi dậy nói: " Mới vừa rồi có tiếng vó ngựa ở bên ngoài vang lên không?"
"Có lẽ là hộ vệ tuần tra thành. " Như Ý đi đến trước trướng Ban Hoạ: "Nhưng mà nô tỳ cũng không nghe thấy tiếng gì."
"Thật sao?" Ban Họa ngáp một cái, nằm lại trong chăn: "Hiện tại canh mấy?"
"Quận Chúa, đã canh ba." Ban Họa nghe vậy, ánh mắt của mình lập tức nhắm lại, cố gắng để mình mau chóng ngủ.
Sách dành cho nữ nhân từng nói, canh ba không ngủ, tổn hại dung nhan bên ngoài của nữ tử nhất, không được khinh nhờn.
Ngủ đến bình minh, nghe hạ nhân nói, Thành An Bá đã đến, Ban Họa còn có chút chiều nay không biết thế nào*. Cho đến khi rửa mặt xong, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
*ý chỉ còn mơ mơ màng màng.
"Quận Chúa, Thành An Bá đã đến, người còn chưa trang điểm, y phục cũng không thay, nên thế nào đây?" Như Ý thấy Ban Họa còn ngồi ngốc trên giường, bất đắc dĩ nói: " Nô tỳ hầu hạ người mặc y phục nha."
"Hả?" Ban Họa sờ mặt, nói với Như Ý: "Như Ý, ngươi phải hiểu được một đạo lý, nam nhân giỏi về chờ đợi, luôn cực kỳ mê người."d^đ&l=q:đ
Như Ý: Không, nô tỳ không biết nam nhân mê người như thế nào, nhưng nô tỳ biết, người nhất định là một nữ nhân giỏi về khoản khiến nam nhân chờ đợi.
Trong chính sảnh, Ban Hằng cùng Dung Hà ngồi gần nửa canh giờ, trà đã đổi hai lần, nhưng tỷ hắn còn chưa ra.
"Dung Bá gia, tỷ ta nàng..."
"Ta và Quận Chúa không hẹn thời gian, ta tùy tiện đến thăm, phiền Quận Chúa nghỉ ngơi."
Ban Hằng sờ mũi, rốt cuộc nói không nên lời.
Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, hắn còn có thể nói gì?
"Dung Hà, chàng tới rồi?" Ban Họa đi ra, trên người vẫn là tố y trâm bạc, trên mặt cũng không trang điểm, nhưng nhìn hết sức nhanh nhẹn.
"Họa Họa. " Dung Hà từ trên ghế đứng người lên, mỉm cười hỏi: "Ta tùy tiện đến, không quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi chứ?"
"Vẫn ổn, bình thường lúc này cũng là lúc ta phải rời giường. " Ban Họa đi đến trước mặt Dung Hà: "Ta thấy sắc trời bên ngoài không tệ, nên chàng tới dẫn ta đi ăn mỳ sao?"
"Đúng. " Dung Hà gật đầu: "Hôm nay dương quang xán lạn, thích hợp xuất hành."
"Được, vậy chúng ta đi." Lúc này Ban Họa gật đầu, quay người muốn đi ra ngoài.
"Tỷ, tỷ không ăn sáng sao?" Ban Hằng ở phía sau truy hỏi.d.đ.l.q.đ
"Không cần, ta muốn giữ bụng ăn thứ khác." Ban Họa lắc đầu: "Nếu bây giờ ăn sáng. Ta đâu thể ăn những thứ khác."
Dung Hà cười nói với Ban Hằng: "Thế Tử, đệ muốn đi chung với chúng ta không?"
"Thôi, ta vừa dùng bữa sáng, lúc này ăn không vô những thứ khác, hai người đi đi." Ban Hằng giả cười một tiếng.
Đều là nam nhân, ai không biết? Nếu như hắn thật gật đầu nói đi, chỉ sợ Dung Hà không cười được.