"Hoàn hảo?" Ban Họa hoài nghi nhìn Chu Thường Tiêu, nam nhân lớn lên trong Kinh Thành tương đối đẹp mắt, không có khả năng nàng có không ấn tượng, cho nên từ "Hoàn hảo" này vô ích rồi chăng?
"Là thật hoàn hảo " Chu Thường Tiêu sợ Ban Họa không tin, chỉ chỉ mặt mình: "Nhìn hắn còn đẹp hơn ta."
Ban Họa hỏi lại: "Người dáng dấp đẹp hơn ngươi trong Kinh Thành rất ít sao?"
Bị Ban Họa ghét bỏ không dễ nhìn, Chu Thường Tiêu cũng không tức giận, dù sao đối với hắn ta mà nói, có thể cùng mỹ nhân đáp lời, thì đó lại là chuyện tốt: "Thật ra ta cũng có ngũ quan đoan chính nha."
Thấy hắn ta như thế, Ban Họa nhịn không được cười chỉ Dung Hà kế bên: "Nghiêm gia và Dung Bá gia thì so sánh thế nào?"
Chu Thường Tiêu cảm thấy sai lầm lớn nhất hôm nay chính là gặp phải Thành An Bá, phóng nhãn toàn bộ Kinh Thành, có thể có mấy nam nhân vượt qua dung mạo Thành An Bá? Nghiêm Chân trong đám con cái quý tộc bọn họ mà nói, đúng là trong trăm có một, thế nhưng phóng tới trước mặt Thành An Bá, vậy đơn giản không thể so.
Phong độ cũng tốt, dung mạo tài hoa cũng được, nhưng không thể vượt qua Thành An Bá.
Hắn ta còn có thể nói gì?
"Không kịp." Mặc dù Chu Thường Tiêu từng lăn lộn nhiều nơi, nhưng hắn ta vẫn là người thành thật, cho nên nghiêm túc mà nói: "Dung Bá gia phong độ nhẹ nhàng, tài đức nhiều mặt, Kinh Thành ít có nam nhi nào sánh bằng."
Nhưng tại sao ngươi lại lấy Thành An Bá ra mà so, Thành An Bá sẽ không cưới ngươi!
Nội tâm Chu Thường Tiêu đang gầm thét, nhưng hắn ta cũng không dám nói, sợ khi trở về Ban Hằng sẽ đánh cho hắn ta một trận.
Ban Họa nhẹ gật đầu, nàng liền đoán được tướng mạo Nghiêm Chân chắc chắn không bằng Dung Hà, không phải nàng không có ấn tượng với hắn. Trên thực tế từ sau khi Trầm Ngọc từ hôn thì có không ít người đến thám thính tin tức, cố ý kết thân với Ban gia.
Nhưng mà Ban Họa thấy không vừa mắt, nên những người này cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Nữ nhi Hoàng Đế không lo gả, tôn nữ Trưởng Công Chúa cũng không thiếu lang quân, dòng dõi hơi thấp hoặc gia phong không tốt, cơ bản Ban gia không nhắc đến. Đối với người Ban gia mà nói, nếu gặp phải nhà không đáng tin cậy, còn không bằng cả một đời không gả, nữ nhi nhà mình đau, không thể vì những tin đồn thất thiệt bên ngoài liền vội vã gả con đi, khiến nàng chịu ủy khuất.
Âm Thị ngồi trên ghế, trầm mặc nghe bà mai nói tốt về Nghiêm công tử nhà Tả tướng, trên mặt không có bao nhiêu vui sướng muốn kết thân với Tướng gia.
Bà mai thấy bà có biểu tình này, lại nhìn bộ dáng Tĩnh Đình Hầu hồn như bay lên trời, liền biết hôn sự Ban gia do Hầu phu nhân làm chủ, liền nói với Âm Thị: " Nghiêm công tử từ nhỏ thông minh hiếu học, những năm này luôn ở thư phòng đọc sách, cho nên cũng không thường xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng hai vị yên tâm, tướng mạo vị công tử này mười phần tuấn tiếu, bên người cũng không có nha hoàn ấm giường, là một người chung thủy, nếu Quận Chúa nguyện ý gả, nhất định sẽ không phải chịu chút ủy khuất nào."
Âm Thị giơ tay lên một cái, ra hiệu nha hoàn rót thêm trà cho bà mai.
Đi cùng bà mai còn có phu nhân Thượng Thư Chu phu nhân, quan hệ giữa Chu gia và Ban gia không tệ, cho nên hôm nay Nghiêm Tướng gia mời bà đến làm người thuyết khách.
Chu phu nhân và Âm Thị lui tới khá nhiều, thấy biểu tình này của Âm Thị liền biết hôn sự hai nhà chỉ sợ không thể thành, bà vì nợ ân tình mới giúp Nghiêm gia chạy chuyến này, cho nên cũng không nói gì khiến Âm Thị mất hứng, chỉ thỉnh thoảng nói chút chuyện lý thú để hòa hoãn không khí.
"Hầu Gia và phu nhân cảm thấy thế nào?" Bà mai uống ba chén trà nhỏ, cuống họng như sắp bốc khói, cứ khen hoàn khen thế ngay cả chính bản thân bà ta cũng chẳng tin nổi. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VN"Nghiêm Tướng hậu ái, Ban gia cảm kích mười phần, chỉ là khuyển nữ ngang bướng, thuở nhỏ tính nết không tốt, chỉ sợ không thể chăm sóc thật tốt Nghiêm công tử." Âm Thị đặt chén trà xuống, tỳ nữ bên người bà đưa lên một cái hầu bao cho bà mai: "Cực khổ ngươi đi chuyến này rồi."
Trong lòng bà mai âm thầm kêu khổ, tiểu công tử Nghiêm gia bà đã thấy rồi, cả người gầy hốc hác đi vì muốn cưới Phúc Nhạc Quận Chúa, hiện tại người Ban gia không đồng ý, bà ta làm sao có thể bàn giao lại cho Nghiêm Tả tướng đây?
Nghĩ vậy, bà nhịn không được nghiêng đầu nhìn Chu phu nhân, hi vọng bà ấy có thể giúp đỡ nói chuyện.
"Tỷ tỷ. " Chu phu nhân tính cách dịu dàng, lời nói cũng mềm mại nhẹ nhàng: "Ta cảm thấy việc này không cần gấp, mấy ngày sau đúng lúc Thạch tướng gia muốn tổ chức thiết yến ở biệt viện, đến lúc đó để bọn họ gặp mặt một lần, được hay không được để Họa Họa tự nói."
Dưới cái nhìn của bà, Nghiêm Chân là một nam nhi đáng giá phó thác chuyện chung thân, nhưng Ban gia yêu thương nữ nhi như thế bà cũng đã thấy qua, cho nên việc này được hay không được, còn phải xem ý của Ban Họa.
"Muội muội nói đúng. " Âm Thị nhẹ gật đầu: "Nhưng những vật này các ngươi đưa về trước, để lại chỗ chúng ta có vẻ không đúng."
"Cái này..." Lời bà mai còn chưa ra khỏi miệng đã bị Chu phu nhân cắt đứt.
"Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo, làm vậy mới thoả đáng." Chu phu nhân cười nói: " Lát nữa ta sẽ bảo bọn họ đưa đồ trở về."
Lấy nội tình Ban gia, coi như Nghiêm gia đem toàn bộ vốn liếng đưa tới, thái độ người Ban gia cũng sẽ không mềm hơn. Mặc dù hiện tại Nghiêm gia tương đối đắc thế, nhưng theo kế hoạch, cửa hôn sự này là Nghiêm gia trèo cao rồi.
"Ta quản hắn là Tướng gia hay là Vương gia. " Ban Hằng đặt chén lên bàn, giọng điệu cứng rắn nói: " Chỉ cần tỷ ta không thích, ta sẽ không để nàng gả."
Ban Họa ném khăn tay cho hắn: "Lau tay đi, đệ nhẹ tay chút, đừng làm bể chén."
Ban Hằng lập tức nhụt chí, hắn vì ai mà tức thành bộ dạng này?
Chu Thường Tiêu rót đầy rượu cho hắn, cười bồi nói: "Ban huynh, Ban đại ca, ngươi đừng tức giận, lần sau ta tuyệt đối không ở trước mặt ngươi nhắc đến chuyện này, có được không?"
Ban Hằng thấy hắn làm bộ dáng đè thấp, trong lòng tức giận nhưng vui vẻ: "Ta nghĩ..."
Nghĩ đến có một nam nhân mỗi ngày nhớ tỷ hắn, còn gì mà cơm nước không vào, thân hình gầy gò đã cảm thấy buồn nôn. Thế nhưng lời này hắn không thể nói trước mặt tỷ hắn, sợ khiến tỷ hắn buồn nôn theo.
Cuộc đi săn mùa thu đã qua gần một tháng, Nghiêm Chân nếu có ý với nàng, có rất nhiều biện pháp, hết lần này tới lần khác muốn làm ra bộ dáng tiều tụy là cảm thấy tỷ hắn không xứng với hắn, buộc Nghiêm gia đến cầu thân sao?
Hắn có nghĩ tới hay không, chuyện này nếu truyền đi, người khác sẽ thấy tỷ hắn thế nào?
Hồng nhan họa thủy?
Hại nước hại dân?
Hắn muốn sống hay không đây mà muốn buộc Ban gia đồng ý?
Muốn ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ xa một chút, đừng làm tỷ hắn buồn nôn.
"Hành động lần này của Nghiêm công tử sợ là có chút không ổn. " Dung Hà từ đầu tới đuôi không mở miệng lại nhìn Ban Họa: "Chỉ sợ chuyện lần này, lại phải ủy khuất Quận Chúa rồi."
Ban Họa đưa tay lấy ly rượu trong tay Ban Hằng, đổi cho hắn một chén canh nóng, thờ ơ nói: "Đối với ta mà nói, chuyện chịu ủy khuất không liên quan đến ta." Năm năm sau nàng ngay cả mệnh cũng không gánh nổi, đâu thèm thế nhân thấy nàng thế nào.
Dung Hà cảm thấy trong lòng mình như bị vật gì đó đâm một cái, nhẹ nhàng, không quá đau, có loại cảm giác tê dại khó tả.
Sau buổi cơm trưa, Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, nhìn Ban Họa nói: "Quận Chúa, mấy ngày sau có yến hội ở biệt uyển Thạch gia, ngươi sẽ đi chứ?"
Ban Họa lắc đầu: "Ta không biết, có lẽ sẽ đi."
"Ta hiểu rồi." Dung Hà nhẹ gật đầu: "Lần trước Quận Chúa đưa tại hạ hồi phủ, hôm nay để tại hạ cũng một lần đưa giai nhân đi, đúng lúc gần đây ta lại nghe được một số chuyện xưa khác."
"Được." Ban Họa không chút suy nghĩ đáp ứng.
"Ban huynh. " Chu Thường Tiêu giữ chặt chuẩn bị theo sau Ban Hằng, lặng lẽ chỉ Dung Hà: " Có phải trong lòng Thành An Bá ngưỡng mộ tỷ ngươi rồi không?"
"Không thẻ nào. " Ban Hằng khẳng định lắc đầu, mấy canh giờ trước bệ hạ còn hỏi Dung Bá gia, hắn cũng không nhìn ra Dung Bá gia có tý tâm tư nào với tỷ hắn: "Hắn đang tìm mặt mũi đấy."
"Mặt mũi gì?" Chu Thường Tiêu không hiểu, lang quân nhà ai dùng phương thức đưa giai nhân về nhà tìm mặt mũi chứ?
Ban Hằng nhìn thoáng qua bốn phía, thấy bốn phía không có người nào đi qua, liền nhảy xuống ngựa nói chuyện tỷ hắn đưa Dung Bá gia về nhà: "Việc này ngươi đừng nói ra ngoài."
"Yên tâm, ta kín miệng, chắc chắn không nói ra ngoài." Chu Thường Tiêu cảm khái nói: " Tỷ ta thật sự là nữ trung hào kiệt, quả thực Thành An Bá... Khí độ tốt."
Ban Hằng biết hắn ta kín miệng, không có việc gì sẽ không nói chuyện này cho hắn ta biết: "Được rồi, cửa hôn sự Nghiêm gia này, nhà chúng ta hơn phân nửa sẽ không đồng ý, ngươi trở về nói cho Nghiêm Chân, ૮ɦếƭ tâm sớm một chút."
Chu Thường Tiêu lắc đầu cười khổ, trên thực tế hắn ta cũng không hiểu vì sao Nghiêm Chân lại náo một trận như thế, cũng không nghĩ một nếu như việc thành, Ban Họa gả vào Nghiêm gia rồi, có thể tiếp đãi bà bà sao?
Bầu không khí Nghiêm gia quả thực không tốt lắm, nhi tử tham gia xong cuộc đi săn mùa thu trở về, nói muốn cưới Quận Chúa Ban gia không biết lo nghĩ kia, trong lòng Nghiêm phu nhân không quá thoải mái. Thật ra làm thế nào bà cũng không đồng ý, nào biết được đứa bé này không hề mất hy vọng, vì nữ nhân Ban Họa cơm nước không vào, ngày đêm không ngủ, bà và lão gia đau lòng vì con, chỉ có thể mời bà mai và Chu phu nhân giúp đỡ làm mai.
Nhưng Ban Họa kia xa hoa lãng phí thành tính, ngang ngược càn rỡ, nữ nhân tướng mạo xinh đẹp muốn làm tức phụ của mình, Nghiêm phu nhân đã cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, con của bà từ nhỏ mắt đã đọc quần thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tại sao lại coi trọng một nữ nhân như thế?
Sớm biết hắn sẽ biến thành dạng này, trước kia bà không nên quản hắn nghiêm như thế, không cho hắn gần nữ sắc, đến mức hắn gặp nữ nhân như Ban Họa liền mất hồn.
"Phu nhân, Chu phu nhân đã tới."
"Mau mời." Nghiêm phu nhân sửa sang lại y phục, trên mặt treo lên nụ cười thân thiện, vịn tay nha hoàn ra ngoài viện. Ra sảnh lớn, bà nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nhìn lại, không phải tiểu nghiệt chướng trong nhà thì là ai.
"Mẫu thân, Chu phu nhân tới rồi sao?" Thân thể Nghiêm Chân có chút suy yếu, cho nên đi vội một quãng đường như thế, hắn đã bắt đầu thở hồng hộc.
Nghiêm phu nhân cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nhìn thấy Chu phu nhân cũng không thể với bộ dạng này, còn không mau sửa sang y phục lại?"
Lúc này Nghiêm Chân mới chú ý tới việc mình luống cuống, bận bịu sửa sang lại áo bào một phen, mới đi theo sau lưng Nghiêm phu nhân đi vào, tất nhiên cũng không nhìn thấy đáy mắt Nghiêm phu nhân chứa đầy sự tức giận.
Nghiêm phu nhân bước vào đại sảnh, nhìn thấy lễ vật nhà mình được đưa về nguyện vẹn, trong lòng liền biết việc này đã hỏng, quay đầu nhìn tiểu nhi tử, quả nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, nếu không phải nha hoàn vịn, chỉ sợ thân thể đứng không vững.
Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhi tử mình thương yêu nhất như vậy, trong nội tâm bà vừa đau vừa vội, liền để nha hoàn đỡ người ngồi xuống.
"Mẫu thân, ta không sao. " Nghiêm Chân đẩy nha hoàn ra, hướng Chu phu nhân hành lễ vãn bối.
Trong lòng Chu phu nhân âm thầm gật đầu, là một hài tử hiểu lễ phép, liền cười nói: "Đúng là một lang quân tuấn tú, mau mau ngồi xuống."
Nghiêm Chân ngồi xuống rồi nhân tiện nói: "Chu phu nhân, không biết phủ Hầu Gia..."
Hắn không nhìn những hạ lễ bị trả lại trên mặt đất kia, chỉ nhìn Chu phu nhân, như muốn tìm chút hy vọng từ bà.