Trường Thanh Vương cảm thấy mình hơi không hiểu ý của biểu chất, chuyện này che giấu còn không kịp, sao có thể chạy đến trước mặt Hoàng Thượng tự chui đầu vào lưới được? Lại nhìn biểu lộ của biểu chất nữ, lại là bộ dáng đương nhiên, trong nháy mắt hắn có loại cảm giác nói không nên lời.
Hoàng Thượng lệch sủng người Ban gia, là bởi vì bọn hắn... Ngu xuẩn khiến người ta yên tâm?
"Điện hạ, Quận Chúa nói cũng có lý." Dung Hà đặt chén trà xuống:"Người bị oan, vẫn nên để bệ hạ biết."
Trường Thanh Vương không giải thích được nhìn Dung Hà, đầu óc vị này ‘bình thường’ chứ, còn có đạo lý hả?
Tâm nhãn so với cây kim lớn hơn không được bao nhiêu, một câu không cẩn thận, sẽ bị ông ấy kiêng kị thật lâu, chớ nói chi là loại chuyện này. Hắn liếc Dung Hà, lại nhìn mắt Ban Họa, đây là có sắc, mất lý trí sao?
Thật đúng là nhìn không ra, Dung Hà và hắn có cùng sở thích.
Nghe thấy Dung Hà đồng ý với lời mình nói, Ban Họa cảm thấy Dung Hà càng nhìn càng thuận mắt, không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, đầu óc còn thông minh, quan trọng nhất là y rất tinh mắt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ban Họa phát hiện ra ưu điểm của Dung Hà.
Trường Thanh Vương càng nhìn càng cảm thấy bực mình với ba người này, khoát tay áo: "Tự các ngươi về nhà đi, ta không thể chiêu đãi các ngươi rồi."
Tỷ đệ Ban gia từ trước đến nay tâm rộng, không có hứng thú với đề nghị này của Trường Thanh Vương, vỗ ௱ôЛƓ liền rời đi, hoàn toàn không thấy hiện trường hoàng thất ám toán khẩn trương kích thích thế nào.
"Ta biết mua đồ chơi biết nói về nhà, chắc chắn sẽ gây ra chuyện mà. " Ban Hằng lộ mặt "Người từng trải", nói với Dung Hà đang đi cùng: " Khi ta còn bé mua một một con anh vũ về, ai biết con súc sinh lông lá đó lại nói toàn lời hạ lưu chợ 乃úa, mẫu thân tức giận đến chỉnh đốn ta một trận."
Dung Hà nghe vậy cười nói: "Vậy thì thật thú vị."
Khi còn bé y không có thời gian chơi những vật này, trong nhà cũng không cho phép y mê muội bất cứ thứ gì, kinh nghiệm nghịch ngợm gây sự này, y còn chưa bao giờ trải qua.
"Ban Thế Tử!" Trên đường phố đối diện mấy công tử hoàn khố ăn mặc đỏ đỏ tím tím ngoắc tay với Ban Hằng, thấy Ban Họa cũng ở đây, mấy người trẻ tuổi còn lấy ra cây quạt lắc lắc, làm ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
Ban Họa kém chút nhịn không được cười ra tiếng, nàng phất tay với Ban Hằng: "Bằng hữu của đệ gọi đệ, đệ tự qua đi."
Ban Hằng nghe vậy vui sướng chạy tới, nhìn ra được quả thực quan hệ của hắn cùng mấy hoàn khố này không tệ.
"Quận Chúa. " Dung Hà nhìn cánh tay Ban Họa: "Mấy ngày trước nghe qua một số tin đồn, không biết thương thế của ngươi ra sao rồi?"
"Tin đồn?" Ban Họa trừng mắt nhìn, biểu lộ vô tội: "Ngươi nói là việc Nhị Hoàng Tử đẩy gãy ta ta sao?"
Quả thực Dung Hà lo lắng vì chuyện này, thời điểm cuộc đi săn mùa thu, y đã nhìn ra Nhị Hoàng Tử và Ban Họa không hợp nhau lắm, tính tình hai người này đều không muốn chịu thiệt thòi, coi như người khác nói hai người đánh nhau trước mặt Hoàng Đế, y cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cánh tay bắp chân nhỏ thế này, làm sao chịu được một đấm của nam nhân.
Ban Họa muốn vung tay áo lên cho Dung Hà nhìn một chút, nhưng là lại cảm thấy không phù hợp, vén lấy một góc nhỏ: "Không sao, chỉ bị thương một chỗ nhỏ thôi." Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNNgón tay của nàng trắng nõn non mềm, giống như trứng gà bóc, rửa sạch sẽ ngọn rể, trắng nõn đáng yêu. Hai ngón tay dựng lên làm thành khoảng cách hai ngón, cặp mắt long lanh giống như động vật nhỏ lông xù, có chút đáng yêu, lại có chút đáng thương.
“Sau này nếu gặp Nhị Hoàng Tử nữa... Ngươi hãy cách xa hắn một chút. " Dung Hà suy nghĩ: "Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nhẫn nhất thời, nhớ kỹ thù ngày sao lại báo, quan trọng nhất là đừng để mình bị thương."
Mũi chân Ban Họa trên đất nhẹ nhàng đạp mạnh mấy cái, dời ánh mắt không để không đối diện ánh mắt Dung Hà, bởi vì nàng thực sự không muốn nói là nàng cố ý tính toán Tưởng Lạc: "Hắn chế giễu ta bị người ta từ hôn mấy lần cũng không sao, còn chế giễu phụ thân bình thường vô dụng, tất nhiên ta nhịn không nổi cục tức này."
Dung Hà muốn nói, sống cả đời không phải chuyện gì cũng theo ý muốn, không người nào có thể thuận buồm xuôi gió, vô ưu vô lự. Nhưng nhìn tiểu cô nương mắt to lấp lánh trước mắt này, y lại nuốt lời muốn nói xuống: "Cách chỉnh người có rất nhiều."
"Thế nhưng ta lười không muốn nghĩ đến cách khác. " Ban Họa hết sức thản nhiên: "Phí đầu óc."
Dung Hà nhịn không được cười lên, lời này... Quả thực giống phong cách bình thường của Ban Họa.
"Vậy lỡ như người đó ngươi không đánh lại, địa vị lại cao hơn ngươi thì làm sao bây giờ?"
"Tạm thời ta còn chưa gặp. " Ban Họa nghiêm túc suy nghĩ: "Chờ ta gặp, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Dung Hà: Quả thật y không nên nói lời này với một Quận Chúa đang được sủng ái mới phải.
"Tỷ." Ban Hằng chạy trở về, nói với Ban Họa: " Ta và bằng hữu đi xem chọi gà, tự tỷ về nha."
"Tự mình cẩn thận đó. " Ban Họa móc ra hai tấm ngân phiếu trên người, một tờ mệnh giá hai trăm, một tờ mệnh giá một trăm lượng, nàng nhìn mấy lần, đưa ngân phiếu hai trăm lượng cho Ban Hằng: "Cầm lấy đi."
"Tỷ, tỷ thật tốt!" Ban Hằng cầm ngân phiếu, thỏa mãn cưỡi lên ngựa, đi theo đám công tử.
Dung Hà nhìn bóng lưng Ban Hằng vui sướng, cảm thấy mình đã có nhận thức mới về người Ban gia, có thể chôn một đống hoàng kim đá quý trong đất, đi ra ngoài chơi lại chỉ có thể mang bên người hai trăm lạng bạc, còn đặc biệt cao hứng bừng bừng, người nhà này khiến y nhìn mà không hiểu.
"Dung Bá gia. " Ban Họa thi lễ với Dung Hà một cái: "Vậy ta cũng cáo từ."
"Quận Chúa, tại hạ tiễn ngươi một đoạn." Dung Hà ngồi trên lưng ngựa, cười nói với Ban Họa: " Hy vọng Quận Chúa không chê tại hạ."
"Ghét bỏ cũng không ghét bỏ, nhưng nơi này cách nhà ta không xa, ta lại mang theo hộ vệ, bình thường người khác cũng không dám ᴆụng đến ta. " Ban Họa nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Một mình ngươi về nhà rất nhàm chán, nếu không ta đưa ngươi về trước?"
Nụ cười trên mặt Dung Hà cứng đờ, sau đó thở dài nói với Ban Họa: "Làm phiền Quận Chúa rồi."
Hộ vệ Ban gia và Thành An Bá phủ nhìn Dung Hà một chút, bầu không khí lập tức trở nên một lời khó nói hết.
Ban Họa không để ý tới biểu lộ bọn hộ vệ có gì không đúng, nàng cưỡi trên lưng ngựa, nói với Dung Hà: "Dung mạo ngươi đẹp như vậy, ta thật lo lắng nữ thổ phỉ nào đó ςướק ngươi đi làm áp trại phu quân đấy."
Dung Hà nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Quận Chúa đang nói giỡn với Dung mỗ sao?"
Ban Họa sờ lên đầu con ngựa, con ngựa bắt đầu chậm rãi tiến lên: "Ta đang khích lệ ngươi, quân tử như ngọc, tú sắc khả xan."
Dung Hà cảm thấy không thể trò chuyện được nữa, đối mặt với Ban Họa, y lại cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.
" Dung mạo Quận Chúa khuynh thành. " Dung Hà cưỡi ngựa, vẫn duy trì khoảng cách nửa thân ngựa với Ban Họa như cũ: "Chỗ nào có ngươi, những vật khác liền ảm đạm phai mờ rồi."
"Lời này người khác cũng từng khen ta như thế. " Ban Họa một mặt lạnh nhạt: "Nhưng không bao lâu sau, hắn cùng một nữ nhân lầu xanh trong ngõ hẻm bỏ trốn."
Dung Hà trầm mặc một lát, y thấy biểu lộ của Ban Họa không biến hóa bao nhiêu, không biết nàng thật không quan tâm những chuyện kia, hay mượn lạnh nhạt để che dấu cảm xúc.
"Ngươi nói đúng lắm... Tạ Nhị Lang?" Dung Hà vẫn hỏi câu này ra miệng.
"Cẩn thận!" Ban Họa đưa tay kéo tay Dung Hà, Dung Hà ngồi trên lưng ngựa hơi lắc lư, một cây côn nhỏ chống cửa đập vào người con ngựa của y, con ngựa bị đau phát tiếng kêu.
Ban Họa ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi vội vàng đóng cửa sổ, bên mặt này có chút quen mắt.
Dung Hà bận bịu trấn an cảm xúc con ngựa, nói với Ban Họa: "Đa tạ Quận Chúa."
"Khách sáo rồi." Ban Họa nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ mạo như ngọc của Dung Hà, nếu như bị hủy dung, không biết Kinh Thành có bao nhiêu trái tim nữ tử tan vỡ đây?
Hộ vệ Thành An Bá phủ muốn lên lầu điều tra, Dung Hà cản bọn hắn lại:"Không cần, cũng chỉ là không cẩn thận, may mắn có Quận Chúa ở đây, Dung mỗ mới thoát khỏi kiếp nạn này."
"Việc nhỏ, không đáng nhắc đến." Ban Họa phóng khoáng khoát tay: "Dung Bá gia khách sáo rồi."
Dung Hà cười, đoạn đường sau đó, quả nhiên Ban Họa khồng còn nhắc đến chữ Tạ, ngược lại y nói cho Ban Họa nghe về một số phong tục truyền thuyết dân gian, khiến Ban Họa nghe đếm nhập thần, liên tục hỏi sau đó xảy ra chuyện gì.
"Quận Chúa, đã đến nơi rồi." Trong phủ Dung Hà không có nữ tử khác, không thể đơn độc mời Ban Họa vào trong làm khách, đành phải nói: " Hi vọng sau này Quận Chúa và Thế Tử có thể đến bỉ phủ chơi, bỉ phủ ít người quạnh quẽ, nếu Thế Tử và Quận Chúa có thời gian đến đây, Dung mỗ sẽ quét dọn giường chiếu để chiêu đãi."
“Ngày sau sẽ đến quấy rầy Bá gia. " Ban Họa móc ra một thiệp mời thếp vàng: "Hai ngày sau là đại thọ của tổ mẫu trong nhà, mời Bá gia đến phủ Trưởng Công chúa uống một ly rượu."
"Đa tạ Quận Chúa đã mời, hai ngày sau Dung mỗ sẽ đễn quấy rầy.” Dung Hà xuống ngựa, thở dài nói với Ban Họa: " Làm phiền Quận Chúa đưa tại hạ hồi phủ."
Ban Họa suy nghĩ, cúi người trên lưng ngựa mắt chăm chăm nhìn Dung Hà: "Vậy ngươi nói cho ta biết, người đọc sách kia sau này thế nào?"
"Sau này người đọc sách kia bị Công Chúa phát hiện hắn bội bạc, Công Chúa giận dữ, không chỉ ly hôn với hắn, còn để Hoàng Thượng đoạt đi công danh của hắn, vĩnh viễn không thu nhận."
"Kết cục này tốt!" Ban Họa vỗ tay cười nói: " Ta thích."
Dung Hà nhìn nụ cười xán lạn trên mặt nàng, bất giác cũng cười theo: "Quận Chúa thích thì tốt."
"Vậy ta đi đây. " Ban Họa nghe được kết cục mong muốn, tâm tình tốt tạm biệt Dung Hà, vỗ ngựa, con ngựa liền chạy chậm rời đi.
Dung Hà đứng tại chỗ, nhìn Ban Họa và hộ vệ đi ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới quay đầu đi vào đại môn.
Tiến vào nội viện, y thu lại nụ cười, nói với Đỗ Cửu: "Ngươi mau chóng đi điều tra người ban nãy, còn có nơi của Thanh Vương... Thôi, chỗ của hắn tạm thời không cần quản."
"Vâng!" Đỗ Cửu ôm quyền, quay người đi ra ngoài.
Chờ thư phòng chỉ còn lại một mình Dung Hà, rốt cục y lại nhịn không được cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên y để một nữ nhân đưa về nhà, cái này thật sự là... Thú vị.
"Vậy mà tỷ lại đưa Dung bá gia hồi phủ?" Ban Hằng về đến nhà, nghe nói Ban Họa vậy mà đưa Dung Bá gia về nhà, trợn mắt há hốc mồm nói: " Tỷ, đây là tỷ hảo tâm hay xem thường người khác vậy?"
"Lời này là sao?" Ban Họa không hiểu thấu: "Ta tiễn hắn về nhà, sao lại xem thường hắn?"
"Đường đường là một nam nhi bảy thuớc, bị một nữ nhân khen đẹp mắt, lại đưa về phủ, người ta không bày ra thái độ với tỷ, đó là do khí độ hắn tốt. " Ban Hằng lắc đầu thở dài: "Tỷ, tỷ không hiểu nam nhân rồi, nam nhân rất coi trọng mặt mũi."
"Ta là một đại mỹ nhân tiễn hắn về, sao hắn lại mất mặt rồi?"
"Tuy đẹp nhưng tỷ vẫn là một nữ nhân. " Ban Hằng khoát tay áo: "Biết hay không?"
Đối với nam nhân mà nói, ai có thể tiếp nhận mình biến thành nữ nhân trở thành đối tượng được bảo vệ?
"Bình thường đệ đều tìm ra giải quyết mọi chuyện, tại sao không nói lời này. " Ban Họa trợn mắt trừng một cái: "Nam nhân mấy người sao lại có tật xấu như thế, già mồm hay không già mồm đây?"
Ban Hằng: "Người trong nhà và ngoại nhân có thể giống nhau sao?"