Trên triều đình lập tức an tĩnh lại, quan viên còn lương tâm đều vì lời nói của Hoàng Đế mà cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Bây giờ trong triều dân loạn nổi lên khắp nơi, vốn là lúc trấn an dân tâm, bệ hạ còn tùy ý trưng thu lương bổng, đây là ngại bách tính tạo phản còn chưa đủ nhiều sao?
Nếu lúc trước nạn hạn hán qua đi, trong triều trấn an nạn dân cho tốt, mà không phải phái binh trấn áp, thì làm sao ra nông nỗi này?
Thân là Đế Vương, xem bách tính như cỏ rác, dạng người này làm sao xứng làm chủ một nước?
Sau ba ngày, có quan viên tiến cung tìm cách cứu Thái Tử, nhưng lại bị người khác tố giác, ᴆụng trúng vạch trần Phong Ninh Đế, cùng ngày hơn mười quan viên bị chém đầu, còn có hơn mười quan viên bị đày đi, thậm chí thủ cấp của kẻ chủ mưu bị treo trước chợ bán thức ăn thị chúng, gây nên vô số người vây xem.
Thượng Thư Lệnh Chu Bỉnh An cáo bệnh về hươu, Phong Ninh Đế không giữ lại, thậm chí không cho hắn một danh hiệu vinh dự, chỉ là đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Sau khi Chu Bỉnh An về hươu, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân cũng bước theo sau, quan viên có lương tâm còn sót lại trong triều, rốt cục thối lui rút hết khỏi triều đình, toàn bộ vương triều Đại Nghiệp, đã là lâu đài nghiêng, tùy tiện một trận mưa gió, cũng đủ làm hủy diệt vương triều.
Thế nhưng Tưởng Lạc còn sống trong mơ mơ màng màng do bọn nịnh thần thổi phồng lên, quyền thế tửu sắc khiến hắn ta mất đi chút lí trí cuối cùng, hắn ta và những hôn quân trong lịch sử kia, chẳng khác gì nhau, toàn bộ thiên hạ sắp diệt trong tay hắn ta.
Bây giờ trong hậu cung không có Hoàng Hậu, Tạ Uyển Dụ từng là Ninh Vương phi thân phận xấu hổ, người trong cung mặc dù gọi nàng ta một tiếng nương nương, nhưng không có phẩm cấp, sống lúng ta lúng túng trong cung qua ngày. Phi tần khác trong cung cũng không dám đến tìm nàng ta gây phiền phức, bởi vì trên đầu nàng ta còn có Thái hậu chống lưng.
Mặc dù bệ hạ hoang đường, nhưng vẫn cho Thái hậu chút mặt mũi, mặc dù Thái hậu vốn không muốn nhìn thấy bệ hạ, cả ngày chỉ ở Phúc Ninh cung ăn chay niệm phật, cứ như bệ hạ có nhiều vinh quang và ánh sáng hơn cũng không liên quan đến bà, thậm chí ngay cả thánh chỉ bệ hạ phong bà làm Thái hậu, cũng bị bà ném ra đại môn Phúc Ninh cung.
Mặc dù Tạ Uyển Dụ không được bệ hạ nhìn đến, nhưng Thái hậu nương nương ngẫu nhiên lại muốn gặp nàng ta, chỉ bằng cái này, mấy phi tần trong hậu cung không ra gì kia, cũng không dám tiến lên trêu chọc.
"Nương nương. " Cung nữ trang điểm cho Tạ Uyển Dụ nhìn sắc mặc nàng ta u ám âm trầm, nhịn không được nói: "Ngài vẫn nên ăn mặc diễm lệ một chút."
Bệ hạ thích kiểu mặt hoa da phấn, nương nương nhà nàng rõ ràng là nguyên phối*, kết quả lại rơi vào tình trạng như thế, thật sự là khiến người ta hận vô cùng.
*Vợ cả
"Sao ta lại vì hắn mà mặc đẹp?" Tạ Uyển Dụ cười lạnh: "Ta cảm thấy thế này rất tốt."
"Nương nương. " Một tiểu thái giám chạy vào, quỳ trước mặt nàng ta đau lòng khóc thành tiếng: "Tạ đại lang quân, đi rồi."
Mí mắt Tạ Uyển Dụ run rẩy, hai gò má trắng bệch, đúng là một giọt nước mắt cũng không chảy ra, nàng ta sờ lên hai gò má khô ráo, tiếng nói run rẩy: "Ta đã biết, ngươi lui ra."
"Nương nương, ngài nén bi thương." Thái giám dùng tay áo lau khoé mắt, che mặt lui ra ngoài.
Nghe tiếng khóc nức nở trong phòng, Tạ Uyển Dụ nghiêm nghị nói: "Khóc cái gì, có gì phải khóc, không cho khóc."
"Nương nương!" Cung nữ hồi môn của Tạ Uyển Dụ quỳ trước mặt nàng ta: "Ngài đừng như vậy, nếu ngài đau lòng, thì hãy khóc đi."
Tạ Uyển Dụ chậm rãi lắc đầu: "Có gì mà khóc, chỉ trách..."
Chỉ trách chúng ta gieo gió gặt bão, một bước sai, từng bước sai, rơi vào kết cục này.
Nàng ta quay đầu nhìn mình trong gương, giọng cười khàn khàn: "Y phục hôm nay, đúng là rất hợp."
Vịn bàn đứng lên, váy xám lướt qua trên ghế, giống như bóng râm thật dài không tan ra, ngăn trong lòng cung nữ hồi môn.
Tạ Uyển Dụ đi ra cửa cung, nghe được cách đó không xa có tiếng hát của nữ tử và tiếng cười của nam nhân truyền ra, sung sướng như tiên cảnh nhân gian. Nàng đi đến nơi truyền ra, liền thấy Tưởng Lạc và một nữ tử dưới hoa đào tầm hoan tác nhạc*, tư thế hai người thân mật, hoang đường đến làm người ta nhìn không nổi.
*Tìm hoan mua vui
Ban ngày tuyên dâm, quả nhiên là lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn. Nếu ông trời có mắt, sao có thể để một tên súc sinh thế này làm Hoàng Đế?
Nàng ta xoay người rời đi, cũng không nhìn đôi nam nữ sau lưng một cái.
"Bệ hạ, hình như kia là Hoàng Hậu nương nương?" Phi tần dính trong иgự¢ Tưởng Lạc giọng nói lỗ mãng: "Nàng ta nhìn thấy ngài, sao không đến hành lễ?"
"Gì mà Hoàng hậu nương nương, chỉ là đồ chơi trẫm không chào đón thôi. " Tưởng Lạc lại trộm hương trên cổ nàng ta một cái, lưu lại ấn ký ửng đỏ: "Không đến mới đúng, miễn cho trẫm mất hứng."
Hậu phi này lập tức cười rộ lên, nàng ta đắc ý hất cằm lên, vợ cả thì thế nào, danh môn quý nữ thì ra sao, hiện tại còn không bằng nàng ta một nữ nhân đi ra từ hẻm trăng hoa, thật sự là cực kỳ buồn cười.
Trên triều có người phát hiện, quân viễn chinh đã đến Trung Châu, thì không tiến thêm nữa, rõ ràng phản quân ở phía trước, bọn họ lại không hề có động tĩnh gì, đây là làm sao?
Có nịnh thần biết được tin tức này, lập tức đến trước mặt Tưởng Lạc vạch tội Dung Hà, Tưởng Lạc tức giận đến ra ba đạo thánh chỉ trách cứ Dung Hà, đồng thời ám chỉ trong thánh chỉ, nếu Dung Hà không lập tức tiến quân, như vậy người Ban gia ở lại Kinh Thành sẽ lập tức mất mạng.
Nhưng khi ba đạo thánh chỉ còn chưa ra khỏi Kinh Thành, thì có tin tức khẩn cấp tám trăm dặm truyền vào kinh.
Mười vạn quân viễn chinh phản Thành An Hầu mang theo như lời đồn, đồng thời giơ cao cờ khởi nghĩa, nói Phong Ninh Đế hãm hại Thái Thượng Hoàng và Thái Tử, Thái Thượng Hoàng cọn người thừa kế không phải Phong Ninh Đế, mà là Thái Tử. Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, trong tay Dung Hà không chỉ có Hổ Phù Tam quân, còn có thánh chỉ Thái Thượng Hoàng truyền ngôi cho Thái Tử.
Triều đình bị hành động lần này của Dung Hà đánh cho vội vàng không kịp chuẩn bị, Tưởng Lạc muốn Gi*t người Ban gia cho hả giận, lại bị triều thần khuyên nhủ, nếu Dung Hà thật sự đánh vào Kinh Thành, người Ban gia tốt xấu vẫn là cn bài có thể bàn điều kiện cùng Dung Hà.
"Gì mà con bài? !" Tưởng Lạc tức giận đến đập tất cả tấu chương trên ngự án: "Dung Hà là tên ngụy quân tử, vốn không thèm để ý sống ૮ɦếƭ của người Ban gia, sao lại vì người Ban gia mà thay đổi kế hoạch."
"Trẫm bị hắn lừa!"
Gì mà tình cảm sâu đậm với Phúc Nhạc Quận Chúa, gì mà si mê không thay đổi, đây đều là làm cho hắn ta nhìn.
"Hắn ta vốn không thèm để ý đến Ban Họa, hắn ta muốn hoàng vị của trẫm." Tưởng Lạc cắn răng nghiến lợi đi đến chỗ giam giữ Vân Khánh Đế, Vân Khánh Đế sớm bị Tưởng Lạc giày vò đến không thành hình người. Đã từng là Đế Vương cao cao tại thượng, bên người chỉ có hai ba tên thái giám hầu hạ, còn thỉnh thoảng chịu đựng Tưởng Lạc chửi rủa, Vân Khánh Đế đã sớm bị tức giận đến nằm trên giường không thể động đậy, thậm chí ngay cả lời cũng không thể nói.
"Con riêng của ông rốt cục tạo phản chuẩn bị đánh vào kinh. " Tưởng Lạc cười lạnh: "Ông nói hắn ta là tới cứu ông, hay đến để tranh đoạt hoàng vị này cùng ta?"
Vân Khánh Đế mở to mắt, bỗng nhiên ông lắc đầu, đáng tiếc một chữ cũng nói không nên lời.
"Xùy. " Bỗng nhiên Tưởng Lạc điên cuồng hất văng bình trà trên bàn xuống đất: "Hắn ta chỉ là một tạp chủng, muốn giành đồ cùng trẫm, đơn giản chính là si tâm vọng tưởng!"
Vân Khánh Đế trơ mắt nhìn Tưởng Lạc không quay đầu lại rời khỏi, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc to khoẻ.
"Bệ hạ. " Trên tay Vương Đức còn quấn băng gạc, ông tiến lên đỡ Vân Khánh Đế dậy: "Ngài sao rồi?"
Vân Khánh Đế duỗi tay ra run rẩy chỉ hướng Tưởng Lạc rời đi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Bệ hạ, xin ngài bớt giận. " Vương Đức xoa nước mắt: "Thành An Hầu nhất định sẽ tới cứu chúng ta."
Mắt Vân Khánh Đế càng mở lớn, thế nhưng miệng ông không thể nói, Vương Đức không rõ ý của ông, cuối cùng tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Triều đình vốn nghĩ Dung Hà sẽ đối đầu cùng với những phản quân khác, hai bên chém Gi*t lẫn nhau, để triều đình ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nào biết được Dung Hà quân viễn chinh mang đến không tranh chấp cùng phản quân, ngược lại phản quân giống như như bị điên, bỗng nhiên xưng Dung Hà làm thủ lĩnh, tất cả thế lực phản quân toàn bộ rơi vào tay Dung Hà.
Trong tay Dung Hà chỉ có năm vạn quân viễn chinh, đồng thời lương thảo còn không đủ, bất kể nhìn thế nào, những phản quân này không nên để Dung Hà cầm đầu mới đúng. Dung Hà đến tột cùng có bản lãnh gì, vậy mà có thể dụ được những phản quân này ngoan ngoãn?
Những kẻ vô tích sự trên triều đình còn đang nghi ngờ, mấy người Chu Bỉnh An, Diêu Bồi Cát, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân, lại đoán được chút khả năng.
"Những phản quân này có phải vốn có quan hệ cùng Thành An Hầu?" Trong bốn người, chỉ có Trương Khởi Hoài và Dung Hà không có bao nhiêu giao tình, cho nên mở miệng cũng không có cố kỵ nhất: "Không thì tại sao có chuyện trùng hợp như thế, những phản quân này khí thế hung hung, gặp được Dung Hà liền cúi đầu xưng thần. Quân viễn chinh lương thảo không đủ, trang bị cũng không đủ tinh lương, lực lượng của Thành An Hầu ở đâu ra đột nhiên phản triều đình?"
Khả năng duy nhất chính là, mấy thủ lĩnh châu huyện phản quân Đông Châu, Tây Châu, Tiết Châu, phần lớn là người của Dung Hà, bọn họ đợi Dung Hà đến.
"Cái này. . ." Diêu Bồi Cát há mồm nói không ra lời, ông quay đầu mắt nhìn Chu Bỉnh An, Chu gia và Ban gia giao tình không tệ, Thành An Hầu phản, người Ban gia ở Kinh thành có giữ được mạng hay không, rất khó dự tính. Chỉ tiếc bốn người họ hiện nay đều trắng tay, trước mặt Phong Ninh Đế cũng không có mặt mũi gì, lúc này muốn ra tay cứu giúp, đúng là hữu tâm vô lực.
Ông thiếu Ban gia một ân tình cực lớn, lúc này không thể trơ mắt nhìn người Ban gia tìm ૮ɦếƭ.
Triệu Vĩ Thân lắc đầu: "Bị giam giữ trong viện kia có thể không phải người Ban gia."
Hắn lui tới bí mật cùng với người Ban gia nhiều năm như vậy, trước lúc Dung Hà mang binh ra khỏi thành, hắn đã nhận được Hồng Nhạn đưa thư do một người xa lạ đưa tới.
Hồng Nhạn bay về phía nam, sao lại bay vào Kinh thành?
Diêu Bồi Cát nghe được Triệu Vĩ Thân nói như vậy, đúng là thở dài một hơi: "Không phải là bọn họ thì tốt, không phải là bọn họ thì tốt."
Nhưng làm sao Triệu Vĩ Thân biết được?
Trong lòng ông nghi ngờ, lại không có ý định hỏi. Chỉ chuyển đề tài nói: "Rốt cục thì Thành An Hầu muốn làm gì?" Náo ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí ngay cả chiếu thư truyền vị bệ hạ tự viết và Hổ Phù Tam quân cũng lấy ra, thật chỉ vì cứu bệ hạ và Thái Tử thôi ư?
" Hổ Phù Tam quân..."
Thượng Thư Lệnh Chu Bỉnh An là tâm phúc của Vân Khánh Đế, biết một số mật sự trong triều: "Đã sớm bị mất từ hai mươi năm trước."