Mấy vị tướng sĩ rất chột dạ, bọn họ không dám nhìn vào mắt Ban Họa, từng Đại lão gia, đứng trước mặt Ban Họa giống như chim cút làm chuyện xấu.
Ban Họa mang giầy da nhỏ, nhuyễn giáp gai bạc, một đầu tóc xanh dùng ngọc quan hoa lệ buộc lên, tư thế hiên ngang, khí thế bức người, nếu có nữ tử không biết giới tính của nàng nhìn thấy, nói không chừng vừa gặp đã cảm mến, khó mà quên.
Lạch cạch lạch cạch.
Ban Họa vịn bội kiếm bên hông, đi đến trước mặt mấy tướng lĩnh này, đi xung quanh họ một vòng: " Đêm hôm khuya khoắt, mấy đại lão gia các ngươi không ngủ, chạy tới đây nói xấu gì đấy?"
Tiểu tướng ngân giáp tuổi vẫn còn trẻ, có chút không giữ được bình tĩnh: "Quận Chúa, chúng ta chỉ bất bình vì bách tính mà thôi."
“À, thì ra là thế. " Ban Họa một mặt gật đầu, sau đó hít mũi một cái: "Các ngươi đang nướng gì vậy?"
"Vâng... Là thứ rẻ tiền từ tiểu quốc ngoại cảnh truyền vào, dễ trồng, nhưng ăn nó vào, rất dễ xảy ra chuyện bất nhã, cho nên trồng cũng không nhiều. " Tiểu tướng ngân giáp lấy một thứ tròn vo đen thui từ đống lửa ra: "Nhưng ngẫu nhiên ăn một lần cũng không tệ lắm."
"Có phải cha ông ngươi từng có người làm sổ sách cho tổ phụ ta không?" Ban Họa cảm thấy tiểu Tướng quân này có chút quen mắt, rất giống tướng sĩ nào đó dưới trướng tổ phụ.
"Bẩm Quận Chúa, tổ phụ mạt tướng từng có may mắn làm quan tiên phong dưới trướng Đại nguyên soái." Nhắc đến tổ phụ Ban Họa, hai mắt tiểu tướng trở nên phát sáng: "Không nghĩ tới Quận Chúa ngài còn nhớ?"
"Lúc ta còn nhỏ, tổ phụ của ngươi từng đến bỉ phủ làm khách. " Ban Họa nhớ kỹ đó là một lão đầu tử rất sôi nổi, còn cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ mà phương nam mới có: "Tổ phụ nói, đó là một vị Tướng quân đáng gờm."
Vài câu khích lệ khiến trong lòng tiểu tướng ngân giáp như uống mật, hắn nhịn không được Ⱡồ₦g иgự¢ thẳng tắp, nhiệt huyết sôi trào hiện tại có thể ra trận Gi*t địch.
"Nhưng bây giờ đang ở quân doanh, các vị Tướng Quân không cần gọi phong hào của ta, gọi ta là Ban Tướng Quân là được. " Ban Họa ngồi xổm người xuống, đưa tay lột thứ đang toả ra vị ngọt, kết quả nó quá nóng, nàng nhịn không được liên tục vung tay: "Mặc dù ta không sánh bằng tổ phụ, nhưng quy củ trong quân cũng biết, mong các vị đừng vì ta là nữ tử, liền có thành kiến."
Mấy vị Tướng Quân nhìn nàng duỗi ra ngón tay trắng nõn đâm khoai lang, tò mò như trẻ nhỏ, điều này khiến bọn họ thực sự gọi không ra hai chữ "Tướng Quân".
Nhưng cũng vì có lời này, vốn đang khẩn trương vì nói xấu triều đình, lại dần dần trầm tĩnh lại.
"Ban Tướng Quân. " Bởi vì Ban Họa mang theo vầng sáng của đời sau danh tướng, cho nên tiểu tướng ngân giáp vô cùng sùng bái tổ phụ Ban Họa cực kỳ tự nhiên xưng Ban Họa là quân: "Hành động và lời nói vừa rồi của mạt tướng không đúng, không liên quan đến mấy Tướng quân khác."
"Ngươi nói không sai. " Ban Họa nếm thử một chút khoai lang mềm nhũn, hương vị rất ngọt, là một thứ không tệ: "Ai cam lòng ra tay với chính đồng bào của mình chứ?"
Các tướng lĩnh không nghĩ tới Ban Họa lại nói ra những lời này, bọn họ kinh ngạc nhìn Ban Họa, thật lâu tướng lĩnh nhiều tuổi nhất mới nói: "Quận Chúa nói quá lời, chúng ta chỉ phàn nàn ra miệng vài câu, tuyệt đối không dám có ý mưu phản."
Ông lo lắng Ban Họa cố ý nói như vậy, để dụ lời thật lòng từ bọn họ.
"Các ngươi muốn nói gì đều không sao cả, dù sao kẻ đó cũng đang ngồi ở trên. " Ban Họa buông khoai lang xuống, lau miệng: "Từ nhỏ ta và hắn đã không hợp nhau, thù hận của chúng ta, ba ngày ba đêm nói không hết, các ngươi muốn chửi thì chửi, nghe các ngươi mắng chửi người, ta cũng có thể hả giận."
Nghe nói như thế, ánh mắt các tướng lĩnh nhìn Ban Họa mang thêm vài phần đồng tình.
Người nhà ở Kinh Thành bị bắt làm con tin, phong quang vài chục năm, một khi bị lột tước vị, cũng khó trách thích bọn họ mắng chửi đương kim.
"Ta đã sớm muốn mắng rồi. " Tiểu tướng ngân giáp mắng: " Bệ hạ vừa đăng cơ, liền không kịp chờ đợi trầm mê hưởng lạc, thiên tai liên tục gần hai năm, bách tính không có chỗ ở cố định, người ૮ɦếƭ đói khắp nơi trên đất, hắn ta và những kẻ nịnh thần trong triều hưởng thụ xa hoa lãng phí, bách tính trong lòng họ là gì? !"
Hắn tức giận đến hung hăng đập một quyền trên đất: "Bán mạng vì hạng người này, thật không cam lòng!"
Những người còn lại cũng trầm mặc xuống, bọn họ đều là người chưa mất lương tâm, ai nguyện ý nhiễm máu dân chúng lên đao của mình đâu, chỉ là hoàng mệnh khó trái, không có lựa chọn nào khác thôi.
Ban Họa nhìn những tướng lĩnh này phẫn nộ, thở dài một tiếng. Có lẽ đây là nguyên nhân Ban gia đời đời kiếp kiếp đều bằng lòng bảo vệ biên cương, bọn họ có một số chữ còn không biết, một số tục tĩu không chịu nổi, thậm chí còn có một số phạm phải chuyện sai lầm lớn, nhưng nhiều người đầy bầu nhiệt huyết, vì bách tính đầu rơi máu chảy, bọn họ không hiểu tình cảm nam nữ, cũng không hiểu thi từ ca phú, nhưng bọn họ biết đao kiếm của mình nên chỉ vào ai.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, triều đại thay đổi, tranh đấu trong cùng một nước, khổ nhất mãi là bách tính.
*Có 2 nghĩa:
_Nghĩa đen: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính ૮ɦếƭ khô.
_Nghĩa bóng: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Khi đó nàng không hiểu mỗi khi tổ phụ nhắc đến những chiến hữu kia luôn bao hàm tình cảm, hiện tại nàng có chút hiểu.
Nếu tổ phụ không bị người ta mưu hại trên chiến trường, bản thân bị trọng thương, có lẽ lão nhân gia ông sẽ còn bảo vệ biên cương rất nhiều năm, cho đến khi không cầm nổi thương kiếm, mới có thể sống cuộc sống yên bình.
Khoai lang trong tay nàng bắt đầu lạnh dần, nàng giơ khoai lang tới trước mặt tiểu tướng: "Nó có tên là gì?"
"Không có tên chính thức, tất cả mọi người gọi nó là khoai lang." Tiểu tướng ngân giáp lại từ trong đống lửa lấy ra mấy củ phát cho người khác, lượng cơm bọn họ lớn, ban đêm ăn cháo không no, cho nên kiểu gì cũng sẽ nghĩ hết cách nhét vào bụng mấy thứ.
Trùng hợp con mồi đánh tới cũng được, bắt được châu chấu cũng tốt, đều là thứ có thể nuốt xuống bụng.
Ban Họa ngồi xếp bằng ngồi cùng những tướng lãnh này, nói khí hậu và địa hình các nơi, nếu để cho những tiểu thư phú quý trong Kinh Thành nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tin tưởng Ban Họa làm được.
Cuộc sống của Phúc Nhạc Quận Chúa, từ trước đến nay chú trọng hưởng thụ, là chuyện tất cả mọi người biết đến. Cơm áo không gì không giỏi, xuất hành là xe xịn ngựa tốt, ngồi xếp bằng trên đất lạnh buốt thế này, nói chuyện trời đất cùng mấy nam nhân thối hoắc, không thể nghi ngờ là hồng thuỷ thế gian.
Lúc Dung Hà tìm tới, khoai lang trong tay Ban Họa đã ăn hơn phân nửa, trên gương mặt trắng nõn in hai vệt đen nhìn vừa chật vật vừa đáng yêu, nhưng Dung Hà lại cảm thấy tim mình bị gì đó Ϧóþ chặt, khó chịu vô cùng.
Y nhớ Ban Hoạ từng nói, nàng rất sùng bái tướng sĩ, nhưng lại không muốn làm tướng sĩ, bởi vì tướng sĩ quá khổ, nàng không chịu được khổ.
Nhưng bây giờ nàng mặc ngân giáp lạnh buốt, không có đồ trang sức tinh xảo, trang dung hoàn mỹ, thậm chí cùng tướng sĩ ăn thứ đen sì kia, khiến y khó chịu có chút không thở được. Y muốn cho nàng tốt nhất, tôn quý nhất, xinh đẹp nhất, mà không phải để nàng chịu khổ thế này.
"Dung Hà, chàng đến rồi?" Dung Hà còn chưa đến gần, Ban Họa quay đầu, nàng phất tay với Dung Hà.
Các tướng lĩnh vốn còn ngồi xếp bằng lập tức đứng dậy hành lễ với Dung Hà, lúc mới bắt đầu, bọn họ còn ghét bỏ Dung Hà thuộc giới thư sinh, sao biết hành binh chiến tranh, nhưng đoạn đường này đi tới, đều bị Dung Hà dọn dẹp ngoan ngoãn, tướng sĩ bên dưới cũng đầy kính sợ Dung Hà.
Người có ăn học đúng là người có ăn học, bản lĩnh làm họ không thể không phục.
"Các vị Tướng Quân mời tùy ý, trong quân không cần chú trọng những quy củ này. " Dung Hà học dáng vẻ Ban Họa, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh nàng.
Các tướng lĩnh nhìn nhau mấy lần, đều ngồi xuống.
"Nàng ăn gì vậy?" Dung Hà thấy Ban Họa cầm thứ bị cháy đen kia ăn rất ngon lành, liền đưa tay lấy một ít bỏ vào miệng.
Khoai lang có chút nguội, không mềm mại bằng vừa rồi, nhưng vị ngọt không giảm bớt chút nào.
"Thứ này..." Sắc mặt Dung Hà hơi biến: "Tên gọi là gì, có dễ trồng không?"
"Cái này gọi là khoai lang, nghe nói trồng rất dễ. " Tiểu tướng ngân giáp ngượng ngùng vò đầu cười một tiếng: "Những thứ này là mạt tướng lén mang vào lấp bao tử đấy, mà trồng làm sao, mạt tướng không biết."
"Không sao. " Dung Hà cười, mặc dù trong quân doanh quy định không thể đem đồ vào, nhưng hành quân chiến tranh bên ngoài, lương thảo không quá sung túc, chỉ cần các tướng sĩ không ở bên ngoài nhiễu dân ςướק bóc, chỉ lén mang chút đồ lấp bao tử, rất nhiều người đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt: "Biết tên nó là được rồi."
Thứ này cảm giác không tệ, nếu dễ trồng, cũng có thể làm dịu bộ phận bách tính bị đói ngoài kia.
Ăn khoai lang xong, Dung Hà lau khô miệng: "Chư vị Tướng Quân là lão nhân trong quân, tính cách các ngươi ta đã từng nghe qua, nay có một chuyện, ta không thể không nói cho chư vị."
Tướng lĩnh nhiều tuổi nhất lập tức nói: "Mời Nguyên soái nói."
Dung Hà sờ иgự¢, cầm ra một con dấu kim sắc: "Ninh Vương mang binh bức thoái vị, bệ hạ và Thái Tử lâm nguy. Dung mỗ muốn thảo phạt phản vương, cứu bệ hạ và Thái Tử, mong các vị Tướng Quân trợ giúp Dung mỗ một chút sức lực."
" Hổ Phù Tam quân? !" Lão tướng lập tức ôm quyền nói: " Thấy Hổ Phù như thấy Hộ quốc Đại Thống Lĩnh, mạt tướng bằng lòng nghe nguyên soái hạ lệnh."
Ban Họa nghi ngờ nhìn vị lão tướng này, vừa rồi người này làm việc còn hết sức cẩn thận, lúc này Dung Hà tùy tiện nói hai câu, người này đã không kịp chờ đợi bày tỏ trung thành, người nọ là kẻ lừa gạt Dung Hà mời tới?
"Mạt tướng bằng lòng nghe điều động từ nguyên soái!" Tiểu tướng ngân giáp nhiệt huyết sôi trào lên tiếng.
" Mấy người mạt tướng bằng lòng nghe điều động từ nguyên soái!"
Ban Họa: chờ một chút, đây là muốn lật đổ hoàng vị Hoàng Đế hiện đang ngồi ở trên, các ngươi đồng ý cũng quá tuỳ tiện rồi?
Ban Họa không biết, sau khi Ninh Vương đăng cơ, chèn ép võ tướng khắp nơi, võ tướng vốn có địa vị thấp, hiện tại ngay cả bổng lộc cũng không cho, thủ hạ non trẻ lúc đói lúc no, cho nên trong lòng võ tướng, Phong Ninh Đế chính là một hôn quân không có thuốc chữa.
Cộng thêm quân doanh sớm có người của Dung Hà, cho nên Dung Hà khống chế quân doanh hết sức dễ dàng. Mặc dù những tướng sĩ này không có học thức bao nhiêu, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu xuẩn. Dung Hà đã dám bệ vệ nói ra những lời kia, thì đại biểu y chắc chắn bọn họ sẽ đáp ứng.
Về phần không đáp ứng...
Kết cục không đáp ứng, ai cũng không muốn suy nghĩ.
Trên triều đình, Ninh Vương buồn ngủ nghe Binh bộ và Hộ bộ tranh luận vì lương bổng không ngớt, hắn ta lau trán không nhịn được nói: "Chỉ là lương bổng thôi, đường tắt đại quân nhiều như vậy, tùy tiện thu chút lương bổng, thì đủ cho họ ăn uống rồi, chẳng lẽ còn muốn trẫm tự mình đưa đến tay bọn họ hay sao?"
"Bệ hạ!" Thượng Thư Lệnh Chu Bỉnh An vội vàng nói: " Lương bổng há có thể tuỳ tiện thu đường tắt đến châu huyện..."
"Chu đại nhân, toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, những người dân này vì binh sĩ hiến một số lương thảo, có gì mà không được?" Tưởng Lạc lạnh lùng cắt ngang Chu Bỉnh An: " Ngươi cảm thấy, mệnh lệnh của trẫm không dùng được à?"
"Thần... Đã hiểu." Chu Bỉnh An lui lại một bước, không lên tiếng nữa.